Sau đó, tiểu ác ma cứ như bị ám ảnh bởi chuyện hôn nhau, mím môi đuổi theo sếp nhỏ cả ngày không tha.
Sự thật là bị từ chối hết mức, bị giáo dục, rồi cũng thu liễm lại một ít, nhưng cũng thường bất thình lình xông ra từ nơi sơ hở rồi tung đòn bất ngờ.
Chẳng hạn như, sếp nhỏ đang phơi quần áo ngoài ban công, tiểu ác ma liền nấp sau lọ hoa, đợi người kia theo thói quen phơi đồ gần bệ cửa sổ, mới liền nhanh chóng linh hoạt bay ra ngoài, nhắm ngay môi hắn "chụt" một cái.
Hoặc đang xem TV, khi cảnh hôn lại xuất hiện, sếp nhỏ luống cuống tay chân tắt nó đi theo bản năng, nó liền rục rà rục rịch, nằm ở khe hở giữa gối dựa và sô pha, chờ đối phương nhìn xuống tìm kiếm điều khiển từ xa bị giấu đi thì hôn một cái nữa thật mạnh.
Càng nhiều chính là bay vào bếp, sếp nhỏ đang nấu cơm thường không chú ý tới nó, chỉ lo xào xào nấu nấu. Mà tiểu ác ma ngậm ý cười, lơ lửng trên không trung, quan sát một cách thích thú một lúc lâu trước khi dời ánh mắt khỏi món ăn có màu đỏ, chắp tay sau lưng tới gần, trao một nụ hôn bất ngờ khiến hắn không kịp chuẩn bị.
Tuy rằng nó thật sự còn quá nhỏ cho nên nụ hôn của nó chẳng khác nào bị muỗi đốt, thế nhưng tiểu ác ma làm không biết mệt, quấy rầy người hầu của mình cùng chơi trò chơi thú vị này.
"Được rồi." Dưới sự phiền muộn không thôi, sếp nhỏ thường đưa tay đẩy nó ra, nhưng bên tai lại ửng đỏ, giống như quả anh đào mọng nước.
Tiểu ác ma tập kích thành công xoa xoa thắt lưng, đuôi cuộn lại thành vòng tròn, kích động lắc lư ở sau lưng, đôi cánh không ngừng vỗ: "Được được được! Lần sau còn muốn nữa!"
Sếp nhỏ mệt tâm hết sức, rốt cuộc là sai từ đâu mới dạy ra cái tên hư hỏng này, hắn đã nói nhiều lần là không được phép, nhưng nó vẫn hậm hực đi tới, cắn chặt môi dưới một cái thật mạnh, tỏ vẻ kiêu kỳ không ra gì, nhưng mà trong hốc mắt lại có nước mắt đảo quanh.
Từ lúc nào, cái tên này còn học được khổ nhục kế vậy chứ!
Vốn là không có sức đề kháng đối với cái này, so với em gái mình, tiểu ác ma rưng rưng muốn khóc rõ ràng càng có lực sát thương hơn.
Sau khi xua tay thể hiện sự bất lực, sếp nhỏ thở dài, giọng điệu trở nên yếu ớt: "Tùy mi." Nửa câu sau nghiêng đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Coi như bị muỗi cắn vậy."
Dù có nói nhỏ đến đâu cũng không thể thoát khỏi lỗ tai của tiểu ác ma, nó không phục nắm chặt cái nĩa nhỏ trong tay, cổ họng phát ra một tiếng "Hừ", cánh vỗ phành phạch mấy lần, rõ ràng là không đem lời này để ở trong lòng, nên hôn thì vẫn hôn thôi.
Trong lòng âm thầm làm quyết định: Nếu như trưởng thành..
[Hết chương 14]
#15
Theo từng phiến lá mùa thu rơi xuống, tiểu ác ma càng trở nên dính người.
Đây là kết luận mà sếp nhỏ tự mình thể nghiệm được.
Giống như bây giờ, hắn kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi và nằm uể oải trên ghế sô pha. Làn gió nhẹ từ cửa sổ hé mở tràn vào, âm nhạc êm dịu vang vọng ở trong phòng, cho dù là một thứ tiếng nước ngoài khó hiểu, nó cũng giúp thư thái thể chất lẫn tinh thần.
Điều duy nhất không hài hòa chính là nhóc ác đang sột soạt ở bên má hắn không biết đang làm cái giống gì.
Lúc thì mềm mại, lúc nặng lúc nhẹ lướt qua trên da, cảm giác như có hai bàn tay nhỏ bé đang chạm vào.
Hơi nóng một chút, hắn đưa tay xoa xoa má một chút, mãi cho đến khi khóe miệng hơi tê dại, hình như nó lại đang diễn trò hôn hít nữa rồi.
Sau một thời gian dài, những động tác nhỏ đó vẫn không ngừng lại, khi nghiêng đầu nghe kỹ, còn có thể nghe thấy những từ lẩm bẩm, chẳng hạn như những loại từ ngữ cảm thán "Ưm" "A" "Chụt chụt"...
"Đừng làm vậy." Sếp nhỏ nhích đầu ra ngoài, dường như không vui vì bị đối phương đụng vào, nhưng giọng điệu lười biếng kia lại không có bao nhiêu uy hiếp.
Tiểu ác ma sát theo sát không nghỉ lắc đầu một cái, vừa hôn vừa sờ đầu hắn, miệng lẩm bẩm: "Thật thoải mái!" Sau đó tiếp tục để lại những dấu hôn như có như không.
Bị quấy rối đến mức không còn buồn ngủ, sếp nhỏ nheo mắt, mò mẫm cổ nó, chỉ chốc lát nắm được chóp cánh của nó, nhẹ nhàng nhấc bổng tên xấu xa đang không an phận lên.
"Yên lặng ngủ đi có được hay không hả?" Hắn vừa xách tiểu ác ma đang run rẩy trong không khí, khiến đối phương kêu lên, nó dùng nĩa nhỏ đâm đâm ngón tay hắn, vừa gáp một cái rồi lấy tay lau nước mắt trên khóe mắt.
Giãy giụa mấy lần, vẫn không dám dùng nhiều sức làm đau đối phương, tiểu ác ma cúi đầu, hai tay buông thõng bên hông, bày ra tư thế "Coi như ta sủng ngươi", ngoan ngoãn thuận theo động tác của sếp nhỏ mà thả lỏng thân thể.
Mỉm cười hài lòng, sếp nhỏ đem tiểu quỷ trong tay đặt trên ngực, rồi dùng đầu ngón tay xoa xoa đỉnh đầu nó, thay đổi một cái tư thế nằm dễ chịu.
"Hừm..." Tiểu ác ma tẻ nhạt bẻ ngón tay bĩu môi, dang rộng hai chân tiến về phía trước trên ngực của hắn, như thể đang trượt xuống, "Hưu" một tiếng, liền trượt chân ngã tới xương quai xanh của hắn, rồi mắc kẹt ở đó.
Cảm thấy hơi nhột, sếp nhỏ run run lắc người, tiểu ác ma đang ngồi cũng run lên theo, sau đó toàn bộ cơ thể lập tức nằm nhoài ở hõm cổ của hắn, nó mơ hồ nói gì đó.
Dù sao cũng là lên án đối phương nhẫn tâm đi.
Trầm mặc một lát, sếp nhỏ đột nhiên nhớ tới cái gì, liền mở ngón tay cái cùng ngón trỏ ra, sau đó ước lượng trên dưới thân thể tiểu ác ma, dò hỏi: "Hình như cao hơn chút rồi?"
Che đầu kẹp chân, tiểu ác ma cuộn tròn thành một đoàn, ấp úng trả lời: "Ừm... Có lẽ... Ha ha." Tiếng cười cuối cùng không hiểu vì sao lại có chút ngượng ngùng. Nhận thấy có vẻ hơi không đúng, nó giơ một chiếc nĩa nhỏ vẽ một đường thẳng vào chỗ nó đang dựa vào, nâng âm lượng lên: "Cao lên không tốt sao?"
Trong lòng sếp nhỏ suy nghĩ, vẫn là nho nhỏ thì thương đối dễ thương hơn, nhưng hắn cũng không dám nói lời thật lòng, lấp liếm cho qua: "Tốt, tốt, tốt đương nhiên là tốt rồi." Hắn nhắm mắt lại như sắp ngủ: "Ta buồn ngủ."
"Hừ!" Tiểu ác ma vặn vẹo eo, nằm hình chữ đại( 大) mơ mơ màng màng ngủ say.
Gió mát lại vén rèm lên, sếp nhỏ nằm im thin thít, một lúc sau cũng chìm vào giấc ngủ say.
[Hết chương 15]