Sau khi chọn vị trí trong góc, sếp nhỏ nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý, cúi đầu nhỏ giọng dò hỏi tiểu ác ma nép trong túi áo: "Có phải không thoải mái hay không?"
Xuyên thấu qua khe hở tiểu ác ma lắc đầu, giật mạnh lớp vải để lộ vẻ ngái ngủ của mình. Dù người khác không nhìn thấy nhưng nó vẫn quen làm tổ trong túi, không cần bay lại không sợ bị té ngã, chỉ cần đứng thẳng người ló đầu ra là có thể nhìn ra bên ngoài.
"Xin chào, xin hỏi là Đào tiên sinh sao?"
Có một giọng nữ lanh lảnh vang lên, sếp nhỏ ngoảnh lại, hóa ra là cô gái đã hẹn trước đến. Nhanh chóng gật gật đầu, đối phương liền thướt tha đi qua bên kia ngồi xuống, có chút ngượng ngùng xin lỗi vì mình đến muộn.
Dù sao cũng chỉ ăn bữa cơm, sếp nhỏ hờ hững mà khoát tay, câu nệ ngồi xuống, chờ người phục vụ đi tới, liền kêu đối phương gọi món: "Khụ khụ, Tô tiểu thư cô chọn trước đi."
Đối phương khẽ mỉm cười, thực sự là rất xinh đẹp, ngay cả sếp nhỏ không có hứng thú cũng muốn khen một tiếng. Cô lật giở menu bằng những ngón tay mảnh khảnh, mái tóc xoăn màu nâu uốn thành từng lọn lớn buông xuống ngang vai, vài sợi tóc xõa xuống, thỉnh thoảng theo động tác của cô mà chuyển động.
Gọi đồ ăn xong, cả hai im lặng một lúc, Tô tiểu thư phá vỡ sự ngượng ngùng, bật cười trước: "Ha ha, hình như Đào tiên sinh cũng bị trong nhà buộc phải đi xem mắt nhỉ?" Sếp nhỏ lấy lại tinh thần, kinh ngạc hỏi ngược lại: "Vậy còn cô?"
Sau khi đối phương vén tóc ra sau tai, một mùi nước hoa nhàn nhạt lan tỏa trong không khí: "Cũng vậy, tôi thực sự không muốn đến một nơi vừa đắt tiền vừa ăn không ngon như này." Nói xong, cô che miệng cười rộ lên: "Nói như vậy có chút thô lỗ, xin lỗi."
Sếp nhỏ tràn đầy đồng cảm, cũng thả lỏng mà đáp: "Không sao, không sao, tôi cũng cảm thấy không được tự nhiên."
Sau đó, hai người nói về cảm giác đau khổ khi bị người trong nhà buộc đi xem mắt một cách mù quáng như thế nào. Các chủ đề dần trở nên nhiều hơn, họ vừa trò chuyện vừa cắt miếng bít tết, bất ngờ phát hiện cả hai đều là người có sở thích tìm tòi nghiên cứu về đồ ăn, liền nhiệt tình thảo luận với nhau về những nơi nào trong thành phố có quán ăn bán đồ ngon mà không nổi danh.
Mặc dù không phải là xem mắt, thế nhưng có thêm một người bạn cũng không tồi.
Tiểu ác ma nép vào túi nghe ngóng âm thanh bên ngoài, ló đầu ra thì thấy sếp nhỏ - người đã nói miễn cưỡng ăn cơm rồi bỏ đi ngay, đang trò chuyện rất là vui vẻ với đối phương. Nó chỉ cảm thấy tức giận, vung vung cái nĩa nhỏ, dùng chút ma lực không nhiều lắm để phá hoại.
"Xoảng!"
Không biết làm sao tự nhiên đau chân, nhân viên phục vụ bưng nước trái cây sắp đi tới bên này nghiêng người, chiếc ly trên tay anh tuột khỏi khay rồi bất ngờ rơi xuống đất.
Sàn nhà có dính mảnh vụn cũng không sao, nhưng chất lỏng văng ra làm bẩn váy dài của Tô tiểu thư, cô có chút luống cuống tay chân lau chùi, thấy cũng ổn rồi mới ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ đang khom lưng xin lỗi liên lục, nói: "Không sao."
Sếp nhỏ cảm thấy túi của mình run lên, liếc nhìn thì thấy tên nhóc ác ở bên trong đang cười khẩy, lần này còn có cái gì không hiểu nữa, thừa dịp không ai nhìn thấy vỗ vỗ ngực, ra hiệu cho tiểu ác ma an phận một chút.
Suy nghĩ một lát, hắn nghiêng đầu giảm âm lượng cảnh cáo tên nhóc ác còn rung đùi đắc ý: "Cấm nghịch!"
Quay đầu lại chú ý tới người đối diện, trong túi cũng không có náo động nữa, cũng không có trò đùa nào khác xảy ra, sếp nhỏ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ tiểu ác ma cần phải ngoan ngoãn tự kiểm điểm lại đi.
Nếu nó không thích, vậy thì nhanh chóng ăn xong liền về nhà, rồi an ủi nó một chút vậy.
[Hết chương 17]