Nam Mẫn thản nhiên liếc nhìn anh ta: “Diễn hơi lố”.
“Không hề nhé”, Dụ Lâm Hải nghiêm túc nói: “Đúng là rất ngon, cực kỳ ngon nữa là đằng khác”.
Nam Mẫn nở nụ cười khá lịch sự: “Ngon thì mọi người ăn nhiều vào nhé”.
Chẳng mấy chốc, bàn cơm đã chìm vào sự im lặng, mấy người đàn ông đều buồn bực lùa cơm, ăn trong bát nhìn trong nồi, sợ món mình thích bị người ta ăn hết, tên nào cũng giống quỷ chết đói đầu thai.
Khoảnh khắc được uống canh cá cay, mấy người họ không hẹn mà cùng “hà” một tiếng, cả giám đốc Dụ lạnh lùng mặt than cũng không thể nhịn được.
Chén canh hồi chiều anh đã thấy không tệ, nhưng so với canh Nam Mẫn nấu thì cái thứ hồi chiều anh ăn là gì? Không thể so sánh được.
Anh ngạc nhiên nhìn Nam Mẫn, tò mò không biết cô đã bỏ thêm thứ gì vào canh mà lại khiến cho món đó trở nên ngon như thế?
Mỗi một ngụm canh đều cho con người ta cảm giác lâng lâng như đang bay, quá là ngon mà.
Anh còn chưa kịp hỏi thì Phó Vực đã giải quyết hết sạch chén canh cá, nước mắt rưng rưng nắm lấy tay Nam Mẫn: “Tiểu Mẫn à, chuyện tới nước này rồi, tôi cũng không có mong ước gì thêm nữa, chỉ muốn mời em về làm đầu bếp riêng thôi có được không? Cũng không cần nhiều, mỗi ngày một bữa là được, sáng trưa chiều tối tùy em chọn, giá em cứ thoải mái kê”.
Dụ Lâm Hải đen mặt, Nam Mẫn còn chưa trả lời, anh đã không hề nể nang gì đẩy tay Phó Vực ra.
“Mơ đi!”
Bữa cơm này ngon thật là ngon.
Mọi người trong bàn bắt đầu tán gẫu về trường đua ngựa, xác định những việc cơ bản cần làm trong dự án, hẹn đến ngày Dụ Lâm Hải xuất viện sẽ đến hiện trường kiểm tra tiến độ.
Cơm no rượu say rồi, Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải đều chuẩn bị đi.
Phó Vực nhìn đống chén đũa chất đầy trong bồn, trừng mắt nhìn họ: “Mấy người có ý gì đấy? Để hết đống này lại cho tôi hả?”
Có còn là người nữa không vậy?
Nam Mẫn quay sang thản nhiên liếc nhìn Phó Vực: “Anh có biết tiền để mời tôi nấu ăn là bao nhiêu không?”
Phó Vực sửng sốt, lắc đầu: “Không biết”.
“Bỏ thêm một số không đằng sau tiền mời Đinh Danh Dương ấy, hiểu chưa?”
Phó Vực nghĩ nghĩ, than thở: “Đắt ghê á, nhưng mà đắt cũng có cái lý của nó, em xứng đáng với mức giá này!”
Ngón tay cái dựng thẳng, khen có thể nói là lên tận trời.
Nam Mẫn không quan tâm tới viên đạn bọc đường của anh ta, tiếp tục hỏi: “Lúc nãy tôi có lấy tiền của anh không?”
Phó Vực lắc đầu: “Không có”.
“Thế là đúng rồi”, Nam Mẫn nói: “Không lấy tiền thì anh rửa mấy cái chén đó có làm sao đâu, bộ ấm ức lắm hả?”
Phó Vực: “…”
Hình như cũng có lý.
Anh ta chỉ vào Dụ Lâm Hải: “Thế tại sao cậu ta không ở lại rửa chén?”
Dụ Lâm Hải nhướng mày: “Tôi đang bị thương nặng thế này mà cậu cũng mặt dày bắt tôi rửa chén hả?”
Phó Vực nghẹn họng không thể nói được gì, trừng mắt nghìn Cố Hoành và Hà Chiếu.
Cố Hoành vội vàng lên tiếng: “Để bọn tôi, để bọn tôi phụ”.
Nam Mẫn ngăn họ lại, hỏi Phó Vực: “Lúc đi mua nguyên liệu bọn họ đều bỏ công bỏ sức ra cả, anh làm được gì rồi?”
“Tôi…”
“Cái gì mà lắm ý kiến ý cò thế, sau này không muốn ăn cơm tôi làm thì cứ việc nói thẳng, tôi sẽ gọi nhân viên vệ sinh lên đây tiễn mấy thứ đó đi”, Nam Mẫn kiên nhẫn tuyên bố.
Phó Vực nghe thế lập tức nói: “Rồi rồi rồi, tôi rửa, tôi rửa được chưa.
Chỉ cần em sẵn lòng nấu cơm thì đừng nói là rửa chén, tôi cắt cổ gà cũng được nữa là”.
Cắt cổ gà thì sao?
Nam Mẫn khó hiểu nhíu mày, Dụ Lâm Hải bên cạnh giải thích: “Cậu ta sợ gà”.
“Anh sợ gà hả?”, không chỉ mình Nam Mẫn, Cố Hoành và Hà Chiếu đều trừng mắt, không thể tin nổi nhìn về phía Phó Vực, trăm miệng một lời: “Anh là lính đặc công mà lại sợ gà hả?”
Phó Vực bị khinh bỉ toàn tập, đau thương giải thích cho bản thân: “Sợ… Sợ gà thì sao? Đời người ai cũng sẽ sợ một thứ gì đó mà? Tôi sợ gà đâu có phạm pháp đâu?”
Dụ Lâm Hải đâm thêm một dao:
“Cậu ta không chỉ sợ gà mà còn sợ vịt, nói tóm lại là sợ hết mấy loài động vật có mỏ nhọn”.
Phó Vực trừng mắt nhìn Dụ Lâm Hải: Mình cậu có miệng hả, vả bốp bốp cho giờ!
“Ồ, thì ra là vậy”.
Mắt Nam Mẫn chợt lóe lên tia sáng, môi bất giác cong cong.
Phó Vực trông thấy thế thì chợt lạnh sống lưng, sao cứ thấy vẻ mặt này có gì đó không được tốt cho lắm vậy?
…
Rời khỏi phòng, cửa thang máy sắp đóng lại thì chợt mở ra.
Nam Mẫn thoáng liếc nhìn, trông thấy một cô gái mái tóc dài bay bay, ăn mặc gợi cảm bước vào.
Cô ta đội chiếc mũ lưỡi trai, cố cúi thấp đầu, nhưng gương mặt xinh đẹp động lòng người đó vẫn rất dễ nhận ra.
Ngôi sao Thư Anh đang lên như diều gặp gió, trên màn hình lớn, ngoài sân bay, đâu đâu cũng là hình ảnh của cô ta, muốn không biết cũng khó.
Thư Anh vừa bước vào, trông thấy Dụ Lâm Hải thì hơi sững người, nhưng vẫn cười chào hỏi anh: “Chào giám đốc Dụ”.
Dụ Lâm Hải không lên tiếng trả lời, mà chỉ căng thẳng nhìn về phía Nam Mẫn.
Nam Mẫn vừa mới hiểu lầm chuyện Thư Anh xong, không thể để cô hiểu lầm thêm lần nữa.
Thư Anh nhìn theo tầm mắt Dụ Lâm Hải, trông thấy Nam Mẫn.
Khoảnh khắc chạm mặt cô, cả người cô ta bỗng cứng đờ, nụ cười trên môi cũng trở nên đông cứng, lạnh lùng.
“Là cô!”
Cảm xúc của Thư Anh thay đổi quá nhanh, địch ý cũng hết sức rõ ràng, khiến con người ta muốn lờ đi cũng khó.
Nam Mẫn hờ hững, nhíu mày thật chặt: “Cô Thư Anh, chúng ta quen biết nhau hả?”
Danh Sách Chương: