Tư Triết không hề do dự đáp: “Được”.
Mọi người có mặt đều ngẩn người, chỉ một món ăn nho nhỏ lại có thể chú trọng như vậy?
Bọn họ cảm thấy món ăn trước đó đã rất ngon rồi, đúng là mỹ vị nhân gian, thế này còn gì đáng để kén chọn?
Nhưng bọn họ cầm đũa nếm thử món sợi khô nấu được làm lần thứ hai, cảm thấy hình như ngon hơn lần trước, nhưng cụ thể ngon chỗ nào cũng không nói được.
Đại sư phụ sành ăn có thể nói ra nguyên nhân ngồi trên ghế với sắc mặt tái xanh, đối thẳng bóng hình sừng sững bất động của Tư Triết, tức đến mũi cũng phải lệch đi.
Trước đây Chu Tự Thanh từng viết cuốn “bóng lưng”, lúc này anh ta cũng muốn viết một cuốn, tựa đề là
“Bóng lưng đáng chết của tên nhóc đó”!
…
Bữa tiệc mừng công, cả chủ và khách đều vui vẻ hết mình.
Cuối cùng mọi người đều uống say, Phó Vực bị một đám nữ thiết kế vây chặt lao đến, bị lợi dụng sạch sẽ.
Anh ta cố gắng giữ mình trong sạch, hô lên với Nam Mẫn ở xa: “Mẫn Mẫn, em không thể thấy chết mà không cứu, quản lý đám nữ lưu manh công ty em đi, bọn họ sắp ăn tôi rồi…”
Nam Mẫn không quay đầu lại, vẫy tay: “Cứ ăn đi, đừng khách sáo”.
Tư Triết còn đặc biệt chu đáo đóng cửa lại.
Phó Vực: “… Vãi, các cô đừng động vào tôi, buông tay ra, tôi báo cảnh sát đấy….
”
Ban đêm đầu hạ vô cùng đẹp, sao sáng khắp trời.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Nam Mẫn vừa ôm cánh tay mình, trên vai thấy hơi nằng nặng, Tư Triết khoác áo của mình lên cho cô.
Nam Mẫn sững sờ, liếc nhìn áo thể thao màu trắng trên người, lại ngước nhìn Tư Triết một cái.
Tư Triết hiểu nhầm, vội giải thích: “Chị đừng chê, chiếc áo này vừa được giặt, không dính mùi mồ hôi của em đâu”.
Nam Mẫn cúi đầu ngửi, đúng là không có mùi mồ hôi, chỉ có mùi nước hoa thoang thoảng.
Nhưng hành động nhỏ này, Tư Triết chỉ cảm thấy lồng ngực phập phồng, bụng căng chặt, cậu ta vội vàng quay người: “Chị, không còn sớm nữa, em đi trước đây!”
Cứ như phía sau có binh lính truy sát vậy, cậu ta chạy thật nhanh.
Chạy đi mấy trăm mét, cậu thiếu niên lại bỗng quay đầu, vẫy tay với cô: “Chị, chúc ngủ ngon!”
Nam Mẫn khẽ cười, cũng vẫy tay với cậu ta.
Nhìn cậu thiếu niên như luồng điện màu trắng, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Nam Mẫn kéo giữ áo khoác trắng trên người, cúi lưng chui vào xe: “Đi thôi”.
…
Thành phố Bắc.
“Vẫn không tìm được cách liên lạc với bậc thầy Ngọc Tâm à?”
Trên đường trở về dinh thự, Dụ Lâm Hải bóp điện thoại, trầm giọng hỏi giám đốc thiết kế Từ Mộng.
Bên phía giám đốc thiết kế Từ cũng đã dùng kết kỹ năng, vô cùng đau đầu nói: “Tổng giám đốc Dụ, tôi đã tìm tất cả những người trong giới, mọi người cũng chỉ nghe nói đến chứ chưa từng gặp bậc thầy Ngọc Tâm, bạn học cũ duy nhất từng gặp đó cũng là người cực kỳ có nguyên tắc, cô ta nói rõ ràng với tôi, bậc thầy Ngọc Tâm không muốn hợp tác với Dụ thị chúng ta.
Cho nên cho dù cô ta có số liên lạc của đại sư Ngọc Tâm thật, thì cũng sẽ không cho chúng ta”.
Đôi mắt Dụ Lâm Hải u ám: “Cô có hỏi cô ta, tại sao bậc thầy Ngọc Tâm lại có thành kiến với Dụ thị chúng ta không, tại sao không muốn hợp tác với Dụ thị?”
“Tôi hỏi rồi, nhưng cô ta rất kín miệng, ban đầu chỉ nói bậc thầy Ngọc Tâm đã kín lịch không có thời gian, nhưng vừa nghe là biết chỉ là lời từ chối.
Sau đó tôi đánh cược tình bạn học bao nhiêu năm của chúng tôi, mới khiến cô ta tiết lộ chút sự thực”.
Từ Mộng cũng buồn lòng, cẩn thận kiến nghị nói: “Tổng giám đốc Dụ, tôi nghe nói anh và tổng giám đốc Nam của tập đoàn Nam thị có giao tình, hay là anh tấn công bên đó thử xem?”
Dụ Lâm Hải tối sầm mặt.
Giao tình cái gì? Giao tình từng ly hôn à?
Dụ thị và bậc thầy Ngọc Tâm trước nay chưa từng qua lại, càng không có xích mích, anh không hiểu tại sao bậc thầy Ngọc Tâm lại bài xích Dụ thị như vậy, từ chối thẳng thừng
Anh nghĩ, khả năng duy nhất chính là Nam Mẫn gây khó dễ.
Tắt điện thoại, Dụ Lâm Hải day chân mày.
Hà Chiếu ở bên cạnh đề nghị: “Tổng giám đốc Dụ, hay là chúng ta trực tiếp lôi kéo luôn giám đốc thiết kế của công ty châu báu Nam thị về?”.
Danh Sách Chương: