Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 920

Sư thúc Đinh dồn trung khí hét một tiếng, Dụ Phượng Kiều nhìn biểu cảm cứng cổ của ông ta, không khỏi bật cười.

Nụ cười này khiến Thẩm Lưu Thư ngây người.

Bà ấy đã cười rồi.

Nụ cười bao lâu rồi không nhìn thấy, ông ta đã không nhớ rõ lần trước nhìn thấy bà cười là khi nào.

“Kiều”.

Ông ta khẽ gọi tên bà: “Lâu rồi không thấy bà cười, bà cười lên trông thật xinh đẹp”.

Nghe Thẩm Lưu Thư nói như vậy, Dụ Phượng Kiều lập tức có một loại cảm giác buồn nôn, mặt đầy ghét bỏ nhìn ông ta: “Thẩm Lưu Thư, ông ở cùng với Trác Nguyệt đã lâu, mấy lời nói chán ngấy này nó chịu được, còn tôi thì không”.

Nhắc tới Trác Nguyệt, bà cau mày: “Tình nhân của ông không phải đang mang thai con của ông sao? Bây giờ không ở bên người ta, chạy tới đây làm gì?”

Lời nói của bà lộ ra ý lạnh.

Năm đó lúc bà đang mang thai, Thẩm Lưu Thư và Trác Nguyệt đã ở cùng nhau, bọn họ thuê khách sạn ở ngay đối diện nhà.

Khi đó rất nhiều bạn bè đều an ủi bà, nói rằng khi phụ nữ mang thai, rất ít đàn ông không ra ngoài vụng trộm, nhưng thật ra không phải vậy, từ trong xương tủy Thẩm Lưu Thư chính là một người không an phận.

Thẩm Lưu Thư cũng không muốn nhắc đến chuyện Trác Nguyệt trước mặt nhiều người như vậy, nhưng Dụ Phượng Kiều không cho ông ta có cơ hội nói chuyện riêng, ông ta chỉ đành nói:

“Giữa tôi và Trác Nguyệt không phải như bà nghĩ đâu. Chúng tôi kết thúc rồi”.

“Kết thúc?”

Dụ Phượng Kiều lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi hiểu rồi. Ông lại thấy chán, muốn thử xem cỏ ban đầu có vị gì đúng không? Thẩm Lưu Thư, ông vẫn cặn bã như vậy”.

Sắc mặt Thẩm Lưu Thư u ám: “Kiều…”

“Âm, Vực”, sư thúc Đinh quả thật không nghe nổi nữa, bắt đầu hét lên.

Tô Âm và Phó Vực đồng loạt đáp lại: “Có!”

“Đuổi người này ra ngoài, đừng để ông ta làm phiền đến Kiều của chúng ta”.

Sư phụ Đinh hừ nhẹ một tiếng rồi đẩy xe lăn của Dụ Phượng Kiều đi, ông ta nói: “Kiều, chúng ta đi thôi. Đồ của ông ta cũng không hiếm gì, phòng tôi còn nhiều tổ yến hơn, tôi hầm cho cô!”

Nhìn bóng dáng kia đẩy Dụ Phượng Kiều chạy đi với tốc độ ánh sáng, con ngươi Thẩm Lưu Thư chìm xuống.

Người đàn ông kia rốt cuộc là ai, chẳng lẽ là nhân tình của Kiều?

*

Xem xong buổi biểu diễn, Hạ Thâm còn có một vài buổi chụp hình quảng cáo phim, nên tạm thời ở lại Luân Đôn.

Nam Mẫn và Lạc Quân Hành quay về Birmingham trước.

Trên đường trở về, Lạc Quân Hành nhận được một phong thư đóng kín, anh ta nói với Nam Mẫn: “Ngôn Uyên đã đến thành phố Nam rồi”.

“Hả?”

Nam Mẫn ngây ra: “Anh ta đến thành phố Nam làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK