Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 688

Sao lại nói lại chuyện này rồi?

Nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được là thế nào?

Tô Âm cười: “Không sao, chị, anh ấy không làm gì em, cho dù muốn làm gì, thì chắc cũng là em làm gì anh ấy”.

Phó Vực: “?”

Cái gì mà làm gì? Là cái ý mà anh ta đang hiểu ư?

“Ngầu!”

Lạc Ưu giơ ngón tay cái lên với Tô Âm, biết cô bé là cháu gái của Nam Mẫn, cười đính chính cách xưng hô của Tô Âm: “Đừng gọi chị nữa, chị và cô của em có khả năng sẽ trở thành bạn bè đặc biệt tốt, em gọi chị là “cô” hay “dì” đi”.

Nam Mẫn huơ cây kim trên lửa để khử độc, nghe vậy cũng cười.

Cô cũng cảm thấy cô là Lạc Ưu sẽ trở thành bạn bè vô cùng thân thiết, người ta đều nói tính cách khác nhau sẽ hút nhau, nhưng từ trường giữa cô và Lạc Ưu rất ăn ý.

Kết bạn, cái duyên rất quan trọng, cô luôn tin vào cảm giác đầu tiên.

Tô Âm vừa gọi một tiếng ‘dì’, Quyền Dạ Khiên bên cạnh đã lạnh lùng xen một câu: “Gọi thẳng là ‘chị dâu hai’ đi”.

?

Tô Âm thộn mặt: “Chị dâu hai?”

Trên khuôn mặt Lạc Ưu đầy dấu chấm than, quay đầu nhìn Quyền Dạ Khiên thản nhiên như không.

Lời kinh thiên động địa như vậy, sao anh ta nói ra được với vẻ mặt thản nhiên như vậy?

“Tôi nói này, đại ca?”

Lạc Ưu cười lịch sự: “Anh mắc bệnh gì à? Nhận nhầm người rồi đấy”.

Cô ấy còn chưa tính sổ với anh ta chuyện anh ta theo dõi cô ấy cơ!

Rất lâu trước đây, cô ấy vẫn luôn cảm thấy có người theo dõi cô ấy, hơn nữa không phải một hai ngày.

Nhưng năng lực thoát trinh sát của cô ấy không phải giả, mỗi lần đều có thể cắt đuôi.

Cho đến thời gian trước suýt bị đuổi theo được, Lạc Ưu kinh hồn bạt vía, mới chạy đến thành phố Bắc lánh nạn.

Cô ấy không ở trong quân đội, khó khăn lắm mới nghỉ phép, lại thêm bị thương ở phần hông chưa khỏi, cũng không muốn gây rắc rối rồi bị xử phạt.

Nhưng không ngờ người này lại đuổi đến đây!

Những tên cuồng theo dõi đều ngạo mạn như vậy sao!

“Không nhận nhầm”.

Quyền Dạ Khiên bình tĩnh, cất giọng chắc chắn, lại tỏ ra chút chế nhạo: “Người đánh tôi hồi nhỏ, chẳng lẽ không phải cô?”

“…”

Lạc Ưu sắp đụng tường rồi.

Từ nhỏ đến lớn cô ấy đánh bao nhiêu người, người khác bị cô đánh, nhìn thấy cô đều đi đường vòng, đây là lần đầu tiên có người tìm đến tính sổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK