Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 960

Lời Nam Mẫn xuyên thấu tim Trác Nguyệt và Trác Huyên, đồng thời chấn động trái tim người nhà họ Dụ.

Hoạn nạn mới thấy chân tình, thế gian này cho đến bây giờ người thêu hoa trên gấm thì nhiều, giúp người khi gặp nạn thì ít, ở thời điểm này ai chân tình, ai giả dối, liếc qua liền thấy.

Ông cụ Dụ đứng ra, mặt xanh mét nói với Thẩm Lưu Thư: “Thẩm Lưu Thư, hôm nay tôi cho phép anh đến đây là vì dù sao anh cũng là bố của Hải, theo lý nên tiễn nó một đoạn đường, nhưng không phải tôi cho anh dẫn nhân tình của anh đến để thị uy! Cháu trai tôi mất rồi, nhưng tôi vẫn còn sống, chỉ cần ông già này còn sống thêm một ngày, anh đừng hòng bước vào cửa nhà họ Dụ của tôi một lần nữa! Bây giờ lập tức đưa người rời khỏi đây, nếu không có hậu quả gì thì anh tự chịu!”

Thẩm Lưu Thư giống như bị bố vợ cũ tát một cái vào bộ mặt rất sợ mất thể diện này.

Ông ta bắt đầu hận Trác Nguyệt.

Người phụ nữ này ban đầu không biết xấu hổ câu dẫn ông ta, ai ngờ bà ta lại dây dưa với mình cả đời.

Bảo bỏ rơi cũng không bỏ rơi được!

Đây là vết nhơ cả đời ông ta, nếu không phải bụng bà ta đang có con mình…

Thẩm Lưu Thư mím chặt môi dưới, cầm cổ tay Trác Nguyệt: “Đi theo tôi!”

Cuối cùng ông ta vẫn quan tâm đến bà ta.

Trác Nguyệt lại một lần nữa cảm thấy mình thắng lợi, ánh mắt đắc ý nhìn Dụ Phượng Kiều, chỉ tiếc Dụ Phượng Kiều không thèm liếc mắt nhìn về phía này.

Thẩm Lưu Thư lôi Trác Nguyệt đi, nhưng Trác Huyên vẫn chưa muốn đi.

Cô ta vùng vẫy muốn hất tay vệ sĩ: “Các người để tôi nhìn anh ấy thêm đi, tôi chỉ muốn ở lại thêm một lúc thôi, anh Hải…”

Đôi mắt sắc bén của Nam Mẫn nhìn sang Trác Huyên, dọa cô ta sợ giật mình.

Tiếng thút thít cũng nhỏ đi rất nhiều.

Nam Mẫn nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của Trác Huyên, cô chỉ cảm thấy buồn nôn.

“Cô còn muốn ở đây, đúng là mặt dày”.

Trác Huyên bị Nam Mẫn nhìn chằm chằm, cảm thấy xương sống lạnh lẽo, không dám nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô, cô có ý gì?”

“Kiều Lãnh chết như thế nào, hắn làm sao có vọng tưởng muốn trốn, cô không rõ?”

Mắt Nam Mẫn đảo quanh, khí thế lạnh như băng giống như Thái Sơn ép xuống, khiến Trác Huyên không dám ngẩng đầu: “Tôi, tôi không biết ý cô là gì…”

Một khắc sau, Nam Mẫn liền bóp cổ Trác Huyên.

Ô của vệ sĩ ngăn chặn kín mít cảnh này, ống kính truyền thông hoàn toàn không bắt tới, đang muốn tiến lên thì bị vệ sĩ trợn mắt.

Nam Mẫn bóp cổ Trác Huyên, cổ cô ta dài nhỏ, vào tay cô chỉ nhẹ nhàng bóp một cái đã có thể tiễn cô ta lên Tây Thiên.

Trác Huyên bị cô nhấc lên, mũi chân chạm đất, cô ta trợn tròn hai mắt, hoảng sợ nhìn Nam Mẫn, cô ta cảm nhận được ý lạnh trong mắt cô, trong khoảnh khắc như vậy, cô ta cho rằng mình thật sự sẽ chết.

Nhưng cô ta đã đánh giá thấp Nam Mẫn.

Nam Mẫn làm sao có thể khởi kiện vì một con đĩ bẩn thỉu?

Muốn để cô ta sống không bằng chết, có một ngàn một vạn cách, bẩn tay mình cũng không đáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK