Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 911

Dụ Lâm Hải cong môi cười, như một người bạn trai trả lời tin nhắn cho bạn gái, nói: “Được”.

Anh nghĩ, bản thân mình cũng không giống Thẩm Lưu Thư là mấy.

Chiều hôm đó có một cơn mưa.

Nam Mẫn trả lời tin nhắn của Dụ Lâm Hải xong bèn vào phòng tắm, lúc đi ra thì mùi thịt nướng đã lan ra bốn phía.

Bơi hơn nửa ngày, Nam Mẫn đã sớm đói đến mức không chịu được, đi tới xé một cái cánh gà nướng, hài lòng cắn mấy miếng, nóng đến nỗi há miệng.

Ba người đàn ông nhìn cô, đồng thời nói: “Cẩn thận nóng”.

Nam Mẫn khoa tay múa chân ra dấu “OK”.

Ăn thịt nướng, uống rượu, nghe tiếng mưa rơi, thư giãn thoải mái không thể nói thành lời.

Ông Shelby thường đi ngủ sớm, uống chút rượu lại thấy hơi váng đầu bèn nói tiếng ngủ ngon với con gái rượu rồi vào phòng đi ngủ.

Để lại mấy người trẻ tiếp tục chiến đấu.

“Hơi nhàm chán á”.

Nam Mẫn uống một ngụm rượu, người vừa nóng vừa khó chịu: “Hay là để em hát trợ hứng cho mọi người nha”.

“Không cần đâu em gái”.

Lạc Quân Hành nói: “Anh cảm thấy thế này là tốt lắm rồi”.

Hạ Thâm vô cùng nghiêm túc lắc đầu: “Anh cũng thấy thế này là được rồi, tiếng mưa rơi ngoài kia còn hay hơn cả giọng hát của em”.

“…”

Hứng thú cất tiếng ca của Nam Mẫn đã bị dập tắt, cô tức giận nói: “Thế thì các anh hát đi, em nghe cũng được”.

Cô ngồi trên chiếc ghế chân cao, nói: “Ở đây có piano, cũng có đàn guitar, anh cả có thể đàn piano, anh ba vừa đàn guitar vừa hát, tuyệt vời!”

Nam Mẫn vỗ tay thành tiếng, sắp xếp cho hai ông anh đâu ra đó.

Lạc Quân Hành và Hạ Thâm liếc nhìn nhau, nghĩ chỉ cần em gái không hát thì muốn họ làm gì cũng được.

Hai ông anh giơ ly rượu lên, giải quyết sạch rồi đứng dậy.

Một người đi về phía đàn piano, người còn lại tới chỗ guitar.

“Ồ quao!”

Nam Mẫn có vẻ hào hứng lắm, anh cả đàn piano còn anh ba vừa đàn guitar vừa hát, đúng là đỉnh của chóp!

Lạc Quân Hành điều chỉnh cây đàn một chút, thản nhiên hỏi: “Em muốn nghe bài gì?”

Nam Mẫn không chút do dự: “Yellow”.

Hạ Thâm ôm đàn ngồi trên ghế, thử gảy hai cái, điều chỉnh dây đàn rồi ngước lên nhìn Nam Mẫn, mỉm cười: “Thỏa mãn em”.

Mấy anh em họ đều thích bài hát này, từng đàn không biết bao nhiêu lần, mấy năm trước trong một buổi họp mặt gia đình còn biểu diễn cho mẹ và các bố nghe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK