(Trận I. Cuối năm 1981. Chỉ huy: Đại úy Trần Bá Khánh E trưởng E95).
Giữa mùa khô 1981, chắc chắn là vào tháng mười một vì mưa vừa ngớt, cỏ vẫn còn xanh và rừng khộp chưa cháy tràn lan.
Phải thừa nhận năm ấy Pốt nó quậy ta khá vất vả…
Anh em C1 phía sườn đông chùa chịu nhiều mất mát. Những anh em thế hệ 1978 đã cùng tôi sống một thời gian khá dài lần lượt ra đi đâu khoảng mười người. Bình Định có anh Tâm Bồ đệch, anh Chân đồng hương của tôi, anh Lại quê Hoài Nhơn, Anh Thanh quê Mỹ Hiệp… Người cuối cùng ngã xuống trên hướng này là anh Nguyễn Hồng Khanh quê Tuy Hòa Phú Yên trên đường dẫn tân binh ra chốt và đài quan sát, bị vướng phải mìn KP2 tại rừng dầu hi sinh… cùng với em tân binh Huỳnh Thu quê Quy Nhơn chỉ bị một mảnh chút xíu vào ngay tim.
Trên đường về F bộ nhận nhiệm vụ, tôi ghé qua C1 uống nước và kiếm con gà về nấu cháo… tin buồn dồn dập đến.
Đến e bộ 95 ghé trạm xá kiếm ít rau xanh, gặp mấy ông sốt rét thấy cầm con gà, các bố kêu còn hơn là gà kêu đẻ… cúng vậy! Anh Phúc (nay là HT một trường THPT ở Đồng Nai) chạy xuống bếp giải quyết ngay.
Đang chuẩn bị húp chén đầu tiên thì có anh công vụ của anh Trần Bá Khánh e trưởng e95 gọi… phải đi cùng với anh Khánh về F bộ.
Trên bốn mươi phút từ ebộ 95 về f bộ anh Khánh không ngớt than vãn cho tình hình không khả quan lắm. D1 đang bị chúng chọc phá. D2 hầu như tách biệt với trung đoàn độc lập tác chiến ở 428.
Anh Tính ở Ban trinh sát F gọi tôi vào lán của BTM cùng uống trà với anh, chờ TMT làm việc xong sẽ giao nhiệm vụ. Anh Nguyễn Cho là báo vụ của F nhìn tôi với vẻ lo lắng (thực ra tôi không biết gì về nhiệm vụ sẽ nhận).
Tôi bước vào phòng của TMT, anh Tính kéo vội tấm màn che tấm bản đồ của toàn chiến trường K để TMT giao nhiệm vụ:
“Đài kĩ thuật của ta báo là sư 775 của Pốt đang hoạt động mạnh tại khu vực cửa khẩu 547 và nhiệm vụ của Trinh sát các anh là…” TMT chỉ lên tấm bản đồ treo ở vách và nhấn mạnh một số yêu cầu của đợt công tác.
TMT điện hỏi anh Khoa (trưởng ban tác chiến) thì được trả lời tất cả công tác chuẩn bị đã hoàn tất, và chờ lệnh lên đường.
Hơn mười anh em mới cơ động từ hướng 29 về, đang chờ tôi ở ngầm Saem…
Ôm tấm bản đồ cùng với một số thuốc cho anh em, tôi vội vã lên đường về Saem vì trời đã chiều.
Ra khỏi BTM F tôi thấy anh Khánh cùng anh Tính đang trao đổi điều gì có vẻ căng thẳng lắm (trinh sát e95 sẽ có một nhóm vượt qua bên kia biên giới và nằm phục chúng). Chỉ kịp giơ tay vẫy đáp lại anh Khánh, tôi lặng lẽ cắt ra đường lớn để về ngầm Saem, ngả ba đi vào Phum Kamtuot để chuẩn bị một đợt công tác mới.
Cả đội hình gần hai mươi người cắt rừng đi về hướng Kamtuot. Trên đường đi tôi thỉnh thoảng nhìn về hướng bắc nơi có căn cứ 547, có dãy Dangrek ngoằn ngoèo với những bình độ chằng chịt khít nhau trên bản đồ. Những vách đá dựng sừng sững, mùa mưa nước chảy về như thác đổ. Mùa khô vắt trong đất cũng không kiếm đâu ra một hơi ẩm trong đất.
Tôi cũng không thể ngờ rằng: cái căn cứ ấy trong những đợt trinh sát, đã lấy của các đơn vị trinh sát trong toàn sư đoàn hơn một nửa quân số, và cũng không thể ngờ rằng cũng chính tại nơi ấy… lần đầu tiên trong cuộc chiến tranh trên đất K, QK5 dùng toàn bộ binh lực để giải quyết.