Sau mấy ngày ổn định tư tưởng và tổ chức, chủ yếu cảnh giới xung quanh đơn vị, mỗi ngày cảnh giới một buổi, buổi còn lại anh em lính cũ sẽ hướng dẫn cách dùng bản đồ, địa bàn, các kí hiệu công tác tham mưu, nói chung thì như trận đồ bát quái… khổ sở cho anh em do giới hạn về học vấn, nghe C trưởng nguyên là sinh viên khoa toán ĐHTH Hà Nội giảng giải về góc phương vị, cách tính li giác… như vịt nghe sấm, thỉnh thoảng ngẩng mặt nhìn lên trời, nghe tiếng pháo 105 của f bắn cầm canh xung quanh f bộ vút qua đầu, tránh tình trạng chúng đánh kiểu đeo bám…
Chiều ngày 23/ 10 chúng tôi được lệnh phối hợp cùng một C của e29, phục kích địch tại một vị trí, ta nghi rằng địch sẽ vận động chi viện cho một vị trí mà e31 f309 sẽ đánh vào ngày mai (sau này mới biết đấy nhé). Trước khi ra đi, C trưởng quán triệt một số vấn đề, dặn dò cho anh em tân binh tham gia đánh địch lần đầu, tôi vẫn không bao giờ quên câu nói của C trưởng ngày ấy “Anh em lính cũ hãy tạo điều kiện cho anh em lính mới hoàn thành nhiệm vụ” khi đã trưởng thành tôi mới hiểu, chữ tạo điều kiện là không nên đưa anh em lính mới vào những tình huống khó khăn... từ đó và về sau này khi thay thế vị trí của anh bốn năm sau, tôi luôn lấy câu nói này là mẫu mực của công tác chỉ huy chiến đấu và quan hệ với anh em, cảm ơn người thủ trưởng đầu tiên trong đời lính, đã dạy bài học đầu tiên mang giá trị nhân văn rất lớn này, khi nghe tin anh hi sinh trên biên giới phía bắc tại mặt trận Tràng Định, Lạng Sơn (tháng 3/ 1979 anh chuyển vùng), tôi cảm thấy như mất đi một cái gì quý giá nhất trên đời…
Đội hình cắt ra đường 19, vượt qua từng nhóm nhỏ, vì địch vẫn hay bắn tỉa, đánh cối vào mặt đường những khi thấy quân ta, rừng nguyên sinh dày đặc mới hơn hai giờ chiều mà ánh sáng đã yếu, tôi được phân công đi thứ năm của đội hình, tay cầm địa bàn theo dõi anh em đi trước ở bao nhiêu độ... vượt qua những cánh rừng, những tụ thủy đầy nước sình lầy, những dây rừng vướng vào ba lô, súng ống, giật ngược lại, leo lên những bình độ trơn trượt té lăn nhào... “cái nhành cây gạt mối riêng tư” là hình ảnh này chăng? Lặng lẽ âm thầm cẩn thận từng bước một, thỉnh thoảng cũng có vài trái cối nổ xung quanh đội hình xa xa…
Sau hơn hai giờ vượt rừng, chúng tôi gặp một con đường có đầy vết xe bò và dấu chân địch, trinh sát và chỉ huy bộ binh hội ý chớp nhoáng và xác định đây chính là tọa độ triển khai phục kích... Đội hình triển khai nhanh chóng, bộ phận trinh sát của chúng tôi có trách nhiệm đón đầu địch với hai quả Claymore, trinh sát bố trí cách mặt đường khoảng 15 m, dựa vào những ụ mối và gốc cây to có bụi rậm… Mỗi người chuẩn bị cho mình những công sự và tất cả đều im lặng, máy vô tuyến PRC25 ngưng hoạt động. Màn đêm buông xuống rất dễ sợ, xa xa nghe tiếng ễnh ương kêu “ình oàng” mà phát khiếp. Anh Quý người Hà Bắc B trưởng bảo tôi: cứ ngủ đi khi nào anh mệt thì anh gọi. (Nhưng cả đêm không thấy anh gọi)... Bất chợt cả đội hình bừng tỉnh, vì tiếng đề pa của pháo binh từ ngầm Ô gia đao và tiếng nổ rền của đạn pháo 105, 155 sáng lóe cả một góc trời, tất cả ngồi chồm dậy và chuẩn bị… tôi hết nhìn gương mặt anh Quý và tay anh đang cầm contact mìn và bắt đầu run... (có sao nói vậy). Dứt đợt pháo khoảng mười phút, cả đội hình nghe tiếng các loại hỏa lực bộ binh nổ vang… rồi lại pháo...cách đội hình chúng tôi khoảng 5 km. Bỗng mắt anh Quý sáng lên, anh lấy tay ấn nhẹ đầu tôi thụt xuống, tôi nghe tiếng chạy thình thịch của địch..tôi ghé mắt qua khe hở của cây thấy đội hình chúng khoảng 10 thằng đang chạy thụt mạng về hướng e31 đánh, B trưởng vẫn bình tĩnh và những phút giây căng thẳng trôi qua… khoảng mười phút sau, anh Quý nhìn tôi lần nữa và tay anh nắm chặt contact mìn, ra hiệu chuẩn bị… tôi đưa súng về phía trước… chuẩn bị… Mìn ở hướng bộ binh nổ lóe sáng và tiếng đạn của anh em bắn giòn, nhưng anh Quý vẫn bình tĩnh... và rồi anh bóp contact mìn... bụi đất mù trời, bộ phận trinh sát nhả đạn, chúng tôi nghe tiếng kêu thất thanh của chúng rồi tắt lịm… tiếng súng vẫn nổ giòn hướng e31 và trận địa của tôi, địch có bắn lại và chống cự một cách yếu ớt, nghe bộ binh xung phong anh Quý cũng ra lệnh cho chúng tôi tràn ra đường, tôi chỉ nhảy có mấy bước thì vấp ngay cái gì phía trước làm tôi té nhào... thì ra hai thằng địch mặt còn non choẹt đang nằm chồng lên nhau, trước vị trí quả mìn khoảng 2 m, mình chúng bê bết máu... tôi hoảng quá chạy ra đường và bắn... trả lại chúng, thì ra chúng lãnh trọn quả mìn của anh Quý, vùng bụng chúng nát bét như miếng thịt nhầy, trông khiếp quá chừng… Hướng BB anh em tràn lên và thu dọn trận địa, chỉ thu súng không lấy thứ gì khác (vụ này có bác Hanh thì ngon lắm đây). Ta diệt được mười tám tên (thu súng bao nhiêu tôi không rõ) khu vực trinh sát lượm được năm em, thu năm súng, hư toàn bộ do bị mìn. Ta hi sinh hai, bị thương ba do lúc tràn ra đường,mấy thằng địch bị thương bắn trả lại. Thu dọn chiến trường xong và làm công tác thương binh tử sĩ chúng tôi được lệnh rút về.
Súng ta vẫn nổ mạnh trên hướng e31, pháo binh lúc này vẫn bắn chi viện liên tục và tiếng phản công của địch cũng dữ dội (tiếng đạn bắn ngược chiều), trên đường về bộ phận trinh sát nhận lệnh của Tham mưu trưởng sư đoàn, ra lệnh khẩn trương vận động nhanh ra đường 19 nhận nhiệm vụ mới…
Tiếng súng hướng e31 càng lúc bắn càng mạnh, pháo binh từ ngầm Ô gia đao và từ căn cứ Đức Cơ vẫn liên tục bắn...