Mục lục
Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: ༄༂Mun༉

Tuy rằng Uẩn Cơ không có nói nghe đồn bên ngoài, nhưng Mục Thanh Ca đại khái cũng có thể đoán ra không ít, “Ta làm?” Mục Thanh Ca khinh thường cười cười, “Nếu ta thật sự làm liền sẽ trực tiếp giết hắn, nơi nào lại phiền toái như vậy.” Bất quá nàng hiện tại nhưng thật ra có thể nghĩ đến rốt cuộc là ai làm, Mục Thanh Ca bất đắc dĩ thở dài.

“Ninh Thiếu Thông là nam nhân tàn nhẫn, hơn nữa yêu thích nữ sắc, hiện giờ…chỉ sợ sẽ lựa chọn không chiết thủ đoạn trả thù, tiểu thư phải cẩn thận một chút.” Phong Yên phân tích nói.

Mục Thanh Ca gật gật đầu, cũng chỉ có hắn có thể nghĩ đến biện pháp này, làm Ninh Thiếu Thông yêu thích nữ sắc trực tiếp thành thái giám, hiện giờ mặt Ninh thượng thư chỉ sợ đen hơn than đi, bất quá Mục Thanh Ca có thể nghĩ đến, nếu không phải Ninh thượng thư có tác dụng với hắn, Ninh Thiếu Thông chỉ sợ đã sớm đi gặp Diêm Vương, bất quá hắn làm như vậy, ở trong lòng Ninh thượng thư chỉ sợ vẫn là có ngăn cách.

Quá xằng bậy, đều nói về chuyện của nàng, nàng sẽ tự mình giải quyết, bất quá trong lòng Mục Thanh Ca lại cảm thấy ấm áp.

Vạn Hoa Lâu.

Mục Thanh Ca dựa làm ở trêи ghế quý phi, bên tai vang lên thanh âm Uẩn Cơ đánh đàn, Uẩn Cơ vì làm Mục Thanh Ca càng thêm thoải mái, khúc đàn tấu đều rất nhu hòa, một khúc đàn xong một khúc khác lại vang lên, Mục Thanh Ca nghe được ánh mắt hơi hơi mở, “Dì Vân.” Không biết vì sao, nàng nghe khúc đầu này liền nghĩ tới dì Vân, dì Vân dùng sinh mệnh mình bảo vệ nàng, yêu thương nàng như mẫu thân.

Uẩn Cơ tập trung tinh thần chú ý động tĩnh Mục Thanh Ca bên này, hiện giờ lại nghe thấy Mục Thanh Ca thấp thấp tự nói hai chữ này, Uẩn Cơ tất nhiên biết Mục gia đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn đều là từ một người tên dì Vân chiếu cố lớn lên, Uẩn Cơ thấy giữa mặt mày Mục Thanh Ca mang theo ba phần đau thương, ngón tay đánh đàn hơi hơi dừng lại.

Mục Thanh Ca xoa xoa giữa mày mình, Uẩn Cơ đang muốn tiến lên giúp nàng thư hoãn huyệt Thái Dương, lại nghe cửa truyền đến thanh âm gõ cửa, sau đó liền thấy dì Mân vẻ mặt nôn nóng đi đến, “Tam hoàng tử tới, nói rõ muốn gặp công tử.”

“Không gặp.” Mục Thanh Ca nguyên bản bởi vì khúc đàn nhớ tới dì Vân, hiện giờ tâm tình không quá sảng kɧօáϊ.

“Ta đã nói rồi nhưng Tam hoàng tử đã ở đó một canh giờ, rất có ý không gặp được công tử liền không đi.” Dì Mân dở khóc dở cười nói.

Mục Thanh Ca xoát một chút đứng lên liền muốn đi về phía ám môn bên kia, nhưng mới vừa đi một bước chân đột nhiên dừng lại, mẫu phi Phượng Hạo Hiên tóm lại là cứu nàng một mạng, Mục Thanh Ca bình ổn hờn dỗi trong lòng xoay người nói: “Để hắn vào đây.”

Dì Mân tuy rằng không biết vì sao công tử đột nhiên thay đổi ý tưởng, nhưng tổng thể là chuyện tốt, dì Mân nhìn về phía Uẩn Cơ, Uẩn Cơ gật gật đầu đi theo dì Mân ra ngoài, Mục Thanh Ca nhìn dung nhan mình không có bất luận cái gì không ổn.

Phượng Hạo Hiên đẩy cửa vào liền thấy Mục Thanh Ca tiêu sái ngồi ở chỗ kia, Phượng Hạo Hiên vừa tiến đến, dì Mân liền đã đóng cửa, Phượng Hạo Hiên nói: “Gặp mặt Bán Hạ công tử thật sự thực không dễ dàng.”

Mục Thanh Ca tự mình thay hắn đổ một chén rượu, “Tại hạ không thích gặp người ngoài, còn thỉnh Tam hoàng tử thứ lỗi.”

“Vậy hôm nay thì sao? Bán Hạ công tử sao lại bằng lòng gặp ta?” Tam hoàng tử ngồi vào bên cạnh Mục Thanh Ca, hỏi.

Nếu không bởi vì xem ở mặt mũi mẫu thân ngươi, ngươi liền tính ở bên ngoài ngồi nửa năm ta cũng sẽ không gặp ngươi, Mục Thanh Ca ở trong lòng nghĩ như vậy, “Hôm nay tâm tình tại hạ không tồi.” Mục Thanh Ca nhàn nhạt nói, nhìn mặt Phượng Hạo Hiên lại nhớ đến An Triết, này đối với nàng mà nói là một thu hoạch lớn.

Phượng Hạo Hiên không rõ nhìn Mục Thanh Ca, hắn không rõ vì sao thời điểm trị liệu cho hắn nàng lại ôn nhu, nhưng hiện giờ lại lạnh lẽo, người sống chớ lại gần, trong mắt Phượng Hạo Hiên mang theo thất bại, “Bán Hạ công tử bái sư nơi nào?”

Rất nhiều sư phụ a, gia gia nàng, lão sư nàng, thầy giáo nàng đều là sư phụ nàng, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là gia gia nàng, “Gia truyền.”

“Thì ra là thế, khó trách y thuật Bán Hạ công lợi hại như vậy.”

“Xin hỏi Tam hoàng tử vì sao nhất định phải gặp tại hạ?” Mục Thanh Ca hỏi, “Tại hạ bất quá chỉ là đại phu nhàn tản giang hồ, vân du tứ hải, không quen cùng người hoàng tộc làm bằng hữu.”

Phượng Hạo Hiên cười nói: “Lúc sống nguyện vọng lớn nhất của ta là vân du tứ hải, nếu có cơ hội ta nhưng thật ra rất vui lòng cùng Bán Hạ công tử vân du tứ hải, hưởng hết bình sinh lạc thú.”

“Tam hoàng tử nói nhưng thật ra làm tại hạ kinh ngạc, thân là hoàng tộc, lại có tâm tư vân du tứ hải, hoàng tử như thế nhưng thật ra làm tại hạ lau mắt mà nhìn.”

Phượng Hạo Hiên nâng chén nói: “Vì tâm nguyện ta, vì ngươi lau mắt mà nhìn, làm một ly.”

Mục Thanh Ca bưng lên chén rượu cùng hắn chạm cốc.

XXXX

Phượng Hạo Hiên ngồi trêи xe ngựa hết sức còn không quên ngẩng đầu nhìn phòng hắn cùng Mục Thanh Ca uống rượu, Đoạn Phong hỏi: “Công tử đã gặp trích tiên Bán Hạ?”

“Ân.” Hắn nói bóng nói gió lâu như vậy, nhưng có được tin tức lại thiếu chi là thiếu, “Ngươi đi tra xem trêи giang hồ nơi nào có y học thế gia gia truyền.”

“Dạ.” Đoạn Lhong ngẩng đầu nhìn mắt Phượng Hạo Hiên, sau đó nhớ tới một sự kiện liền nói: “Công tử, ngài đã qua tuổi cưới vợ, ngài xem xem muốn Quý Phi nương nương giúp ngài tìm kiếm hay không?” Đoạn Phong không rõ Phượng Hạo Hiên, càng thêm không rõ Quý Phi nương nương, công tử đều qua tuổi cưới vợ, nhưng Quý Phi nương nương cư nhiên nhất định không nóng nảy, tùy ý công tử liền một cơ thϊế͙p͙ cũng không có, thật là làm người bắt cấp a.

“Ngài xem xem, Thất hoàng tử đã có mấy phòng tiểu thϊế͙p͙, Càng quý phi còn vì hắn tìm kiếm vị trí chính phi, liền càng đừng nói là Tứ hoàng tử, trong vài vị hoàng tử công tử lớn tuổi nhất, hiện giờ ngài lại liền một phòng cơ thϊế͙p͙ cũng không có…”

“Ta nhưng thật ra không biết Phong Thúc để ý hôn sự ta như thế.” Tam hoàng tử ôn hòa nói, trong thanh âm lại bí mật mang theo lạnh lẽo, làm Đoạn Phong không tự giác cúi đầu không dám nói thêm nữa.

Mà Mục Thanh Ca lại không có nghĩ đến mình cư nhiên lại thu được thư Thượng thư phu nhân đưa tới, nói là mời nàng gặp nhau ở đình Kính Hồ hóng gió, Mục Thanh Ca ít nhiều biết Thượng thư phu nhân là vì nhi tử mình mà làm, Phong Yên ở bên cạnh vội vàng nói: “Tiểu thư, có thể có âm mưu gì hay không?”

“Nàng là một mẫu thân.” Mục Thanh Ca nói, “Ninh Thiếu Thông ít nhiều là bởi vì ta mới có thể trở thành như vậy, nàng thân là mẫu thân Ninh Thiếu Thông, đương nhiên sẽ tìm ta xã giận, đây là mẫu thân.”

“Ý tiểu thư là muốn đi sao?” Lăng Phong có chút không tán đồng hỏi.

“Ân.” Mục Thanh Ca khẽ gật đầu.

Lăng Phong cùng Phong Yên liếc nhau, đều thấy trong mắt đối phương không tán đồng, sau khi Phong Yên cùng Lăng Phong ra khỏi phòng, Phong Yên nói: “Tiểu thư đối với ít người vẫn là quá mức nhân từ.”

“Bởi vì nàng(NPN) là mẫu thân.” Lăng Phong nói, Phong Yên nghi hoặc nhìn Lăng Phong, có ý gì a, Lăng Phong ngẩng đầu nhìn xem trời xanh, âm thầm thở dài, tiểu thư khuyết thiếu tình thương của mẹ, cho nên đối nhân vật mẫu thân ít nhiều vẫn là có chút nhân từ nương tay, giống như Triệu Mẫn Thanh lúc trước, nếu không có bởi vì dì Vân chết, chỉ sợ tiểu thư còn có thể chịu đựng nàng một đoạn thời gian.

Ban đêm, trong đình Kính Hồ hóng gió.

Thượng thư phu nhân ngồi ở chỗ kia, mà bên cạnh đều là người nàng mang, phía sau Mục Thanh Ca đi theo Lăng Phong cùng Phong Yên, Thượng thư phu nhân thấy Mục Thanh Ca tùy ý đứng lên, “Thụy Dương quận chúa.”

“Thượng thư phu nhân.”

“Ta có chút lời nói muốn cùng Thụy Dương quận chúa nói chuyện.” Nói liền phất tay làm người mình đi xuống, sau đó nhìn về phía Phong Yên cùng Lăng Phong phía sau Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca gật đầu với đám người Lăng Phong, Lăng Phong cùng Phong Yên liếc nhau sau đó cũng đi theo lui xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK