Nữ tử mày lá liễu, một đôi mắt hạnh lộ ra thanh tân sạch sẽ thoải mái, ngũ quan tinh xảo tổ hợp bên nhau càng khuynh quốc khuynh thành, thân là nữ tử Mục Thanh Ca nhìn thấy đều cảm thấy mê mẩn, huống chi là nam tử nơi này mới một chút đã mê đến đầu óc choáng váng, ngay cả hòa thượng đều nhịn không được liên tục ghé mắt, quả nhiên là một đại mỹ nữ, hơn nữa còn là một mỹ nữ tiêu chuẩn cổ điển.
Mục Thanh Ca tuy rằng chưa bao giờ gặp qua nàng, nhưng cũng không khó đoán được thân phận của nàng, nữ tử có mỹ mạo như thế nhất định là đẹp nhất kinh đô Thanh Hà quận chúa Mộ Dung Thanh, nhưng làm Mục Thanh Ca kinh ngạc chính là Mộ Dung Thanh bất luận là khí chất hay là tài mạo đều hơn Mục Chỉ Lan rất nhiều, thật là không biết lúc trước Mục Chỉ Lan được chọn như thế nào.
Mục Thanh Ca tất nhiên không biết, lúc trước Mục Chỉ Lan một tay đàn cầm danh chấn kinh đô, lại nói mỹ mạo cũng coi như nhất lưu, lại là tiểu thư Tướng phủ tất nhiên vì vậy mà được chọn, dì Vân là người thứ nhất phản ứng lại vội vàng kêu: “Thanh Hà quận chúa.”
Mộ Dung Thanh chậm rãi đi đến trước mặt Mục Thanh Ca, đôi môi hồng nhuận mang theo nụ cười ôn nhu, hơi hơi uốn gối, “Ta quả nhiên là không nhận sai người, Thụy Dương quận chúa, ta là Mộ Dung Thanh, lần trước yến hội bởi vì sinh bệnh nên không tham gia, nghe nói Thụy Dương quận chúa đàn một khúc ‘ lưu tiêm nguyên khúc ’ danh chấn thiên hạ, ta rất muốn học hỏi một chút.” Đáy mắt mang theo chân thành, ở phương diện đàn tranh nàng cũng có tài nghệ rất sâu, cũng từng hao hết tâm tư muốn đàn ra ‘ lưu tiêm nguyên khúc ’, nhưng mà mỗi lần đều chỉ có thể đàn đến giữa đoan.
“Nếu có cơ hội.” Mục Thanh Ca nhàn nhạt nói.
Mộ Dung Thanh cười ngọt, “Được, vậy một lời đã định, nói đến ngươi cùng ta cũng coi như rất có duyên phận, tên đều có một chữ Thanh, nói không chừng duyên phận chúng ta không chỉ dừng ở đây.” Ai ngờ, một lời nàng về sau thật sự thực hiện, thật lâu sau Mộ Dung Thanh nhớ tới đều dở khóc dở cười.
Mục Thanh Ca chỉ cười không nói.
“Thế gian khó đến nhất chính là hai chữ duyên phận.” Đột nhiên thanh âm vang lên, làm Mộ Dung Thanh cùng Mục Thanh Ca đều nhìn về phía người đứng ở cổng lớn, là Lão hòa thượng thân khoác áo cà sa, chỉ thấy hắn đi đến trước mặt các nàng, dì Vân thấy hòa thượng này hai con mắt trừng lớn.
“Phổ Không đại sư.” Mộ Dung Thanh tất nhiên là gặp qua vị đại sư này, vội vàng kêu.
“Phổ Không đại sư.” Dì Vân cũng đi theo kêu, Phổ Không đại sư là đại sư nổi tiếng thiên hạ, không chỉ võ công cao thâm khó đoán còn tinh thông Phật lý, hơn nữa có thể liếc mắt một cái nhìn thấu tiền đồ một người, không ít người vì tiền đồ về sau sôi nổi đi tìm Phổ Không đại sư, nhưng Phổ Không đại sư luôn luôn không dễ dàng đoán mệnh cho người khác.
“Thế gian người cùng việc đều là bởi vì hai chữ duyên phận dựng lên, duyên khởi duyên diệt liên quan đến lòng người.” Phổ Không đại sư không đầu không đuôi nói những lời này.
“Thế gian khó nhìn thấu nhất cũng chính là nhân tâm.” Mộ Dung Thanh rất khó gặp Phổ Không đại sư, càng đừng nói cùng Phổ Không đại sư nói chuyện, nàng tất nhiên phải bắt lấy cơ hội lần này, “Đại sư, tiểu nữ rất muốn biết vận mệnh về sau.”
Phổ Không đại sư nhìn về phía Mộ Dung Thanh lóa mắt, “Mộ Dung thí chủ thân phận cao quý, về sau tất hưởng vinh hoa phú quý, lão nạp phải nhắc nhở thí chủ, chớ cưỡng cầu, mạc thất bản tâm, tùy tự nhiên.”
Mộ Dung Thanh hiển nhiên không quá vừa lòng cái đáp án này, đáy mắt hiện lên một tia mất mát, lại vẫn là khẩn thành nói lời cảm tạ: “Lời đại sư, tiểu nữ nhất định ghi nhớ.”
Mục Thanh Ca thấy Phổ Không đại sư liền nhịn không được lui về phía sau, giữa lúc Phổ Không đại sư cùng Mộ Dung Thanh nói chuyện, nàng đã chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Lăng Phong, dưới ánh mắt Lăng Phong kinh ngạc, Mục Thanh Ca ngây ngốc cười cười sau đó muốn nhanh chóng tránh ở phía sau Lăng Phong, lại nghe đến Mộ Dung Thanh bên kia gọi tên, “Không bằng đại sư cũng nhìn cho Thụy Dương quận chúa, Thụy Dương quận chúa, mau tới đi.”
Sắc mặt Mục Thanh Ca hơi trầm xuống, xoay người nhìn về phía Mộ Dung Thanh cùng Phổ Không đại sư, vừa định nói một lời cự tuyệt, lại bị dì Vân cường ngạnh lôi kéo tiến lên, dì Vân nói: “Phổ Không đại sư, còn thỉnh xem cho tiểu thư chúng ta, Ca nhi, mau để Phổ Không đại sư nhìn xem.” Nói liền đem Mục Thanh Ca đẩy lên.
Phổ Không đại sư nhìn Mục Thanh Ca, không biết vì sao Mục Thanh Ca cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, hận không thể chạy thật xa, nhưng mà Mục Thanh Ca biết, Phổ Không đại sư thời điểm tiến vào nơi này ánh mắt đầu tiên liền nhìn trêи người mình, Mục Thanh Ca rất sợ hắn nhìn ra mình chỉ là một sợi hồn phách đến từ dị thế, đến lúc đó đem mình đánh tan, vậy không phải chết không chỗ chung thân sao?
“Mục thí chủ, lão nạp có chút lời muốn cùng thí chủ nói riêng.” Phổ Không đại sư nhìn chăm chú hai tròng mắt Mục Thanh Ca nói.
“Ta…” Mục Thanh Ca mới vừa mở miệng nói một chữ.
Một bên dì Vân cuống quít gật gật đầu nói: “Dạ dạ dạ, Ca nhi mau đi đi.”
Vì thế, Mục Thanh Ca vẻ mặt khổ nói không nên lời dưới ánh mắt Mộ Dung Thanh kinh ngạc đi theo Phổ Không đại sư, Lăng Phong ngay sau đó cũng muốn theo sau, dì Vân vội vàng giữ chặt cánh tay Lăng Phong, lắc đầu với Lăng Phong, dì Vân tuy rằng không biết đại sư muốn cùng Mục Thanh Ca nói cái gì, nhưng tin tưởng đối với tiểu thư tuyệt đối không có chỗ xấu, ở thế gian này có thể cùng Phổ Không đại sư nói mấy câu căn bản là không có mấy người.
Ở một nơi không người thấy, Phổ Không đại sư quay đầu lại nhìn Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca vội vàng mở miệng nói trước hắn: “Cái kia mặc kệ ngươi muốn cùng ta nói cái gì, ta đều cần thiết nói cho ngươi, ta chưa bao giờ tin quỷ thần là cái gì.” Cho nên ngàn vạn không cần nói chuyện quỷ hồn cái gì cho ta, “Còn có ta không tin có ai có thể quyết định vận mệnh của ta, mệnh ta từ trước đến nay là của ta, muốn làm chủ ta, thiên hoàng lão tử cũng không thể.”
Phổ Không đại sư lẳng lặng nghe Mục Thanh Ca nói xong một phen, đáy mắt mang theo ba phần chấn động, thấy Mục Thanh Ca dứt lời liền ôn nhu hỏi: “Nói xong chưa?”
Mục Thanh Ca gật gật đầu nói: “Nói xong rồi.”
“Trước kia cũng có người từng nói với lão nạp mệnh là của mình, ngươi và hắn rất giống.”
“Ai?”
“Đương triều Cửu vương gia.” Đáy mắt Phổ Không đại sư hiện lên một tia quang mang.
“…” Lại là Phượng Tuyệt Trần, thật là nghiệt duyên a.
“Đó là kỳ tài ngút trời thứ nhất lão nạp gặp qua, ngươi là người thứ hai.” Phổ Không đại sư nghiêm túc nhìn Mục Thanh Ca, “Nhưng các ngươi bất đồng, hắn trêи người sát khí quá nặng, giết chóc đã trở thành bộ phận sinh hoạt của hắn, mà ngươi tàn nhẫn quá mức, giết chóc cùng cứu rỗi chỉ là ý niệm đầu tiên ở ngươi, hai việc các ngươi liên quan đến thiên hạ, chớ nên bởi vì tham niệm nhất thời hủy diệt thiên hạ.”
Mục Thanh Ca cười, “Đại sư, ngươi cũng quá xem trọng ta, ta tự nhận là không có ảnh hưởng quan trọng đến thiên hạ như vậy, nếu đại sư khuyên ta phóng hạ đồ đao lập địa thành phật, ta cũng chỉ có thể nói cho đại sư, người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta ta tất dâng trả gấp trăm lần.”
Phổ Không đại sư thở dài: “Thí chủ, phượng hoàng bàn niết, trọng hoạch tân sinh, lý nên cứu đỡ thương sinh, mà giảm bớt giết chóc trêи người, lúc máu tươi tẩy sạch ngươi có thể được thứ ngươi đã từng không có.”