Mục lục
Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: ༄༂Mun༉

Mục Thanh Ca lẳng lặng nhìn bạc vụn trong tay, những người này thật sự dễ lừa, chỉ sợ này cũng không phải một lần đi, Mục Thanh Ca bất đắc dĩ thở dài lắc đầu, Phong Yên nhìn đồ trong lòng bàn tay Mục Thanh Ca nói: “Những người này nhìn như không giống tặc phỉ, chỉ sợ thế gian cũng không có tặc phỉ đồng tình thiện lương như thế.”

Mục Thanh Ca nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Phong: “Bọn họ nếu tham gia quân ngũ phỏng chừng là binh Tân Châu, Lăng Phong, sau khi ngươi tới lập tức đi điều tra một chút.”

“Được.”

Kinh đô Cửu vương phủ.

“Vương gia, Thanh Ca tiểu thư bỏ lại chúng ta cùng ám vệ Tướng phủ.” Phong Ngâm nói.

Đôi mắt Phượng Tuyệt Trần cũng không nâng một chút tựa hồ hết thảy đều trong dự kiến của hắn, mà bên cạnh Mặc Ngôn nghiêng đầu nhìn Phong Ngâm, chỉ nghe Phong Ngâm tiếp tục nói: “Thanh Ca tiểu thư cùng đám Phong Yên đi không phải cùng con đường, nàng tới Yển thành Mẫn quận, bất quá may mắn lần này Thanh Ca tiểu thư đi nơi đó cứu tất cả bá tánh Mẫn quận, hiện giờ thanh danh Bán Hạ công tử chỉ sợ mới là truyền khắp trong thiên hạ, ngay cả Từ thái y cũng tán thưởng y thuật Thanh Ca tiểu thư không thôi.”

Mặc Ngôn nhíu mày một chút hỏi: “Vương gia…” Mặc Ngôn do dự một hồi, “Xin hỏi Vương gia biết Thanh Ca tiểu thư học y thuật từ sư phụ nào hay không? Theo thuộc hạ biết, Thanh Ca tiểu thư mười lăm năm qua cơ hồ chưa bao giờ rời phủ, ở dưới loại hoàn cảnh này sao có thể có y thuật tốt như thế?”

Phượng Tuyệt Trần mắt phượng vừa chuyển nhìn về phía Mặc Ngôn, “Ngươi muốn nói cái gì?”

Phong Ngâm có vài phần bội phục Mặc Ngôn, ở dưới ánh mắt Vương gia áp lực rất cao, Mặc Ngôn cư nhiên còn có thể không chút sứt mẻ như vậy, Mặc Ngôn đối diện tầm mắt Phượng Tuyệt Trần một chữ một chữ nói: “Thanh Ca tiểu thư từ lúc bị Tứ hoàng tử cự hôn đâm tường tự sát, tỉnh lại biểu hiện cùng trước kia hoàn toàn không giống nhau, đương nhiên Tướng phủ nói ra chính là Thanh Ca tiểu thư bởi vì va chạm đâm tỉnh.”

“Nhưng thuộc hạ cảm thấy thế gian không có khả năng có sự việc khéo như vậy.”

“Mặc Ngôn, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Phong Ngâm không thể không nói chuyện này kỳ thật bọn họ đều có nghĩ tới, nhưng chưa từng nghĩ Mặc Ngôn hỏi rõ ràng, lớn mật như thế.

“Vương gia, thuộc hạ cảm thấy có thể cho tới nay đều là Thanh Ca tiểu thư giả ngu che dấu hay không, nếu rõ Thanh Ca tiểu thư cho tới nay đều giả ngu, như vậy người phía sau màn thúc đẩy tất nhiên chính là Mục tướng, nhưng Mục tướng vì sao muốn làm như vậy!? Nếu không phải nguyên nhân này, như vậy còn có một cái, có thể Thanh Ca tiểu thư Tướng phủ trước kia cùng hiện giờ Thanh Ca tiểu thư chúng ta nhìn thấy căn bản là không phải cùng một người?”

“Mặc Ngôn, ý của ngươi là Thanh Ca tiểu thư bị người đánh tráo sao?” Phong Ngâm đại kinh thất sắc, hắn chưa từng suy xét nguyên nhân này, nhưng hiện giờ ngẫm lại thật đúng là cảm thấy có vài phần đạo lý.

“Mặc kệ sự thật như thế nào, thuộc hạ cảm thấy Thanh Ca tiểu thư cùng Mục tướng nhất định không đơn giản, bọn họ có lẽ có mục đích nào đó, Vương gia…”

Phong Ngâm sắc mặt khẽ biến, như thế xem ra Mặc Ngôn đã phủ định Thanh Ca tiểu thư, Mặc Ngôn là hoài nghi Thanh Ca tiểu thư tiếp cận Vương gia có mục đích, sắc mặt Phong Ngâm càng ngày càng khó coi, nhưng…đã lâu như vậy Phong Yên đi theo bên người Thanh Ca tiểu thư một chút cái gì cũng không phát hiện, rốt cuộc là Thanh Ca tiểu thư quá mức cẩn thận hay là hết thảy đều là bọn họ đoán mò.

“Mặc Ngôn.” Phượng Tuyệt Trần thình lình mở miệng, từ mới vừa rồi hắn liền vẫn luôn không có mở miệng, Phượng Tuyệt Trần chậm rãi đứng lên, hai mắt như ưng tựa sói nhìn chằm chằm Mặc Ngôn, rõ ràng rồi lại mang theo lạnh lẽo nói: “Bổn vương mặc kệ nàng là ai, mặc kệ nàng rốt cuộc có mục đích gì, nữ nhân đời này bổn vương nhận định chỉ có nàng, ở trong lòng bổn vương, không có bất luận kẻ nào hoặc việc gì có thể thay thế nàng, nàng là duy nhất của bổn vương.”

Mặc Ngôn biết bởi vì Vương gia trong lòng có hắn cho nên mới nói với hắn như vậy, nếu không theo tính cách Vương gia căn bản sẽ không phản ứng, Mặc Ngôn rũ xuống tầm mắt: “Dạ, thuộc hạ ghi nhớ.”

“Phong Ngâm tùy thời chú ý mấy ngày nay người vào kinh đô, đặc biệt là người tiến cung không rõ thân phận, một khi bắt được lập tức xử tử.”

“Ý vương gia là?” Phong Ngâm không hiểu rõ nhìn Phượng Tuyệt Trần.

Mặc Ngôn thở dài: “Ngươi không bị ta đánh ngu chứ, Thanh Ca tiểu thư đi Duyện Châu khẳng định có người ở trêи đường làm nàng gặp bất lợi, bất quá có Phong Yên cùng Lăng Phong đi theo Thanh Ca tiểu thư chỉ sợ những người đó căn bản là giết không được Thanh Ca tiểu thư, vậy liền khẳng định có người sẽ trốn về kinh đô, Vương gia làm như vậy là muốn miễn cho Thanh Ca tiểu thư nỗi lo về sau.”

Phong Ngâm vội vàng gật đầu nói: “Thì ra là thế, được, ta lập tức đi.”

“Phong Viên còn ở Tân Châu?” Phượng Tuyệt Trần hỏi.

“Đúng vậy.”

“Kêu hắn trước đừng trở về.”

“A, được, ta lập tức gửi bồ câu đưa thư cho hắn.”

Tân Châu.

Nơi cổ xưa nhất, năm đó Nam Sở thủy đế là ở chỗ này đánh hạ thiên hạ Nam Sở, rồi sau đó đem đô thành chuyển dời đến kinh đô, lại phái người có quyền thế nhất thống trị Tân Châu, bao nhiêu năm rồi Tân Châu vẫn luôn đều tường an không có việc gì, mà cũng dần dần hoàng đế liền sơ sót quản chế Tân Châu.

Tân Châu phạm vi vài trăm dặm thành trì trấn nhỏ đều thuộc về Châu chủ Tân Châu quản chế, nhiều năm qua trước sau như một, cũng chưa từng thay đổi, nếu địa phương phát sinh nguy hiểm hoặc sự kiện trọng đại cũng không có người truyền lên kinh đô mà là trực tiếp đưa Châu chủ Tân Châu giải quyết, cũng không cần thông báo Hoàng Thượng ở kinh đô.

Mà cống phẩm phiên bang sở tiến cống cũng đều là từ Tân Châu đưa lên, trăm năm tới vẫn luôn là như thế, có thể thấy được Châu chủ Tân Châu màu mỡ cỡ nào, chính vì như vậy mới rơi xuống trêи đầu Mộ Dung thế gia, khó trách nhiều năm như vậy Mộ Dung thế gia ở kinh đô bị chèn ép thảm cũng đều tường an không có việc gì, bởi vì đại bản doanh bọn họ không ở kinh đô mà ở Tân Châu.

Phong Yên đem tất cả tin tức tư liệu cụ thể về Tân Châu toàn bộ giao cho Mục Thanh Ca, Phong Yên nói: “Thật là không tra không biết a, một khi tra dọa nhảy dựng, nhiều năm qua cũng không biết Mộ Dung gia bởi vì Tân Châu này kiếm lời bao nhiêu tiền đâu, phiên bang muốn gửi cống phẩm đều là từ Châu chủ Tân Châu Mộ Dung Hải kiểm tra sau đó thay thế chuyển đạt, nơi này sao có thể không có bí ẩn.”

“Hơn nữa nhiều năm qua Mộ Dung Hải vẫn luôn áp bức mồ hôi nước mắt nhân dân, không biết bao nhiêu bá tánh Tân Châu khổ không nói nổi, lại có bao nhiêu nông dân ăn không được cơm, tiểu thư ngươi xem, ba năm trước đây Tân Châu cách Lý thôn không xa náo loạn một lần nạn đói, toàn thôn trêи dưới mấy trăm mạng người cơ hồ toàn bộ sống sờ sờ đói chết, mà Mộ Dung Hải lại đè chuyện này lại không cho báo triều đình, vì thế không tiếc giết hại rất nhiều quan viên.”

“Nhiều năm như vậy bá tánh đều giận mà không dám nói gì, nhà phú quý thì thịt cá, mà nhà bần cùng có đôi khi một miếng cơm cũng không ăn được, hơn nữa nhi tử Mộ Dung Hải Mộ Dung Hướng nhiều năm qua đùa giỡn phụ nữ nhà lành, ngay cả phụ nữ mang thai cũng không buông tha, quả thực ngay cả súc sinh cũng không bằng.”

Một bên Hoa Trì nghe được phẫn nộ không thôi, “Súc sinh, đều là một đám súc sinh, chẳng lẽ triều đình trước nay đều không phái người quản chế sao? Liền mặc kệ Mộ Dung Hải làm xằng làm bậy như vậy.” Chỉ cần tưởng tượng đến những bá tánh bình dân sống sờ sờ đói chết cùng bá tánh hiện tại còn phải bị áp bức đáng thương, Hoa Trì tâm không thể bình phục.

Nếu nói Mẫn quận là địa ngục trần gian, vậy Tân Châu chỉ sợ cũng là mười tám tầng địa ngục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK