Mục Thanh Ca cơ hồ là bắn ngược ném tay Tứ hoàng tử ra, sau đó chán ghét chà chà cánh tay mình, giống như bị dính thứ dơ bẩn, làm mặt Tứ hoàng tử hoàn toàn game over, “Nếu mỗi người phạm sai, đều nói một câu ta sai rồi, vậy còn có nha môn, có vương pháp để làm gì, Tứ hoàng tử giết người ta, nói xin lỗi với người chết, chẳng lẽ người kia có thể sống lại sao?”
“Ngươi không chết.” Tứ hoàng tử nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ, tầm mắt bốc hỏa còn nhìn chằm chằm cánh tay Mục Thanh Ca, tựa hồ muốn tiến đến động một cái.
“Nga, nguyên lai ở trong lòng Tứ hoàng tử chính là định một việc thật giả như vậy, nếu Hoàng Thượng Hoàng Hậu nương nương biết, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.”
“Mục Thanh Ca, ngươi không cần được một tấc lại tiến một thước.”
Mục Chỉ Lan nhìn giữa bọn họ dâng lên mạch nước ngầm, trong mắt hiện lên một tia đắc ý, sau đó lại diễn đáng thương mở miệng: “Tứ hoàng tử, tỷ tỷ, các ngươi không cần bởi vì Chỉ Lan mà làm giảm hòa khí, tỷ tỷ. Theo như lời Tứ hoàng tử đều là vì Chỉ Lan, Tứ hoàng tử, tỷ tỷ không phải cố ý nói như vậy, còn thỉnh Tứ hoàng tử không nên trách tội với tỷ tỷ.”
“Mục Thanh Ca, ngươi nghe được chưa, dù cho hiện tại ngươi trách tội nàng, nàng cũng toàn tâm toàn ý vì ngươi cầu tình, Mục Thanh Ca, ngươi như vậy làm sao xứng làm quận chúa một quốc gia, làm sao xứng trở thành đại tiểu thư Tướng phủ!?”
“Ta xứng hay không xứng không phải ngươi định đoạt, quyền lợi Tứ hoàng tử lớn hơn Hoàng Thượng sao? Ta cái quận chúa phong hào này chính là Hoàng Thượng tự phong, nếu Tứ hoàng tử có ý kiến có thể trực tiếp tìm Hoàng Thượng, ta tin tưởng Hoàng Thượng rất vui lòng vì ngươi giải đáp.”
“Ngươi…chớ có khinh người quá đáng.” Tứ hoàng tử nỗ lực khắc chế cơn giận của mình, mu bàn tay gân xanh nhô lên, nhìn như muốn bạo phát.
Mục Chỉ Lan nhìn thấy một bộ cái gì cũng không quan tâm, đột nhiên tiến lên ôm lấy cánh tay Mục Thanh Ca vội vàng kêu lên: “Tỷ tỷ, ngươi mau xin lỗi Tứ hoàng tử, tỷ tỷ.”
Mục Thanh Ca thấy Mục Chỉ Lan ôm mình một khắc kia liền động thủ muốn đem nàng vứt ra, không nghĩ tới nàng sức lực cư nhiên lớn như vậy, ném một chút còn không vứt ra được, làm bộ liền hung hăng vứt ra, Mục Chỉ Lan chờ chính là giờ khắc này, nàng sớm đã phát hiện Mục Thanh Ca là không thích người khác đụng vào thân thể của nàng, Mục Chỉ Lan nương cái này lực đạo hung hăng ngã văng ra ngoài, “A.”
“Lan nhi.” Tứ hoàng tử nhìn nữ tử âu yếm bị Mục Thanh Ca khi dễ, tức khắc cái gì cũng bỏ vội chạy tới, nhìn lòng bàn tay Mục Chỉ Lan trầy da, đau lòng không thôi.
“Thanh Ca.” Mục Nguyên vừa vặn tiến vào liền thấy một màn như vậy, thấy vết thương trêи lòng bàn tay Mục Chỉ Lan nhíu mày một chút, “Ngươi là tỷ tỷ Chỉ Lan, dù cho nàng làm không đúng, ngươi cũng không nên động thủ với nàng, nhanh xin lỗi Chỉ Lan.”
“Cha, Tứ hoàng tử ta không có việc gì, tỷ tỷ cũng không phải cố ý.” Mục Chỉ Lan vận dụng cái kỹ xảo này cũng không phải một lần hai lần, lại mỗi lần đều có thể thành công.
Mục Thanh Ca một đêm không ngủ, chỉ cảm thấy giờ phút này đầu ẩn ẩn làm đau, cũng không nghĩ lại đi nhìn trò khôi hài này, xoay người liền muốn rời khỏi, Tứ hoàng tử đột nhiên ngăn lại đường Mục Thanh Ca, “Mục Thanh Ca, bổn hoàng tử kêu ngươi hiện tại xin lỗi Lan nhi.”
“Cút ngay.” Mục Thanh Ca hai mắt phiếm hồng.
“Thanh Ca.” Mục Nguyên không nghĩ tới nàng cư nhiên dám dùng loại ngữ khí này với Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử rốt cuộc nhịn không được, “Mục Thanh Ca.” Nói liền một chưởng đánh qua, chính là trước mặt một đạo bóng dáng hiện lên, sau đó liền thấy vị trí trước mặt, mà hắn một chưởng kia tất nhiên thất bại, sau lưng Tứ hoàng tử bị người hung hăng đạp một chân, tức khắc quăng ngã chó ăn cứt, “Ai? Cư nhiên dám đá bổn hoàng tử, không muốn sống nữa sao?”
“Thế nào? Ngươi còn muốn mạng bổn vương?”
Tứ hoàng tử nghe được thanh âm đột nhiên bò dậy nhìn Phượng Tuyệt Trần đứng phía sau, đột nhiên cả kinh, “Hoàng…hoàng thúc, ngươi sao lại ở đây?”
“Chẳng lẽ cửa lớn Tướng phủ chỉ mở cho ngươi thôi à?”
“Không, chất nhi không phải ý đó.”
Mục Thanh Ca ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Phượng Tuyệt Trần giảo hảo, phát hiện mình cư nhiên còn ở trong lòng ngực hắn, muốn rời khỏi nhưng cái tay bên hông lại đột nhiên buộc chặt, làm Mục Thanh Ca đột nhiên ngã trêи người Phượng Tuyệt Trần, Mục Thanh Ca đột nhiên nhìn về phía người bên kia, Mục Nguyên cùng Mục Chỉ Lan đều cúi đầu hành lễ, Tứ hoàng tử cũng không có chú ý nàng.
Mục Thanh Ca sắc mặt ửng đỏ, sau đó từ phía sau duỗi tay hung hăng kháp một chút sau eo Phượng Tuyệt Trần, Phượng Tuyệt Trần đau xót tay buông lỏng, Mục Thanh Ca lập tức đi về phía bên cạnh vài bước tận lực rời xa Phượng Tuyệt Trần, Phượng Tuyệt Trần buồn cười nhìn tiểu nữ tử ửng đỏ gương mặt này, sau eo chỗ đau vì nàng dần dần chuyển biến, cho đến đáy lòng hắn, mà lòng bàn tay hắn tựa hồ còn có thể cảm thụ dư hương bên hông nàng.
Mục Nguyên tựa hồ phát hiện giữa Phượng Tuyệt Trần cùng Mục Thanh Ca có chút không giống, hắn nhíu mày một chút tiến lên nói: “Thần không biết Cửu vương giá lâm, còn thỉnh Cửu vương gia thứ tội.”
Phượng Tuyệt Trần xua xua tay với Mục Nguyên, sau đó nhìn về phía Mục Chỉ Lan quỳ trêи mặt đất, “Mục tướng, ngươi cái tiểu nữ nhi này tâm tư rất không bình thường a.” Chỉ thấy sắc mặt Mục Chỉ Lan đột nhiên trắng bệch.
Mục Nguyên cúi đầu không nói, Tứ hoàng tử không đành lòng Mục Chỉ Lan chịu khổ liền nói: “Hoàng thúc, vừa rồi đều là Mục Thanh Ca không đúng, nàng vô lễ trước, còn động thủ đánh Lan nhi, nữ tử như vậy sao xứng là quận chúa.”
Phượng Tuyệt Trần mày một chọn, trong mắt dấu diếm gió lốc, “Ý của ngươi là nói bổn vương cùng Hoàng Thượng đều sai sao?”
“Chất nhi, chất nhi không phải ý này…”
“Bổn vương nhớ rõ ở trêи cung yến đã nói qua, Mục Thanh Ca là đệ tử thân truyền của bổn vương, bổn vương không cho bất luận kẻ nào khi dễ nàng, bao gồm Phượng Nguyệt Minh ngươi.” Thanh âm Phượng Tuyệt Trần giống như trời đông giá rét từng câu từng chữ cuốn vào trong lòng Tứ hoàng tử, nhìn mặt hắn trắng bệch, Phượng Tuyệt Trần hừ lạnh một tiếng nói với Mục Chỉ Lan: “Đừng nói chỉ là đẩy ngươi, dù cho là muốn giết ngươi, ai dám nói một tiếng.”
Toàn thân Mục Chỉ Lan đều ức chế không được run rẩy, nước mắt từng giọt chảy ra…
Mục Thanh Ca nhìn Phượng Tuyệt Trần, nàng rõ ràng biết nam tử này là có mục đích, lại phát hiện mình không thể khống chế nội tâm ấm áp, mặc kệ là trước lúc xuyên qua, hay là sau khi xuyên qua, người có thể che chở nàng như vậy lại chỉ có Phượng Tuyệt Trần, xuyên qua cổ đại chỉ có một Phượng Tuyệt Trần.
“Mục tướng, ngươi nói bổn vương nói có đúng không?”
Mục Nguyên nhìn mắt Mục Chỉ Lan nói: “Cửu vương nói có lý.”
Phượng Tuyệt Trần vừa lòng gợi môi lên, sau đó mắt nhìn Mục Thanh Ca đứng ở bên kia, thần sắc của nàng tựa hồ cùng lúc trước có biến hóa, Phượng Tuyệt Trần đi hai bước sát vào Mục Thanh Ca, thành công thấy sắc mặt nàng hoảng loạn cùng nện bước lui về sau, Phượng Tuyệt Trần dùng ngữ khí chỉ có hai người mới có thể nghe được nói: “Nha đầu, trừ bổn vương, không ai có thể khi dễ ngươi.”
Mục Thanh Ca hơi chau mày, chỉ thấy Phượng Tuyệt Trần xoay người rời đi, thời điểm đi đến bên cạnh Tứ hoàng tử, Phượng Tuyệt Trần cố ý dừng lại bước chân: “Cùng bổn vương tiến cung.”
“…Dạ.” Tứ hoàng tử rõ ràng cảm giác được Phượng Tuyệt Trần đối với Mục Thanh Ca không giống, chẳng lẽ thật sự chỉ bởi vì quan hệ thầy trò sao? Tứ hoàng tử nhìn Mục Thanh Ca bên kia, sau đó lại nhìn Mục Chỉ Lan cơ hồ suy sút trêи mặt đất, trêи mặt tràn đầy nước mắt đáng thương hề hề nhìn mình, mà giờ khắc này Tứ hoàng tử lại không giống như trước cõi lòng đầy thương tiếc, hắn ngược lại cảm thấy Mục Thanh Ca tươi mát thanh nhã đứng ở nơi đó càng là cảnh đẹp ý vui.
Mục Nguyên kính cẩn nghe theo Cửu vương gia cùng Tứ hoàng tử rời đi, sau đó trầm mặt nhìn Mục Chỉ Lan: “Còn không trở về phòng, còn ngại mặt vứt không đủ sao?”
Mục Chỉ Lan khó nén bi thương che lại miệng mũi liền chạy đi ra ngoài, ẩn ẩn còn có thể nghe được tiếng khóc.