Mục lục
Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: ༄༂Mun༉

Nho nhã lễ độ như thế cùng vừa rồi bộ dáng đáng khinh quả thực chính là hai người.

Mà những phụ nữ bị ngăn lại đều nhịn không được nhìn về phía vị mỹ thiếu niên như tiên này, đều nhịn không được cho hắn ánh mắt, không đành lòng thiếu niên đẹp cứ như vậy bị Mộ Dung Hướng làm bẩn, Mục Thanh Ca tất nhiên thấy những phụ nữ đó đưa mắt ra hiệu cho mình, hơi hơi gật đầu với các nàng ý cảm ơn.

“Hai huynh muội ngươi là từ nơi khác đến sao?” Mộ Dung Hướng hỏi.

“Hai huynh muội chúng ta vẫn luôn lấy du sơn ngoạn thủy làm thú vui, hai ngày trước mới vừa tới Tân Châu, Tân Châu quả nhiên như trong lời đồn, hai huynh muội chúng ta học được không ít kiến thức.” Mục Thanh Ca nói.

“Ha ha, các ngươi xem như tới đúng nơi, Tân Châu chúng ta a tốt nhất chính là cảnh đẹp, vừa vặn ta rõ Tân Châu như lòng bàn tay, hai vị nếu chịu tại hạ nhưng thật ra nguyện ý vì hai vị dẫn đường, mang các ngươi xem cảnh Tân Châu.”

“Sao lại dám phiền toái vị thiếu gia này được!?”

“Không phiền toái, không phiền toái, dù sao ngày thường ta cũng không có việc gì, còn chưa thỉnh giáo công tử cùng cô nương họ gì?” Mộ Dung Hướng cơ hồ thèm nhỏ dãi nhìn Mục Thanh Ca, nhìn cổ nàng tuyệt đẹp thon dài, còn có gương mặt trắng nõn hoàn mỹ, Mộ Dung Hướng cơ hồ có thể khẳng định thiếu niên này là nữ giả nam trang, nào có nam tử mỹ lệ như thế?

Phong Yên trừng mắt nhìn mắt Mộ Dung Hướng, nếu không phải bất đắc dĩ nàng đã sớm chọc mù mắt chó nam nhân này, “Tiểu nữ tử Phong Yên, ca ca ta Bán Hạ.”

Phong Yên, quả nhiên là tên hay a, Mộ Dung Hướng nhìn Phong Yên cười tủm tỉm, còn chưa nói chuyện lại nghe câu sau của nàng lập tức liền chấn kinh, không dám tin tưởng chỉ vào Mục Thanh Ca nói: “Bán Hạ công tử?”

Một bộ dáng không có khả năng nhìn Mục Thanh Ca, nhưng thực mau liền phản ứng lại, truyền thuyết Bán Hạ công tử tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại, hắn ban đầu còn tưởng rằng người khác nói ngoa, không nghĩ tới cư nhiên thật có người như vậy, nguyên bản theo bản năng suy đoán nàng là nữ tử cũng nháy mắt sụp đổ, “Nguyên lai ngươi chính là trích tiên Bán Hạ công tử, tại hạ Mộ Dung Hướng đối với ngươi đã sớm cửu ngưỡng đại danh, không nghĩ tới cư nhiên sẽ trong Tân Châu nhìn thấy ngươi.”

“Bất quá hư danh mà thôi, Mộ Dung công tử thân là nhi tử Châu chủ Tân Châu tại hạ mới cửu ngưỡng đại danh.”

“Nếu Bán Hạ công tử muốn vân du Tân Châu tại hạ nhất định phải làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, Bán Hạ công tử ngàn vạn không được chối từ bằng không chính là xem thường Mộ Dung Hướng ta.”

Mục Thanh Ca thu hồi đáy mắt khinh thường, “Vậy phiền Mộ Dung công tử.”

“Bán Hạ công tử, thỉnh bên này.”

Mục Thanh Ca cùng Phong Yên liếc nhau đều có thể thấy đáy mắt đối phương có ánh sáng nhạt như có mưu kế.

Tân Châu Mộ Dung phủ.

Mục Thanh Ca cùng Phong Yên theo bước chân Mộ Dung Hướng đi vào Mộ Dung phủ, nếu nói Mục Thanh Ca thờ ở bên ngoài đại môn hùng vĩ đồ sộ, thời điểm đi vào đó là kinh ngạc cảm thán, nơi này nào chỉ là một tòa phủ đệ quả thực giống như hậu viện hoàng cung, nếu nói kinh đô phủ đệ giàu có đồ sộ nhất đó chính là Tướng phủ còn có Cửu vương phủ, bất quá hiện giờ thấy phủ Tân Châu Mộ Dung phủ, quả thực chính là Tướng phủ nàng cùng Cửu vương phủ hai tòa phủ đệ kết hợp lại a.

Này cần chi bao nhiêu mồ hôi nước mắt nhân dân, cần khấu hạ bao nhiêu cống phẩm mới có thể được một tòa phủ đệ giống như hoàng cung vậy a, Mộ Dung Hướng vừa lòng nhìn Mục Thanh Ca cùng Phong Yên khuôn mặt kinh ngạc, Mộ Dung Hướng còn đắc ý nói: “Các ngươi chỉ sợ không biết, ở Tân Châu Dung gia chúng ta nắm giữ sinh tử quyền to, chút xa xỉ này căn bản không tính là gì, Bán Hạ công tử nếu thích về sau đều có thể ở nơi này, tin tưởng cha mẹ ta cũng sẽ rất vui lòng để Bán Hạ công tử lưu lại.”

Danh Bán Hạ nguyên bản truyền khắp Nam Sở, cứu bá tánh Mẫn quận thanh danh càng vang vọng thiên hạ, thiếu niên y thuật vô song như thế nếu lưu tại Tân Châu, lưu tại Mộ Dung gia, bọn họ chẳng khác nào có một tầng thế lực khác, hơn nữa…Mộ Dung Hướng nhìn Bán Hạ giảo hảo mặt nghiêng, mỹ nhân như thế thật là làm lòng người ngứa ngáy khó nhịn.

Mộ Dung Hướng đem Mục Thanh Ca cùng Phong Yên đưa tới u viên, “Nơi này phong cảnh đẹp nhất, hơn nữa cách nhà chính, cách sân ta cũng sẽ không quá xa, như vậy nếu Bán Hạ công tử cùng Phong Yên cô nương có chuyện gì có thể lập tức kêu người tới tìm ta, mặc kệ khi nào ta nhất định càng sẽ kịp thời đuổi tới.”

“Mộ Dung công tử có thể để hai huynh muội chúng ta ở sân tốt như thế chúng ta đã cảm kϊƈɦ, có thể nào ra nhiều yêu cầu được!?”

“Bán Hạ công tử ngàn vạn không cần nói như vậy, ngươi chính là quý nhân Mộ Dung gia chúng ta.” Mộ Dung Hướng nghiêng đầu lạnh giọng nói với nô tỳ ở cửa sân: “Hầu hạ Bán Hạ công tử thật tốt, nếu để Bán Hạ công tử cùng Phong Yên cô nương có một chút chỗ không thoải mái các ngươi liền đem đầu tới gặp.”

Hai tỳ nữ nơm nớp lo sợ đột nhiên quỳ xuống, “Dạ, bọn nô tỳ nhất định tận tâm tận lực hầu hạ Bán Hạ công tử cùng Phong Yên tiểu thư thật tốt.” Ngay cả thanh âm cũng run lên.

“Bán Hạ công tử, Phong Yên cô nương, các ngươi trước nghỉ tạm, buổi tối, ta sẽ an bài yến tiệc cho ngươi.”

Mục Thanh Ca gật đầu cảm tạ.

Nhìn Mộ Dung Hướng đi xa, hai tỳ nữ quỳ trêи mặt đất đứng lên dẫn đường cho Mục Thanh Ca cùng Phong Yên, “Công tử, tiểu thư thỉnh bên này.” Nói còn cố ý ngẩng đầu nhìn Bán Hạ công tử, nhìn khuôn mặt Mục Thanh Ca tuấn mỹ giảo hảo, hai tỳ nữ đều nhịn không được mạo hưng phấn tinh quang.

Sau khi Mục Thanh Ca trở về phòng liền đem hai tỳ nữ tống cổ đi, Phong Yên vội vàng đóng cửa lại, Mục Thanh Ca đã cầm lấy bút lông ở trêи giấy Tuyên Thành viết, Phong Yên nghiền lựa cho Mục Thanh Ca nhìn nàng vẽ sinh động như thật rồi lại đơn giản sáng tỏ, đây là tuyến đường vừa rồi các nàng đi.

“Tiểu thư, ngươi đều nhớ kỹ sao?” Các nàng chỉ đi qua một lần tiểu thư cư nhiên đã nhớ kỹ.

Mục Thanh Ca cũng chỉ là vẽ đại khái, “Có ít đường còn không biết rốt cuộc thông tới đâu, tìm một cơ hội thăm Mộ Dung Phục, trong phủ đệ này nhất định giấu giếm huyền cơ.”

Phong Yên gật gật đầu.

Mục Thanh Ca đem bút lông đặt một bên, Phong Yên lập tức đem bản vẽ nhanh chóng thu hồi.

Mục Thanh Ca mở cửa đi ra bên ngoài đi vào một cây cổ thụ bên cạnh, cái này hẳn là cây lê, thế gian thấu nhiều như vậy, người khác đều cảm thấy hoa sen thanh khiết nhất, kỳ thật nàng lại cảm thấy hoa lê mới là thanh khiết nhất hơn hoa sen.

Mục Thanh Ca cơ hồ có thể tưởng tượng nếu cây lê này nở rộ thì đẹp cỡ nào a, chỉ tiếc…

“Ngươi là ai?”

Phía sau truyền đến thanh âm thanh lãnh, Mục Thanh Ca không nghĩ tới đột nhiên sẽ có người tới vội vàng xoay người thấy nam tử một bộ màu lam tố bào đứng gần mình cách đó không xa, sợi tóc đen nhánh theo gió chậm rãi thổi bay, cũng ngay sau đó thổi bay sợi tóc giữa trán hắn lộ ra hai tròng mắt hắn tràn ngập sầu bi rồi lại không mang theo cảm tình dưa thừa, giống như một dòng nước trong nhưng lại mang theo lốc xoáy.

Thoạt nhìn cũng chỉ là một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt trắng nõn cũng không tuấn mỹ cỡ nào nhưng cho người ta cảm giác lại rất thoải mái, thân đơn bạc thẳng tắp đứng ở nơi đó vẫn luôn nhìn hoa lê cạnh Mục Thanh Ca.

Mà lúc Mục Thanh Ca đánh giá hắn đồng thời hắn cũng đánh giá Mục Thanh Ca, đáy mắt kinh diễm chợt lóe mà qua sau đó bình tĩnh dời đi tầm mắt, không sai, dời đi tầm mắt, Mục Thanh Ca thấy một màn như vậy nhưng thật ra rất thú vị nhướng mày, rất khó được cư nhiên có người nhìn nàng còn bình tĩnh dời tầm mắt đi như thế.

Hắn tựa hồ không tính toán chờ Mục Thanh Ca mở miệng liền đã muốn chạy tới bên cạnh Mục Thanh Ca, sau đó cư nhiên cúi người đi nhổ hoa lê dưới tàng cây cỏ dại, lại cầm lấy phun nước hồ vào rễ cây hoa lê, bộ dáng  chuyên tâm như thế giống như là nhằm vào một thứ hi thế trân bảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK