Mục lục
Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: ༄༂Mun༉

“Ta biết người ngươi luyến tiếc nhất, người ngươi không yên tâm nhất là đại tiểu thư, ngươi yên tâm, về sau ta sẽ thay ngươi chiếu cố thật tốt đại tiểu thư, nhìn đại tiểu thư vui vui vẻ vẻ xuất giá, sau đó ta liền tới bồi ngươi, Vân nhi, ngươi xem như vậy có được không?”

Hắn lải nhải cùng dì Vân nói rất nhiều lời, miệng cũng chưa từng đình chỉ, thẳng đến thái dương dâng một khắc kia, quản gia ở cái trán dì Vân in lại một nụ hôn liền rời.

Mục Nguyên biết được tin tức đã là ngày hôm sau, rốt cuộc không có người bởi vì một hạ nhân mà dừng lại động tác trêи tay mình, Mục Nguyên tuy rằng phát hiện không khí trong phủ có chút không đúng, nhưng bởi vì việc trong triều quá mức phức tạp nên hắn vẫn luôn đều ở thư phòng, mới sáng sớm được người báo cho tin tức dì Vân bị người mưu hại, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa phản ứng lại.

“Ta sẽ đem dì Vân mai táng ở bên cạnh mẫu thân.” Mục Thanh Ca thấy Mục Nguyên câu đầu tiên là câu này, Mục Nguyên nhìn nữ nhi khuôn mặt thanh tú trầm trọng gật gật đầu, lại chưa từng mở miệng nói một câu, Mục Thanh Ca tựa hồ cũng không tính toán nghe hắn nói xoay người liền đi.

Trêи đường, gặp được Tam di nương bưng canh sâm chuẩn bị dâng cho Tướng gia, Mục Thanh Ca bước chân chưa đình, mà Tam di nương lại là lập tức dừng lại bước chân tựa hồ muốn đi đường vòng nhưng mà ngẫm lại mình tốt xấu gì cũng là di nương nàng, hơn nữa dì Vân chết như thế nào trừ mình cùng hai ma ma ra sẽ không có bất luận kẻ nào biết, tuy rằng nàng chưa từng thích mình chẳng lẽ nàng lại động thủ với mình, căng da đầu đi lên, “Thanh Ca, thức sớm như vậy a.” Nói xong liền muốn trực tiếp đi.

Mục Thanh Ca lại vào giờ phút này dừng lại bước chân, “Tam di nương, nhìn thấy bổn quận chúa cũng không biết hành lễ sao?”

Tam di nương dừng lại bước chân, nguyên bản tâm hoảng loạn lại ở thời điểm này bình tĩnh trở lại, nàng có thể bình tĩnh như vậy cùng mình nói chuyện, có phải thuyết minh nàng căn bản không biết là ai giết dì Vân hay không, Tam di nương trong lòng mừng thầm nên không thấy đôi mắt Mục Thanh Ca dấu diếm sát khí, “Thanh Ca a, di nương biết ngươi hiện tại thân phận không giống trước, nhưng di nương tốt xấu gì cũng là nữ nhân cha ngươi, xem như là mẹ kế ngươi, nào có nữ nhi nào để mẫu thân hành lễ.”

“Nói như vậy đầu gối Tam di nương là không muốn đi? Không việc gì, ta có thể giúp ngươi trực tiếp chém đứt.” Mục Thanh Ca một câu liền làm Tam di nương sắc mặt thảm biến, đang muốn mở miệng mắng to, Mục Thanh Ca liền đã nháy mắt với Lăng Phong, Lăng Phong xoát một chút liền rút ra trường kiếm, Tam di nương sợ tới mức đột nhiên quỳ xuống, mà canh sâm bưng trong tay trực tiếp rơi trêи mặt đất.

“Thanh Ca a, di nương biết sai rồi.”

Mục Thanh Ca hơi hơi giơ tay cản trở động tác Lăng Phong, Mục Thanh Ca khom lưng tiến đến bên tai Tam di nương: “Di nương a, tên của ta cũng không phải là người cấp thấp như ngươi có thể gọi, về sau ngươi có thể gọi ta một tiếng đại tiểu thư hoặc là quận chúa, đương nhiên nếu ngươi không muốn đầu lưỡi, ta có thể giúp ngươi nhổ.” Thanh âm âm lãnh, làm Tam di nương cả người đều run rẩy.

Mục Thanh Ca mang theo Lăng Phong đi về phía trước, Lăng Phong hỏi: “Vì sao không trực tiếp giết nàng?”

“Chết, không phải tiện nghi cho nàng? Ta muốn nàng phải trả giá lớn, sống không bằng chết.” Lúc này đây nàng tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay, nàng sẽ để Tam di nương sống đến lúc ấy, nàng muốn cho Tam di nương cảm nhận được tư vị tuyệt vọng, “Ta tàn phá nàng hết thảy, làm nàng không một chỗ nào có thể đi.”

Cùng một gian phòng bỏ trống, hiện giờ người bị giam giữ lại không phải là dì Vân, mà là hai ma ma.

Sau khi Mục Thanh Ca xử lý xong hậu sự dì Vân liền đi tới phòng bỏ trống, nhìn bộ dáng hai ma ma quỳ trêи mặt đất xin tha, Mục Thanh Ca chậm rãi ngồi ở ghế trêи, hai ma ma khóc kêu xin tha: “Đại tiểu thư, bọn nô tỳ biết sai rồi, còn thỉnh đại tiểu thư đại nhân đại lượng bỏ qua cho chúng ta lần này đi, bọn nô tỳ cũng không dám nữa, đại tiểu thư tha mạng a, tha mạng a.”

Mục Thanh Ca tiếp nhận trà nóng Phong Yên bưng tới, chậm rãi nhấm nháp, mà hai ma ma quỳ hiển nhiên không biết Mục Thanh Ca có ý gì, trong đó một ma ma đánh bạo nói: “Đại tiểu thư, ngươi không thể tùy ý động nô tỳ, nô tỳ chính là ma ma của hồi môn của Tam di nương, ngươi nếu dám động bọn nô tỳ, Tam di nương xác định vững chắc càng sẽ không…buông tha ngươi.” Bốn chữ sau hiển nhiên tự tin không đủ, đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt Phong Yên cùng Lăng Phong muốn đem mình lăng trì.

“Ta nhớ rõ người xưa hình như có một loại thủ pháp nghiêm hình rất không tồi, bất quá ta chưa từng thấy qua, hiện tại thật ra rất muốn nhìn xem.” Mục Thanh Ca thong thả ung dung nói, thật giống như là tùy ý cùng người nói chuyện phiếm, lại làm hai ma ma sợ tới mức toàn thân rơi mồ hôi lạnh.

“Tiểu thư là nói?” Phong Yên hỏi.

“Hình như là…lăng trì đi.” Hai chữ lăng trì nói cực kỳ nhấn mạnh.

“Đại tiểu thư, tha mạng a, tha mạng a.” Hai ma ma đột nhiên dập đầu cầu tình, nghĩ đến thủ pháp lăng trì hai ma ma cơ hồ sợ tới mức ngất đi, chỉ có thể dập đầu cầu tình hy vọng đại tiểu thư đại phát từ bi, bỏ qua cho các nàng, “Đại tiểu thư, cầu ngươi buông tha chúng ta đi, về sau ngươi làm gì chúng ta đều có thể, cầu xin ngươi, ta trêи có già dưới có trẻ, đại tiểu thư tha mạng.”

Nếu là người khác thật là sẽ động tấm, nhưng hiện giờ Mục Thanh Ca hận ý khó tiêu, đặc biệt là người khác một lời hai ý liền có thể thuyết phục, nàng nghiêng đầu nhìn về hai ám vệ phía sau Lăng Phong, hai ám vệ kia vội vàng tiến lên chế trụ hai ma ma, sau đó không lưu tình chút nào đem quần áo hai ma ma lột xuống, sau đó liền nghe được phòng bỏ trống truyền ra tiếng kêu cực kỳ tàn ác.

Nha hoàn cùng nô tài đi qua phòng bỏ trống sôi nổi ngẩng đầu lại không dám ra tiếng chỉ có thể mau mau đi qua, mà quản gia đứng ở cửa phòng bỏ trống song quyền nắm chặt hận không thể tự mình động thủ, tưởng tượng đến hai ma ma bên trong chính là đồng lõa giết hại Vân nhi, hắn càng lửa giận khó tiêu, nghe được thanh âm các nàng kêu thảm thiết tức giận trong lòng cũng dần dần bình ổn.

“Tha mạng a, đại tiểu thư, cầu xin ngươi…trực tiếp giết ta đi.”

Khóe miệng Mục Thanh Ca hơi hơi cong lên, chậm rãi nhắm mắt lại tựa hồ rất hưởng thụ thanh âm các nàng kêu thảm thiết, sau một lúc lâu sau đứng lên: “Đừng để cho các nàng chết dễ dàng.” Nói liền xoay người đi ra ngoài.

Mục Thanh Ca vừa đi ra bên ngoài nhìn không trung xanh thẳm, “Hạ Hạ, ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta học y không cần tâm địa Bồ Tát, nhưng không thể quá mức tàn nhẫn độc ác.” Hiện giờ nàng mới là chân chính tàn nhẫn độc ác đi, nàng có thể không cứu người, mà là giết người, nhưng nàng trước nay chưa từng dùng qua biện pháp tàn nhẫn như thế, hiện giờ đã là lần thứ hai.

Mục Thanh Ca nhắm mắt lại…

“Đã không về được.” Mục Thanh Ca không tự chủ được nói, mà Lăng Phong cùng Phong Yên phía sau hoàn toàn nghe không hiểu ý nàng, ở trêи đời này có lẽ không có người biết ý nàng, Bán Hạ kia đã từng sạch sẽ thời điểm đi vào nơi này rốt cuộc cũng không về được.

Nhưng mà nàng sẽ không hối hận, vĩnh viễn sẽ không hối hận…

Mà mấy canh giờ sau, Tam di nương nhận được một phần đại lễ, một khắc mở ra cái rương kia trong phòng tràn đầy thanh âm Tam di nương thét chói tai, sau đó hôn mê suốt một ngày một đêm…

Sau khi tỉnh lại Tam di nương cả người đều như điên gặp người liền mắng, đồ trong phòng càng rơi nát nhừ, Mục Chỉ Lan vội vàng để người bắt lấy Tam di nương thét chói tai, “Nương, là ta, là Lan nhi a, nương, ngươi nhìn ta.”

“Tiện nhân, ta biết là tiện nhân Mục Thanh Ca ngươi làm, là nàng, nhất định là nàng tìm ta báo thù, Mục Thanh Ca, ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi…” Tam di nương thần chí không rõ giãy giụa kêu lên.

“Nương, ta là Lan nhi a, nương, ta là nữ nhi ngươi.” Mục Chỉ Lan ôm Tam di nương kêu lên, ý đồ đánh thức mẫu thân thần chí không rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK