...
Buổi trưa hôm sau, chân trời lạnh thấu. Thẩm Huyền dẫn đội tới dãy núi ít dấu chân người, nhìn từ trên xuống, gió tuyết đầy trời bao bọc cả cuồng phong, chỉ có mấy con hùng ưng có thể bay lượn lả lướt trên vách núi đá cheo leo ấy.
Tám mươi ngàn binh của Hạ Lan Quân đã thủ vững tại nơi hẻo lánh không người này mười bốn năm, một bên làm nghề nông, một bên thao luyện.
Đi thêm về phía trước, bọn họ đụng phải thủ vệ binh của Hạ Lan gia tại cửa ải, bị ngăn cản đường đi.
Lòng đề phòng người ngoài của Hạ Lan Quân rất nặng, Thẩm Huyền không nổi lên tranh chấp với bọn họ, chỉ lấy ra một mũi tên tự chứng minh thân phận, để người bên cạnh thuyết minh ý đồ khi mình đến đây, sau đó kiên trì chờ đợi.
Lại qua hơn nửa ngày, bọn họ mới lên được trại trên núi, nhìn thấy Hạ Lan Quân.
Khi vừa mới nhập ngũ, Thẩm Huyền đã từng thấy Hạ Lan Quân từ xa xa. Hắn xuất thân từ thế gia danh môn, đứng hàng trung lang tướng, lại chẳng phải võ tướng như Ngũ, Tào, có thể nói là kim tương ngọc chất, đứng với công chúa Đại Ân chính là một đôi bích nhân trời sinh.
Kim tương ngọc chất: Bản chất như vàng ngọc.
Mười mấy năm qua đi, nam tử tang thương ngồi trên chủ tọa đã như hai người hoàn toàn khác nhau so với lúc trước, chỉ có thanh kiếm khắc ấn Hoàng thất Đại Ân bên hông là vẫn còn nhìn ra được một tia dấu ấn năm xưa.
Thẩm Huyền hơi giật mình, hai tay trình thư lên. Y lập tức thấy đoàn người Liễu Hữu đang ngồi ở phía Đông, nước trà bên tay còn bốc lên khói trắng, xem ra là vừa tới không lâu.
Hạ Lan Quân đặt đũa xuống, quét mắt nhìn tin của Lâm Kinh Phác, ánh mắt quan sát Thẩm Huyền vô cùng lạnh nhạt, ý tứ sâu xa chẳng rõ ràng: "Nhận được tin yêu của chủ cũ, thế mà vẫn còn băn khoăn đến nông hộ của ta. Nếu đã đến Thiên Hành quan, vậy đều là khách quý, trước tiên mời Thẩm đại nhân ngồi vào."
Thẩm Huyền bái tạ, còn chưa ngồi xuống, chỉ nghe một tên tùy tùng bên cạnh Liễu Hữu quái gở nói: "Hạ Lan tướng quân, ngài đang ngại thành ý của chúng ta còn chưa đủ, chỉ thả ở bên ngoài thì thôi. Kim lụa tiền tài lần này chẳng tính là cái gì, Hoàng Thượng đã đáp ứng, nói sau khi bình định trận chiến này, chắc chắn sẽ bù đắp những gì to lớn nhất cho nhánh quân chịu khổ mười bốn năm qua ở Thiên Hành quan này, sửa lại bản án xử sai của Hạ Lan gia, vĩnh viễn khắc ghi công danh anh hùng của bộ tộc Hạ Lan trong danh sách Đại Ân, lưu truyền vạn thế, chẳng phải quá đẹp hay sao!"
Người kia lại liếc mắt nhìn Thẩm Huyền, cười nhạo nói: "Chẳng ngờ Lâm Kinh Phác chỉ phái một tiễn thủ biết mỗi đùa giỡn dây cung tới, ngay cả lời nói cũng không lưu loát, trái lại là khiến Nam Ân chúng ta bắt nạt người rồi."
Lông mày Thẩm Huyền nhíu lại.
Sáng nay khi bắt đầu đi, Lâm Kinh Phác đã từng nhắc nhở: Có lẽ Liễu Hữu cũng sẽ phái người đến chiêu an Hạ Lan Quân, đánh vỡ thế trận hiện giờ của Đại Khải và Nam Ân.
Dù sao mắt thấy tình hình bây giờ, ai có thể chiêu an Hạ Lan Quân, người ấy gần như đã nắm chắc thắng cuộc. Tam Quận hẳn sẽ không muốn nghĩ tới phương pháp nước xa không cứu được lửa gần này, có điều Liễu Hữu nhạy bén đa nghi, chưa chắc đã không nghĩ tới một chiêu này. Do dù là y không nghĩ tới, nếu biết Lâm Kinh Phác âm thầm lui tới với Hạ Lan Quân, chắc chắn cũng sẽ nghĩ biện pháp quấy tung việc này.
Có điều Lâm Kinh Phác vẫn chưa nói nếu gặp mặt đối diện với Liễu Hữu thì nên xử trí như thế nào, hẳn là muốn lấy bất biến ứng vạn biến. Đáy lòng Thẩm Huyền khó quyết, sau khi tự định giá bèn yên lặng an vị.
Hạ Lan Quân không theo tiếng, chỉ lo dùng muỗng lớn há miệng uống canh, uống hết lại bắt đầu ăn thịt dê nướng. Mặt mày tùy tùng kia của Liễu Hữu vô cùng lúng túng, đành phải nuốt toàn bộ lời sau trở vào, chột dạ liếc nhìn Liễu Hữu.
Liễu Hữu thu tay từ trên lò sưởi về, chà sát lòng bàn tay, mắt đánh giá Hạ Lan Quân, thần sắc ôn hòa cười nói: "Việc này có thể bàn sau. Lần này Hoàng Thượng phái thần tới Thiên Hành quan này cũng là nhớ đến vừa mới đăng cơ, còn chưa từng hội kiến Hạ Lan tướng quân, đúng là chuyện đáng ăn năn. Tướng quân trấn thủ Bắc Cảnh đã nhiều năm trời, vốn có đại công, đáy lòng Hoàng Thượng thực tâm lo lắng, thường xuyên nói mong sẽ có một ngày tướng quân có thể ban sư hồi triều. Theo đạo lý mà nói, tướng quân hẳn là thân thúc của Hoàng Thượng, quan hệ dĩ nhiên là không giống với người ngoài."
"Liễu thái phó." Hạ Lan Quân đánh gãy lời nịnh hót của y, cụng chén nói: "Tiền tuyến Tam Quận báo nguy, Liễu thái phó lại là thần tử tâm phúc của tiểu Hoàng Thượng, mưu lược tuyệt vời, giờ khắc này không thay tướng sĩ Nam Ân bày mưu tính kế đẩy lùi Khải binh, lại muốn chạy tới Thiên Hành quan xa xôi này một chuyến..."
Hắn chuyển đề tài: "Đường xá vất vả, chẳng bằng nói tóm tắt."
Tiếng gió tuyết trong núi thúc đến lạnh người, che đi cả tiếng tí tách trong lò lửa. Căn phòng yên tĩnh, mãi cho tới khi một con chim ưng bay vào, dừng lại trên giá thiết cạnh vai Hạ Lan Quân.
Lông mày Liễu Hữu thoáng nhăn lại, đứng dậy cúi đầu, trịnh trọng mấy phần: "Trước đây Thái tử vì bảo vệ cơ nghiệp Đại Ân mà hy sinh cho tổ quốc, Lâm Kinh Phác lại vì tư tình mà quên đi hết sạch sành sanh quốc gia đại nghĩa. Ai có ai không, người trong thiên hạ đều hiểu rõ mười mươi, bây giờ Khải triều ỷ vào cường binh, muốn đánh giết tân Hoàng của chúng ta, hủy hoại cơ nghiệp Đại Ân, mong rằng Hạ Lan tướng quân có thể xuất binh trợ trận, đẩy lùi Khải binh, bắt giữ Ngụy Dịch!"
Hạ Lan Quân nắm cốc nhấp rượu: "Hạ Lan hôm nay chẳng hầu theo Vương, chỉ trấn thủ vì bách tính Trung Nguyên. Hai bên Ân triều Khải triều tranh đấu, vậy thì có liên quan gì tới ta?"
"Trong lòng ngài nhất định phải có thiên hạ đại nghĩa, bằng không tại sao còn ở đây thủ vững những mười bốn năm đằng đẵng?" Liễu Hữu cắn răng nhấn chữ: "Trận chiến này, Nam Ân chính là vì thiên hạ đại nghĩa!"
"Thiên hạ đại nghĩa..." Sắc mặt Hạ Lan Quân thoáng sâu đậm, nơi cổ họng hừ khẽ một tiếng, nói: "Hay cho một thiên hạ đại nghĩa, chỉ sợ "đại nghĩa" trong miệng Liễu thái phó, hơn nửa đã thành tấm mành che đùa bỡn quyền mưu."
Liễu Hữu thở dài một hơi, ngữ điệu chậm lại: "Tâm tư tướng quân kiên cố, kẻ tầm thường không thể sánh bằng, tại hạ thực sự kính ngưỡng. Lui một bước mà nói, Hạ Lan tướng quân từng là thần tử Đại Ân, Hạ Lan binh từng là quân binh Đại Ân, tướng sĩ dưới tay ngài có ai không phải người Ân. Bọn họ tin yêu tướng quân, mới bỏ vợ bỏ con tin tưởng giao toàn bộ dòng dõi, tính mạng chính mình vào tay tướng quân, mười bốn năm trời, lẽ nào bọn họ không muốn về nhà, chưa từng nhung nhớ người thân? Hoàng Thượng cũng chẳng tính toán chỉ đẩy lùi Khải binh, mà muốn vì cuối cùng sẽ có ngày có thể công về Nghiệp Kinh, để toàn bộ người Ân xa xứ đoàn tụ với người thân ở cố hương, dù cho người thân đã qua đời."
Nỗi lòng Liễu Hữu kích động khó đè nén, nói xong vành mắt không tự chủ được mà ửng hồng. Từ trước tới giờ y xảo ngôn thiện biện, nhưng cuối cùng trong lời này ít nhiều vẫn có mấy câu thật lòng.
Hạ Lan Quân nhìn về phía y, những người đang ngồi không ai không trầm mặc, rơi vào bến bờ nghĩ suy sâu sắc.
Một lúc lâu sau, Hạ Lan Quân nói: "Nếu Lâm Củng có thể nghĩ như vậy, hắn vẫn tính là Hoàng Đế."
Sau đó, hắn lại nhìn về phía Thẩm Huyền: "Lâm Kinh Phác kia, ngoại trừ một phong thư này, y còn có lời gì khác muốn ngươi chuyển đến?"
Thẩm Huyền không suy nghĩ thêm, nhẹ nhàng lắc đầu.