...
Sắp đến ngày thụ án, dưới danh nghĩa Ninh Vi Quân không có cửa hàng khế đất, quan phủ chỉ niêm phong trạch viện Ninh gia, hai mảnh giấy niêm phong trước cửa đều là giấy mới.
Ánh trăng mông lung, cây cũng chẳng còn một chiếc lá. Đêm đã về khuya, Tào Du vận y phục dạ hành, cùng bộ hạ tay chân lưu loát nhảy vào từ tường viện thấp phía sau, chia ra tìm kiếm manh mối trong Ninh gia.
Quan binh xét nhà đến vô cùng sạch sẽ, trong mấy căn phòng đầu chỉ còn lại vài cái bàn rách nát, song cửa sổ cũng nổi lên một lớp mạng nhện mỏng.
Một bộ hạ lục soát trước thính phòng một hồi, không thu được kết quả gì bèn chạy tới bẩm báo với Tào Du: "Công tử, nhà này trong ngoài đều chẳng có gì, nghèo đến mức cái giếng cạn cũng không có, rốt cuộc là Nhị gia muốn chúng ta tìm cái gì?"
"Ta nào có biết, Nhị gia chẳng nói một lời, chỉ để ta đi nhìn xem tòa nhà này có gì khả nghi không." Tào Du cũng không tìm được manh mối, lại hỏi: "Đúng rồi, ngươi có phát hiện ra đồ dùng gì của nữ tử không?"
"Không, đến cái bát vỡ cũng chẳng còn."
Ninh Vi Quân vốn là quan nghèo rớt mồng tơi, sau khi xét nhà, thắt lưng buộc bụng cũng không móc ra được nửa vật đáng tiền, đệm chăn trên giường cũng mất sạch, chỉ còn dư lại tấm ván giường cứng nhắc.
Này là có mấy phần ý tứ giấu đầu hở đuôi, e là trước khi bọn họ tìm tới, sớm đã có người lẻn vào gian phủ đệ này động tay động chân, chỉ sợ bọn họ sẽ tìm được đầu mối gì.
Đáy lòng Tào Du nghi ngờ, lúc này một bộ hạ khác như phát hiện được điều gì, vội vã đến báo: "Công tử, phòng ngủ chính phía Đông có đồ vật!"
Tào Du giật mình, lập tức bước đến phòng ngủ chính, sau khi xác nhận bốn phía an toàn bèn điểm một cốc đèn trong lòng bàn tay.
Là một sợi xích sắt đã bị chém đứt.
Sợi xích này bị người ta chém đứt đoạn, chỉ hẹp bằng hai ngón tay người thường, bên trên loang lổ vết máu, phải nhìn thật kỹ dưới ánh trăng mới thấy.
"Đúng là hay ho, giấu cũng sâu thật."
Trước đây Tào Du từng hành quân cùng Tào Vấn Thanh, cũng đã làm nha sai mấy năm mà sống, liếc mắt một cái đã nhận ra xích sắt này mài trên da người rất lâu mới từ từ mòn ra.
"Công tử, sợi xích sắt này được tìm thấy phía dưới đầu giường, vô cùng bí mật, vừa nãy suýt chút nữa ta cũng đã bỏ qua rồi."
Tào Du luôn cảm thấy căn phòng này có phần âm trầm quỷ dị đến không thể nói được, bất giác nhìn về phía cửa sổ, bèn bật thốt lên: "Các ngươi nhìn xem, hai bên cửa sổ này cao hơn những phòng khác phải không?"
Bọn họ vội vã đi so đo một phen: "Mắt nhìn của công tử tốt thật, quả thực là như vậy!"
Tào Du hữu ý mà nở nụ cười: "Chẳng trách, những cửa sổ trong địa lao cũng đều cao hơn so với bình thường. Ninh Vi Quân tự thiết kế phòng ngủ chính trong nhà thành phòng giam, đúng là lớn gan thật!"
...
Đêm qua Lâm Kinh Phác không trở về cung mà đến thảo đường Tào thị trước, còn mua hai túi bánh quả hồng để Quách Tái tự mình mang về cung.
Tào Du đến chữ thảo còn khó mà phân biệt được, cũng không đọc lưu loát được bao nhiêu chữ.
Sau khi xem qua, Lâm Kinh Phác thả vào ánh đèn, đốt thành tro bụi.
"Nhị gia, hôm qua lao tù Hình Bộ đã tăng gấp mấy lần trọng binh canh gác, phàm là quan chức lục Bộ muốn ra vào đều phải trình quan bài, công văn thẩm vấn và chiếu chỉ do Hoàng Đế ngự bút, thiếu một thứ cũng không được. Nếu là như vậy, đến con ruồi cũng không lọt vào trong được."
Lâm Kinh Phác không nói gì, không cẩn thận để tàn tro vương lên đầu ngón tay, lông mày thoáng cau lại.
Tào Vấn Thanh nghe nói, mặt mày sinh u sầu, không khỏi lo lắng: "Khải Đế này quả là đa nghi, cũng là người có thủ đoạn. Khi Khải triều mới lập, Yến Hồng như mặt trời ban trưa, bây giờ ông ta bỏ mình, ai dám đảm bảo liệu sau này tiểu Hoàng Đế này có nắm được quyền thế như Yến Hồng hay không. May mà quan chức lục Bộ bây giờ đều là bộ hạ cũ của Yến Hồng, Yến Hồng chết rồi, những người kia cũng đều là kẻ có tâm địa bản lĩnh, nói cho cùng vẫn là năm bè bảy mảng, Khải Đế có muốn buộc chung bọn họ lên một sợi dây thừng, nghe hoàng mệnh làm việc cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. Nhị gia, nói cho cùng, chúng ta vẫn nên dành thời gian..."
Nói mấy câu, Táo Vấn Thanh nhớ tới cái gì, lại hỏi người bên cạnh: "Ngũ lão sớm đã đến Nghiệp Kinh rồi?"
"Tướng quân, nhanh thôi, mấy ngày nữa là tới."
Lâm Kinh Phác muốn rời kinh.
Mấy ngày nay, phố lớn hẻm nhỏ Nghiệp Kinh đều đang bàn luận chuyện Yến Hồng chết, trái lại còn che giấu bao nhiêu thanh âm phía dưới.
Lâm Kinh Phác và Ngụy Dịch chưa công khai xé rách da mặt, còn lưu luyến dịu dàng trên da thịt, có điều cũng không thay đổi được sự thực rằng tình đồng minh đã tan vỡ.
Từ đêm trước khi y ra khỏi cung tới nay đã là một ngày rưỡi, Ngụy Dịch cũng chưa từng phái người tìm y. Trên giường, hai người phù hợp đến khó mà tách rời, một khi xa lánh cũng cực kỳ ngầm hiểu đối phương.
Dụ.c vọng không thắng được giang sơn, mạng người. Bọn họ sớm đã là đồng sàng dị mộng, đều trù tính vì trận doanh của chính mình mà thôi.
Dư đảng Lâm Ân muốn phòng bị Ngụy Dịch ra tay, bởi vậy rất nhiều cơ sở ngầm được Tào Vấn Thanh cài cắm vào trong cung cũng đã bỏ chạy hoặc thay đổi người, một ít sinh ý có thể di dời cũng được qua tay, che giấu mạng lưới tình báo. Nhanh thôi, mấy ngày nữa thảo đường Tào thị cũng sẽ trở thành nơi người đi nhà trống.
Có điều, chuyện Ninh Vi Quân diệt môn vẫn cứ khiến Lâm Kinh Phác không an tâm mà toàn thân thoát ra ngoài.
Lâm Kinh Phác nói: "Tính tình Ngụy Dịch vốn đa nghi, có điều lúc này Hình Bộ tăng trọng binh ganh gác cũng không phải chỉ là vì phòng ta, mà còn bởi vì phạm nhân nơi đó không phải phạm nhân tầm thường."
"Người Nhị gia nói có thể là người bị nhốt trong Ninh gia?" Tào Vấn Thanh cau mày: "Gian nhà kia đã bị dọn sạch, Tào Du cũng chẳng tìm được thứ gì, trừ phi có thể đào ba tấc đất ra mà thôi."
Lâm Kinh Phác gật đầu, vô ý vỗ về hoa văn trên đôi vòng vàng, đầu ngón tay trở nên nóng bỏng mới hòa hoãn lại chút.
Tào Vấn Thanh than thở, mặt ủ màu chau: "Đây là lão thần sơ sẩy, lúc trước thay Nhị gia điều tra nội tình của Ninh Vi Quân, lại cố tình để lọt nhà hắn ở. Tòa nhà kia nhỏ như vậy, bên cạnh lại có mấy gian nhà quan, ngày thường người đi lại cũng nhiều, ai có thể ngờ được bên trong còn giấu người?"
Tuy nói tòa nhà kia đã bị người ta thanh lý một lần, Tào Du cũng không thể tra ra bao nhiêu manh mối, những đầu mối nắm trong tay vô cùng mịt mờ phức tạp, nhưng tâm tư Lâm Kinh Phác lại nhạy cảm, hơn xa so với người thường.
"Chính bởi vì giấu người bên trong nhà, người khác mới không hoài nghi." Lâm Kinh Phác nói: "Việc này cũng không trách Tào tướng quân được. Ta vốn nên đánh giá Ngụy Dịch cao thêm mấy phần, hắn hợp tác cùng ta, lại không để lại cho ta thứ gì."
Tào Vấn Thanh vuốt râu: "Rốt cuộc Khải Đế có liên quan gì đến chuyện này?"
Đôi mắt đen của Lâm Kinh Phác thẫm lại như mực, sâu không thấy đáy, sắc mặt nhìn thoáng qua vẫn vô cùng nhạt nhẽo khiêm tốn: "Ninh gia đều là trung liệt Đại Ân, người này được giấu trong Ninh phủ nhiều năm, tất sẽ vô cùng quan trọng với Tam Quận, với Đại Ân, bằng không Ninh Vi Quân sẽ chẳng chịu nhục, khuất phục Khải triều mà không cầu thành tựu. Ngụy Dịch ắt sớm đã biết đến sự tồn tại của người này, vậy sẽ dễ dàng nói thông vì sao hắn lại trọng dụng Ninh Vi Quân, Ninh Vi Quân cũng cam nguyện để hắn sử dụng. Dù trước đây hắn làm Hoàng Đế hữu danh vô thực, nhưng Ninh Vi Quân cũng chẳng có chỗ dựa trong triều, muốn dẹp một dinh thự nho nhỏ, giết một người như thế, vẫn là dễ như trở bàn tay."
Tào Vấn Thanh bừng tỉnh, chợt cảm thấy ấm ức tức giận nan giải, thay đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, lồ.ng ngực mới ung dung được một chút: "Vậy theo như Nhị gia thấy, người bị giam giữ trong nhà rốt cuộc là ai? Hoàng thất Đại Ân trăm năm không tuyệt, Thái tử bất hạnh chết sớm, ngài là Hoàng tự duy nhất mang huyết thống chính thống, ngoại trừ ngài, còn có người nào đủ để dao động thời cuộc xã tắc..."
Lời của ông líu lo rồi dừng, trong đầu nhất thời hiện ra một luồng ánh sáng: "Sẽ chẳng phải..."
Ông vốn là lão tướng thân kinh bách chiến, đến lúc này trong mắt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, không dám tiếp tục suy đoán, mồ hôi lạnh thấm đầy sau lưng.
Tay Lâm Kinh Phác bị ngọc thạch gắn trên đôi vòng vàng vô ý cọ rách một mảnh. Chuyện này lại nhắc nhở y, đôi vòng tay này là bảo bối, cũng là nhuệ khí có thể tổn thương người.
"Nhị gia!"
Lâm Kinh Phác dùng một tay khác nắm chặt vết thương kia, cụp mắt chậm rãi nói: "Tào tướng quân có điều không biết, ta đã từng thấy một cái hầu bao trên người Ninh Vi Quân. Hầu bao kia đường chỉ sứt sẹo, thêu hạc lại rất giống chim cút, có điều cánh chim cút này lại khiến người ta khó tránh khỏi mà nghĩ đến hoàng huynh."
Lông mày Tào Vấn Thanh nhíu chặt, gần như là nín thở mà nghe.
"Hoàng huynh là Thái tử, ấn theo quy chế, hầu bao phải thêu kim ngư. Những người quen biết y đều biết, trong túi kim ngư của y nhất định phải giấu thêm một chiếc hầu bao nhỏ bé hơn, đeo lên trên người. Hầu bao kia thêu hạc như chim cút, nhìn vô cùng xấu xí, có mình hoàng huynh coi như trân bảo, chỉ vì đó là thứ hoàng tẩu tự tay may cho y đêm trước khi xuất giá."
Y ngẩng đầu nhìn về phía Tào Vấn Thanh, vững giọng nói ra điều ông không dám nói: "Nếu năm ấy Nghiệp Kinh bị công phá, hoàng tẩu không chết, vậy hẳn bây giờ hài tử trong bụng nàng cũng có thể đọc thơ, viết chữ rồi..."