...
"Trẫm còn có lời muốn nói với ngươi."
Lâm Kinh Phác để lại cho hắn cái gáy trắng nõn.
Ngụy Dịch chẳng ngại, được voi đòi tiên, ép y gối đầu lên cánh tay mạnh mẽ cường tráng của mình.
"Ngươi nói đi." Lâm Kinh Phác nhắm mắt, tựa như đã nổi lên buồn ngủ.
Ngụy Dịch áp thanh âm đến thấp nhất, chỉ chừa lại cho người trong đệm chăn nghe: "Theo ngươi thấy, Yến Phi Tiệp sẽ hồi kinh sao?"
Lâm Kinh Phác khàn tiếng xì khẽ: "Một khi Yến Hồng thất thế, đứa con trai này của hắn sẽ ngồi vững tội danh hại phụ thân. Chuyến này Thương Châu đi Kế Châu chính là ân điển ngươi chừa lại cho gã. Ngoại trừ tự sát, bằng không gã chỉ có thể hồi kinh."
Ngụy Dịch nghe, không yên lòng "ừ" một tiếng, ngón tay vuốt ve tóc y, nhìn chăm chú lên bả vai trắng ngần.
Tâm tư Lâm Kinh Phác không được yên tĩnh, bỗng dưng mở đôi mắt ra, quay người lại hỏi: "Khi nào Liễu Hữu mới khởi hành đi Biên Châu?"
Ngụy Dịch thấy y nhìn mình, trước tiên hôn một cái rồi mới thu tâm, đáp: "Nhanh thôi, hết con trăng này. Chờ y làm nốt việc xấu của tỉnh trung thư, trẫm sẽ sai người đưa y đi Biên Châu."
"Liễu Hữu tâm cơ thâm trầm, không dễ gạt. Biên Châu đường xá xa xôi, tốt nhất ngươi nên phái mấy người thông minh cẩn thận đi theo."
"Dễ bàn, hiện giờ ngươi cũng đang nằm trên giường nhỏ rồi." Ngụy Dịch nói: "Thổi gió bên tai trẫm nhiều thêm một chút, đừng nói là Biên Châu, trẫm có thể lập tức phái cả sát thủ cao cường võ lâm thiên hạ tới, đưa y quy thiên đất Phật."
Lâm Kinh Phác bị lời chót lưỡi đầu môi của hắn đùa đến cười khẽ ra tiếng: "Vậy cũng không đến. Y có âm thầm liên hệ với Tam Quận, thế cuộc Tam Quận còn chưa đủ vững vàng, ta không thể tùy tiện lấy tính mạng y."
Ngụy Dịch dần dần đẩy y vào góc tường.
Khi Lâm Kinh Phác phản ứng lại, chỉ có thể nằm nghiêng thân vào tường mới có nơi mà đặt thân.
Cự ly gần trong gang tấc không còn sót lại thứ gì, lồ.ng ngực kề sát cùng tấm lưng mỏng manh, trên trán y đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng: "Ngụy Dịch..."
"Hả?" Ngụy Dịch trầm trầm đáp một tiếng, nằm úp sấp vào dán lại đến quá gần, sống mũi đã cọ đến một bên môi y, khí tức chập chùng cướp đoạt như nhuốm phần yêu thương.
Lâm Kinh Phác qua loa hôn hắn, giữa chân mày hơi nhăn lại, thanh âm yếu nhược oán trách: "Ta không ngủ được."
Đầu Ngụy Dịch vẫn để sau gáy y, chỉ lùi thân thể ra ngoài một chút lưu lại một khe hở. Tay hắn nhẹ nhàng đắp lên bụng người trong lòng, cẩn thận mịt mờ mở ra một hàng núi buộc.
Lâm Kinh Phác mơ mơ màng màng nằm không nhúc nhích, cũng không nói gì, tùy ý lòng bàn tay hắn làm càn.
Có điều cái này cũng chẳng khiến Ngụy Dịch thỏa mãn: "Đừng giả bộ ngủ, Lâm Kinh Phác."
"Ngụy..." Thân thể Lâm Kinh Phác như nổi lên một trận nóng bừng.
Từ sau lần bệnh trước, y vẫn chưa hoàn toàn khỏe mạnh, còn lưu lại mầm bệnh, dù trong cung có ngự y tốt nhất điều dưỡng cho y, ban đêm thi thoảng vẫn chợt phát tác ra ngoài.
Ngụy Dịch hơi ngưng lại, chóp mũi thở ra trọc khí, mặt có vẻ giận, lạnh lùng xì một tiếng: "Tam Quận có lương y không? Có lương y, lại có thuốc thêm mạng cho ngươi không? Bây giờ trẫm cho ngươi ăn chút thuốc tốt trước, tự đắc sẽ giữ được mạng của ngươi, ngươi phải chịu dằn vặt, chính là đáng đời."
Lâm Kinh Phác không những không giận mà còn cười, chôn trước ngực hắn ho khan mấy tiếng, như mềm nhũn mà làm nũng: "Thuốc đắng lắm mà."
Vì sao y không ăn những phương thuốc đắt giá ấy, Ngụy Dịch là người hiểu rõ nhất.
Đa phần những phương thuốc trân phẩm ngự y kê cũng chỉ là thuốc bổ. Thân thể Lâm Kinh Phác thiếu hụt, ăn vào sẽ bồi bổ, nhưng những thuốc này một khi ăn vào sẽ phải thêm đến quanh năm, không thể gián đoạn.
Lâm Kinh Phác khăng khăng phải về Tam Quận, y không mang theo thuốc cả đời được, cho nên quyết ý chẳng bằng vừa bắt đầu đã không ăn.
Y là người thức thời. Tia sáng trong điện vô cùng tối tăm, lại chiếu một thân bệnh trạng ra phần phong lưu: "Bị bệnh cũng có thể chơi, ta không còn khí lực, chẳng phải ngươi càng có thể tận hứng sao?"
Vốn toàn bộ hứng thú của Ngụy Dịch đã bị quét sạch, nhưng khóe mắt và ý cười của người trong lòng đều đẫm theo dụ.c vọng câu người, dù tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc vẫn còn nhớ đến chuyện lôi kéo người ta rồi châm lửa.
"Trẫm là cầm thú, cầm thú thích chơi sống, không thích cắn người chết." Lửa giận của Ngụy Dịch nghẹn lại trong lồ.ng ngực, cuối cùng không giữ được, đi nắm chặt đôi cổ tay của y: "Nắm là được, tự trẫm đến."
Đến góc tường cũng không tha cho Lâm Kinh Phác. Y nhu nhược tới độ một cái hôn cũng không chịu nổi.
Ngụy Dịch thương xót y, vốn định tốc chiến tốc thắng, nhưng Lâm Kinh Phác không nắm được, trái lại còn kéo dài lâu hơn.
Đến cuối cùng, nóng bỏng dây từ lòng bàn tay Lâm Kinh Phác ra khắp toàn thân. Y lười cử động tiếp, vẫn là Ngụy Dịch lấy khăn chà sát toàn thân y sạch sẽ, lại thay y đổi một chiếc áo lót mới.
Ngụy Dịch còn lâu mới được tận hứng, thấy Lâm Kinh Phác hẳn đã ngủ rồi, không thể làm gì hơn là nằm quay lưng lại.
Qua một hồi lâu, hắn xoay người lại, chuyên chú nhìn chằm chằm sau tai Lâm Kinh Phác, lưu luyến gối lên mảnh lưng trắng như tuyết, chợt nổi lên tâm tư đi vào chung một giấc mộng.
...
Ngày hôm sau, Ngụy Dịch vào triều muộn.
Trước khi hắn tới, đủ loại quan lại còn đang ầm ầm ĩ ĩ, không ngừng tranh luận, đợi khi hắn thượng tòa, dưới đáy vẫn còn chưa yên tĩnh lại.
Ngụy Dịch đã có thể ngờ tới cục diện hôm nay, trái lại cũng chẳng vội, xa xôi mà nhấp ngụm trà. Mắt thấy quan chức Lại Bộ và Hình Bộ dưới đáy càng ngày càng ầm ĩ hung ác, mi tâm Ngụy Dịch thoáng trùng xuống, bất động thanh sắc quăng chén trà nóng trong tay về phía đám người kia.
Tiếng vang lanh lảnh lan khắp điện, mảnh sứ vụn trên đất còn bốc lên khí nóng.
Mọi người ngẩn ra, dồn dập quỳ xuống: "Hoàng Thượng bớt giận..."
Mặt mày Ngụy Dịch cũng chẳng tức giận, chỉ nói: "Chư vị ái khanh, có việc khởi tấu, vô sự bãi triều."
Lời này vừa ra, Lại Bộ kỷ yếu Khổng Viện liền vội vàng lên tiếng, ngôn từ đầy xúc động phẫn nộ: "Hoàng Thượng, thần có điều muốn thỉnh tấu! Mấy tháng trước, trong triều có người bí mật mưu đồ với Ngô Kỳ, âm thầm làm ra hơn một trăm Hỏa Môn Thương, còn muốn chuyển những bảy trăm cân thuốc nổ về Lai Hải, may nhờ có Tiêu tư mã nhìn rõ mọi việc, sự tích bại lộ, mới cản lại cọc sinh ý này đúng lúc! Có điều xử lệnh của Hình Bộ và Binh Bộ lại chậm chạp không phát xuống, có người muốn dựa vào quan hệ cá nhân mà dối trên lừa dưới, thật sự là bụng dạ khó lường! Chưa nói sự phẫn nộ của dân chúng khó bình, âm thầm chế vũ khí quả thật là tội lớn giao động quốc cơ, ứng với tội nuôi dưỡng tư binh, khởi binh mưu phản, hôm nay người ấy chịu bán Hỏa Môn Thương cho cướp biển, ai biết liệu có ngày nào quay lại dùng thương pháo kia nhắm ngay cửa cung đại điện hay không!"
Khổng Viện coi như đã nể tình lắm rồi, không trực tiếp báo tên Yến Hồng trước đại điện.
Ngụy Dịch ho khan một tiếng, chưa chờ hắn tỏ thái độ, một quan chức Công Bộ tên Lý Hội đã căm phẫn sục sôi, trào phúng ngay lập tức: "Bây giờ Khổng kỷ yếu đúng là đại nghĩa lẫm liệt, đừng quên trước đó vài ngày còn quỳ gối trước Trường Minh điện cầu xin thay Yến tướng, ngươi cũng không thiếu phần đâu!"
"Trước đó vài ngày là do thần chưa biết rõ ngọn nguồn, không biết hành động của Tưởng Duệ và Lư Ngộ Lương là do Yến Hồng sai khiến!" Khổng Viện cuống lên, bắt đầu không kiêng kỵ gì họ tên thừa tướng nữa.
Lý Hội cũng hết sức kích động, chỉ thẳng vào ông ta mà mắng: "Người có thể sai khiến cả Công Bộ thượng thư, ngoại trừ thừa tướng ra còn có thể là ai! Người Khổng gia đời đời đều là bần nông, năm ấy Yến tướng thưởng thức ngươi, ngươi mới có cơ hội một bước lên tiên, vào triều phục vụ, bây giờ lại muốn phủi sạch chính mình đầu tiên!"
Khổng Viện vuốt áo vung tay: "Ta chính là thần tử Đại Khải, cũng là thần tử của Hoàng Thượng, không phải chó săn vô liêm sỉ của Yến Hồng! Mặc dù ông ta có ân đề bạt với ta, có điều quốc gia đại nghĩa còn ở phía trước, há có chuyện dung túng cho sai lầm! Hôm nay cũng không phải chỉ mình Khổng Phù Nghĩa ta, còn có rất nhiều quan chức muốn dâng sớ nêu ý kiến, khẩn cầu Hoàng Thượng nghiêm khắc xử lý án vũ khí!"
Lời vừa dứt, đông đảo quan lại trên triều đã quỳ xuống hơn phân nửa: "Khẩn cầu Hoàng Thượng nghiêm khắc xử lý án vũ khí...!"
Đám người Khổng Viện quá nửa là trong nhà có con cháu có tiền đồ, lại bị vướng bởi quy chế Yến Hồng định ra, chỉ có thể đến những địa phương xa xôi làm quan hoặc bỏ văn theo kinh doanh. Lời đồn Yến Phi Tiệp hồi kinh làm bọn họ bất an, càng khiến bọn họ dễ dàng bị dắt mũi.
Ngày xưa bọn họ tin cậy Yến Hồng, chiêm nhưỡng Yến Hồng, nhưng có thể chân chính làm đến mức này với con cháu trong nhà như Yến Hồng, quả thực là đã ít lại càng ít.
Còn những người không quỳ, hoặc là im miệng không nói như lục Bộ thượng thư và trung thư lệnh, những quan chức còn lại ít có ai dám can đảm đứng cùng một chỗ với Lý Hội. Lý Hội miết mắt thấy hai bên không người, cũng do dự lên, nghiêm mặt không lên tiếng nữa.
Ngụy Dịch ngồi trên long ỷ ngáp một cái, lười nhác nhìn về phía Thiệu Minh Long đứng thẳng tắp: "Thiệu thượng thư, án vũ khí do Bộ ngươi giải quyết, các chi tiết nhỏ bên trong, ngươi là người biết rõ ràng nhất. Việc này, ngươi cảm thấy làm thế nào mới là thỏa đáng?"
Sắc mặt Thiệu Minh Long nặng nề, tiến lên một bước: "Hoàng Thượng, thần cho là Yến tướng muốn dùng thủ đoạn phi thường làm chuyện phi thường, không thể vơ đũa cả nắm, dùng thể thống mà luận tội."
Ông ta chịu áp lực, chỉ nói một câu như vậy.
Lúc này không giống ngày xưa, lập tức có người công kích: "Ông ta là thừa tướng, là Đế sư, là người chấp chưởng tam Ty lục Bộ, như thước như gương, vốn nên là người tuân thủ thể thống nhất trong triều! Nhưng ông ta lại cấu kết cùng cướp biển, đây là bán nước!"
Thiệu Minh Long cúi đầu, lui về vị trí cũ. Ông ta không phải quan văn, không quen tranh luận, huống hồ chính ông ta cũng không có lời nào để nói.
Ông ta là tâm phúc, là bạn tốt của Yến Hồng. Yến Hồng có đại ân đại nghĩa với ông ta, nhưng chuyện âm thầm chế tạo vũ khí, ông ta không thể gật bừa với Yến Hồng. Bởi vậy ngày ấy rõ ràng đủ loại quan lại đã quỳ trước Trường Minh điện, ông ta vốn nên là người nên cầu xin thay Yến Hồng nhất, lại không đến trình diện.
Ngụy Dịch cười thầm, dặn dò thái giám chưởng sự thu tấu chương, nói: "Chuẩn bị trình tấu chương lên, trẫm trở về rồi sẽ xem, tiếp tục nhận định."
...
Lý Hội không chờ được, vừa hạ triều đã xông thẳng vào Tướng phủ, quỳ gối trước mặt Yến Hồng đánh "bịch" một tiếng, kinh hoảng đến cực điểm: "Yến tướng... xảy ra chuyện lớn! Hôm nay thượng triều, những quan chức lòng lang dạ sói kia khẩn cầu Hoàng Thượng phúc thẩm án vũ khí, xử lý nghiêm khắc theo quy chế! Hạ quan vô năng..."
Yến Hồng khoác thảm dày nặng ngồi trên ghế mây, sắc mặt nhìn trông còn có tinh thần hơn mấy ngày trước, tứ chi lại càng thêm cứng đờ.
Ông ta nhìn về phía người trước mặt, chậm tiếng cười khẽ: "Lý Hội? Trí nhớ bổn tướng còn chưa kém lắm, chẳng phải ngươi là quan chức Lại Bộ bị chuyển đi Duẫn Châu làm đốc điều tra sứ công trình trị thủy ba năm trước sao?"
"Vâng." Lý Hội không khỏi nghẹn ngào: "Yến tướng, công trình trị thủy của Duẫn Châu đã xong từ lâu, hạ quan mới hồi kinh báo cáo không tác không lâu."
Yến Hồng gật đầu, lại thấp giọng nói: "Mọi người đẩy tường đổ, nếu bọn họ đã cùng nhau khẩn cầu Hoàng Thượng xử lý nghiêm khắc án này, vì sao ngươi còn muốn nói chuyện thay bổn tướng?"
Lý Hội cúi đầu quỳ: "Yến tướng, hạ quan chỉ là kẻ tàn phế, năm ấy vừa vào cung không biết trời cao đất dày là gì, ngông cuồng nghị luận chính trị tiền triều. Yến tướng nghe được những lời không đúng ấy, không những không trị tội còn nghĩ cách đưa ta ra khỏi cung, ban cho tên mới, dạy dỗ nhập học... Nhiều năm nay hạ quan vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, chờ có ngày có thể thay Yến tướng ra sức trâu ngựa!"
"Nhớ lại, đúng là có việc như thế." Đáy mắt Yến Hồng lộ ra vui mừng, vỗ vai gã, nói ngắn gọn: "Điều tra công trình trị thủy Duẫn Châu chẳng phải chuyện dễ, ngươi làm tốt lắm, làm tốt lắm... Cho nên bất kể là nữ nhân, là hoạn quan, chỉ cần là người có trí, ai cũng có thể làm tốt được."
Xưa nay chính mình không sai, Yến Hồng nghĩ.
Ông nói xong liền muốn đứng dậy, tay chân run lên, lại không nắm chắc mà ngã ngồi trở về ghế tựa.
Lý Hội vội tới dìu ông ta: "Yến tướng!"
Yến Hồng nhìn sắc trời ủ dột, than thở: "Trời giá rét, ta cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian..."
Lý Hội đã rơi nước mắt từ bao giờ: "Yến tướng chính trực, đang độ tuổi xuân..."
Yến Hồng suy yếu xua tay: "Ta không thể trừ tận gốc ác phong thế gia, lấy ngọc hủy ngọc, còn rất nhiều chuyện chưa làm xong... Luật pháp buôn bán khế đất Nghiệp Kinh còn chưa tu sửa, Công Bộ thượng thư mới tuyển người mới, tạm thời còn chưa đảm nhiệm được, giữa những thị lang đồng lứa, Phạm Thắng tính tình trầm ổn, thích hợp hơn Khâu Diên, còn có Tam Quận chưa bình..."
Ông ta ho một trận kịch liệt, gần như ho cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài: "Vướng víu nhất... Là Lâm Kinh Phác gieo vạ kia, không thể trừ hết được!"
"Yến tướng!..."
"Không sao, không sao, đều đã bày sẵn đường lui cho các ngươi rồi, lớn gan mà làm là được..." Yến Hồng bình ổn lại, nở nụ cười, còn động viên ngược lại Lý Hội: "Người kia, nhất định sẽ không trở về Tam Quận được."