...
Ngụy Dịch không ở đây, Diễn Khánh điện không ai ngăn được Ngụy Hổ.
Lâm Kinh Phác còn chẳng kịp tròng ngoại bào lên, gót chân cũng chưa chạm vào giày đã bị gã túm thẳng một đường ra ngoài.
Cung nhân đi ngang qua dồn dập nói nhỏ, lại như bị vướng bởi thân phận hai người, không một ai dám hỏi đến.
Thường Nhạc đã đi theo Ngụy Dịch ra khỏi cung, cấm quân nghe tiếng cũng bất động, có mấy người hẳn sớm đã mong một ngày có thể nhìn y rơi đài.
Lâm Kinh Phác há mồm th,ở dốc, bất ngờ mở miệng, giọng đã hơi khàn khàn: "Duệ vương cẩn thận, đừng mang tính mạng mình ra làm bia cho người khác nhắm vào."
Ngụy Hổ cười nhạo: "Bia ngắm? Hôm nay bản vương đây muốn mượn ngươi làm bia ngắm chơi đấy."
"Ngụy Dịch còn đang ở Nghiệp Kinh!" Lâm Kinh Phác bị gã vứt lên ngựa.
"Chớ có lấy Hoàng Thượng ra hù dọa! Ngươi ở trong cung không danh không phận, còn là đầu đảng dư nghiệt, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ muốn truy trách, hắn lấy luật nào của Đại Khải mà phạt ta chứ? Dạy dỗ dư nghiệt, đến lúc ấy tự có Yến tướng làm chủ thay bản vương!"
Ngụy Hổ nhếch răng, mặt mày lộ ra vẻ hung ác: "Lại nói, bản vương chỉ thỉnh ngươi qua hầu hạ mà thôi, cũng đâu có muốn mạng của ngươi. Thuận theo thì sống..."
Thấy nhiều cung nhân ở đây, gã mới cực kỳ không tình nguyện mà dùng chữ "thỉnh".
Lâm Kinh Phác cắn răng, âm mưu quỷ kế của chư thần Khải triều y đều có thể phòng bị, ngăn cản được, nhưng đối với thể loại du côn lưu manh như Ngụy Hổ, y khó mà phòng nổi, nói đạo lý cũng không thông.
Sau khi đôi mẹ con này vào Kinh, trước mặt là dựa vào thân phận Hoàng thất, sau lưng lại dựa dẫm vào Yến Hồng. Huống hồ từ nhỏ, Ngụy Hổ đã không để Ngụy Dịch vào mắt, dù Ngụy Dịch có làm Hoàng Đế, gã cũng chỉ qua loa vài câu trên mặt, đến quy củ hành lễ với Hoàng Đế còn chẳng học nổi.
Hôm nay Ngụy Hổ lỗ m,ãng đến như thế, chắc chắc chẳng thoát được liên quan đến An Bảo Khánh, nhất thời Lâm Kinh Phác cũng đoán được gã xúi giục điều gì ở giữa.
Y bấm chặt lòng bàn tay mình, hận chẳng sớm ra tay với đôi mẹ con này.
Nói cho cùng, nước nhà đã vong, Lâm Kinh Phác lâm vào cảnh mệnh tiện, chỉ như nhành lục bình không rễ giữa thành Nghiệp Kinh, luôn có người muốn bắt nạt y, giẫm nát y.
...
Trại ngựa trống trải, có mảnh rừng rậm liền sát bên cạnh, gió to hiu quạnh thổi đến mức Lâm Kinh Phác chẳng mở mắt ra nổi. Một đường này y đều bị treo ngược trên lưng ngựa, hưởng hết xóc nảy, sắp ói ra rồi.
Ngụy Hổ không xuống ngựa, cười khoe khoang với mọi người: "Nhìn xem bản vương mang ai đến?"
Những người đến trại ngựa hôm nay đều là con cháu quan chức chơi cùng Ngụy Hổ trong khoảng thời gian này, cũng có mấy người do An Bảo Khánh gọi tới, Ninh Vi Quân và Hứa Lương Chính đều ở trại.
Mọi người nhìn thấy Lâm Kinh Phác đều im lặng, vô cùng kinh ngạc.
Nhất thời chẳng ai lên tiếng.
Hứa Lương Chính xuống ngựa cúi đầu, nói: "Duệ vương, người này là dư nghiệt Lâm Ân, vẫn luôn bị Hoàng Thượng giam cầm trong cung, này là chuyện lớn, trước đó Hoàng Thượng đã đồng ý chưa?"
Ngụy Hổ vung vung tay, hào sảng nói với Hứa Lương Chính: "Nghe nói nửa năm trước, Hứa đại nhân đã dẫn người tới Diễn Khánh điện khuyên nhủ Hoàng Thượng nói muốn xử trí y, Hoàng Thượng lại chẳng nghe, để đại nhân oan ức một hồi lâu rồi."
Hứa Lương Chính rùng minh, vội nói: "Khuyên can vốn là chức trách của thần, không thể nói là uất ức được."
Ngụy Hổ thấy ông ta không cảm kích, trong lòng có chút không vui, nhưng vẫn xuống ngựa nâng ông ta lên, đè thấp giọng muốn làm thân: "Bản vương vẫn luôn thưởng thức trung tâm của Hứa đại nhân, đây là muốn xả giận cho đại nhân."
Hứa Lương Chính cả kinh, vội vàng quỳ gối không chịu đứng lên: "Hạ quan không dám! Duệ vương, tuyệt đối không thể!"
Ngụy Hổ nhất thời mím miệng không vui, không biết mình một lòng muốn làm ông ta vui vẻ, rốt cuộc là sai ở chỗ nào.
An Bảo Khánh thấy thế bèn cười cứu vãn: "Hứa đại nhân quá lời rồi. Trại ngựa mười dặm này là thuộc về Duệ vương, cũng chẳng phải chốn quan trường, hôm nay mời chư vị tới đây là thể thưởng thức ngựa mới, ai ai cũng là huynh đệ, lấy dáng vẻ trên triều tới đây ứng phó thì cũng quá cứng nhắc rồi. Duệ vương thịnh tình mời y tới chơi mà thôi, đây là chuyện tốt, cần gì phải nghiêm cẩn đến mức này, dập tắt hết hưng phấn của mọi người đi."
Hứa Lương Chính liếc nhìn Lâm Kinh Phác, thở dài một hơi, đáy lòng lẫn lộn, cuối cùng đành phải đứng dậy trước.
Lâm Kinh Phác rơi từ trên lưng ngựa xuống đất, cố hết sức chống đất bò dậy.
An Bảo Khánh giục ngựa đi tới bên cạnh y, nhìn từ trên cao xuống, cười lạnh hỏi: "Nhị gia khổ cực một đường, có còn đi được không?"
Sợi tóc Lâm Kinh Phác ngổn ngang, đón gió lại ho khan thêm hai tiếng, kéo ống tay áo đơn bạc, cũng chẳng ngẩng đầu lên nhìn gã: "Không nhúc nhích được nữa, An đại nhân sẽ có lòng tốt đưa ta hồi cung sao?"
"Đừng đùa, mới đến chơi thôi, ai lại đi sớm thế. Cả ngày trốn trong cung không ngộp sao?"
Lâm Kinh Phác cười thầm, liếc mắt nhìn gã ngồi trên ngựa, lại nhìn về phía Ngụy Hổ rồi nói: "An đại nhân thực sự đã tìm được thanh đao sắc dễ sử dụng, nhưng đao này dùng một lần là phải phế bỏ, đến lúc đó còn phải bồi thêm chính mình vào."
An Bảo Khánh cười khom lưng, đáy mắt ép ra một tia tàn nhẫn: "Nếu như có thể chặt bỏ con sói đầu đàn, đao có phế cũng coi như là chết tử tế, về sau vẫn còn nhiều thanh bảo đao khác. Lại nói, bây giờ Hoàng Đế Đại Khải là đao của ngài, lão gia nhà ta cũng là đao của ngài, sĩ tử thiên hạ đều là đao trong lòng bàn tay ngài, luận về mượn đao giết tâm, ta nào sánh được một phần vạn Nhị gia."
An Bảo Khánh đang ngồi trên lưng một con ngựa lông vàng đốm trắng, thiếu chút nữa đã ngồi không vững mà ngã xuống. Gã phí hết sức lực mới ngăn lại được, lại nói: "Nói không chừng một lát Hoàng Thượng sẽ đích thân đón ngài hồi cung, gấp cái gì?"
Lâm Kinh Phác: "Ta sợ hôm nay ta sẽ mất mạng ở đây, há có thể không vội? Ngụy Dịch còn đang ở Tướng phủ, e là chẳng đuổi tới kịp."
"Dù sao Hoàng Thượng cũng sợ ngựa, ngựa lông vàng đốm trắng lại là loài hung hãn nhất." An Bảo Khánh cười nhạt nhẽo, đáy mắt nguội lạnh.
Hôm nay gã không tới Tướng phủ bàn luận chính trị. Từ khi Bác Học khoa được tổ chức tới nay, thấy An phủ thường có học sĩ đi lại, gã bèn chẳng nén được lửa giận.
Lâm Kinh Phác cau mày, âm thầm nhìn quanh trại ngựa, thấy cách đó không xa có vài tên tráng hán đang dùng xích sắt dẫn một con gấu ngựa cao tám thước tới.
Ngụy Hổ giương cung lên cao quá đỉnh đầu, ngồi trên lưng ngựa lớn tiếng quát: "Để xem mấy con ngựa này có chạy nhanh hơn không, mũi tên của ai sẽ đi trước dẫn đường! Hôm nay ai săn được con gấu này chính là người đứng đầu, bản vương ắt sẽ thưởng lớn!"
Con gấu ngựa kia nhìn uy phong lẫm liệt, sau khi cởi dây xích và gông xiềng ra lại không muốn công kích mà đặt mông ngồi xuống cỏ, chỉ lo liếm móng vuốt.
Mọi người thấy, ngồi trên ngựa cười vang một trận.
Có người nghi ngờ nói: "Duệ vương, nếu con gấu này cứ ngồi ở đây mặc người săn bắn, vậy ai cũng có thể bắn trúng, chúng ta nào còn tâm tình tỷ thí nữa đây?"
Ngụy Hổ làm khó mà cười: "Chẳng sợ các ngươi chê cười, mấy ngày trước ta mua được con gấu ngu xuẩn này ngoài cung, ngày ngày nuôi nấng bằng thịt dê bò thơm ngon, cho nó ăn uống no đủ, bởi vậy mới nuôi mấy ngày tính tình đã nhu hòa thành thói. Có điều vẫn còn dã tính, hung ác lên cũng muốn ăn thịt người, huống hồ không phải đã có sẵn mồi đây sao?"
Chẳng biết cận vệ đã rút đao ra khỏi vỏ từ khi nào, chỉ trong chớp mắt đã rạch một đường lên đùi Lâm Kinh Phác, máu tươi theo đó trào ra ngoài, y hậu tri hậu giác mới cảm thấy vô cùng đau đớn.
Y chẳng kịp nhịn đau đã thấy chóp mũi con gấu ngựa kia nhúc nhích mấy lần, ngửi được mùi máu tanh liền chầm chập thò móng vuốt thăm dò về phía mình.
An Bảo Khánh siết dây cương, ngồi trên lưng ngựa cười đến điên cuồng: "Nhị gia, giữ mệnh quan trọng, con gấu kia được cho ăn đến no căng cũng không cưỡng được máu tươi mới mẻ đâu."
Lại nhìn thêm lần nữa, gấu ngựa tăng nhanh tốc độ, răng nanh nước bọt lộ hết ra ngoài, nhào thẳng về phía Lâm Kinh Phác.
Lâm Kinh Phác bưng vết thương trên đùi, cắn răng khập khiễng chạy vào trong rừng rậm. Nơi ấy nhiều cây cối, ít nhất còn có nhiều thời gian chạy trốn bảo mệnh hơn là tế thân trên mảnh đất trống trải kia.
"Duệ vương, đây..."
Mọi người thấy gã lấy Lâm Kinh Phác làm mồi, cũng chẳng dám tùy tiện tiến lên truy đuổi.
An Bảo Khánh cười lạnh, cất giọng nói: "Chư vị, người trong lòng Hoàng Đế gặp nạn, săn con gấu ngựa kia cứu người, chẳng phải vinh hoa phú quý cũng dễ như trở bàn tay sao? Dưới trướng đã là mấy thớt ngựa cao cấp nhất hiện nay rồi, hôm nay vừa hưởng vui vừa có thể truy cầu công danh, trên đời này làm gì có kỳ ngộ nào như vậy?"
An Bảo Khánh tiên phong giục ngựa, Ngụy Hổ theo sát phía sau.
Những người khác nghe nói cũng dồn dập quất roi ngựa, nắm cung về phía trước.
Nhưng ngựa lông vàng đốm trắng này của Bắc Cảnh kiêu ngạo khó thuần, coi như lên được lưng ngựa cũng chưa chắc đã ngồi vững, muốn bắn tên lại càng thêm khó khăn.
Ngụy Hổ tự xưng là tay thuần ngựa tốt, còn chưa chạy vào rừng rậm đã bị ngựa lông vàng đốm trắng dưới thân đạp cho một cước.
Ngay sau đó, lại có người dồn dập xuống ngựa, chỉ là đứng tại chỗ thuần phục ngựa, mất thêm chút công phu thời gian, đâu còn ai bận tâm đến việc săn gấu nữa.
Ninh Vi Quân tự biết chính mình không thuần được ngựa này, thừa dịp hỗn loạn rời đội, tìm người dắt ngựa của mình lại đây, phi thẳng về phía Đông trại ngựa.
...
Lâm Kinh Phác đã chẳng chạy nổi nữa, đầu đầy mồ hôi lạnh, máu me chảy cả một đường.
Sau tai vẫn luôn có tiếng cành cây lá cỏ bị nghiền nát, con gấu kia không ngừng cắn xé, e là trong rừng rậm này còn có thứ càng nguy hiểm, càng trí mạng hơn con gấu hung hăng kia.
Y không dám quay đầu lại nhìn. Vết thương trên chân gần như đã đòi mạng, sợ hãi ép thẳng Lâm Kinh Phác đến tuyệt cảnh, lúc này bất kỳ chút huyên náo nào quanh thân cũng trở nên vô cùng đinh tai nhức óc.
Cho nên y chẳng dám lớn tiếng th,ở dốc, đến hô hấp cũng cảm thấy cực kỳ lãng phí. Y tìm một chỗ nhặt khối đá sắc bén tự vệ, dùng sức bấm lên tay mình đến ra máu.
Mặt trời chiếu thẳng hun đến độc ác, trong bụi rậm chỉ có tia sáng loang lổ, lại chẳng giấu được một người, ánh nắng chói mắt gần như muốn g,iết chết người.
"Vèo" một tiếng, một mũi tên bắn xuyên qua tầng tầng lớp lớp rừng cây, khiến nửa bên vai Lâm Kinh Phác cũng sụp xuống. Nhưng y không biết đau đớn, lập tức nhổ mũi tên kia xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay, lưng gần như dán vào thân cây, không dám ngừng bước lại.
Bụi cỏ dưới chân đột nhiên hơi động, Lâm Kinh Phác ngẩn người, cưỡng ép nín thở, dùng trực giác nhào tới bắt được thứ dưới bụi cỏ.
Là một con thỏ.
Mi tâm y căng thẳng, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống bên chân mày, trong tích tắc đã hòa vào hốc mắt.
Y chẳng kịp nghĩ nhiều, nắm mũi tên kia đâm mạnh vào người con thỏ, còn lấy cục đá đập sau gáy nó.
Đợi tới khi con thỏ kia đã mơ hồ không nhìn được nữa, lại nghe tiếng bước chân đòi mạng đến gần, y lập tức vứt con thỏ kia về phía gấu ngựa.
Hai bàn tay dính đầy máu đều đang run rẩy.
Gấu ngựa có đồ ăn mới, quả nhiên trước tiên dừng bước nán lại.
Nhưng cũng chẳng được bao lâu.
...
Lúc này, Ngụy Dịch bước nhanh như bay đi ra khỏi Tướng phủ, Ninh Vi Quân theo sát phía sau. Hoàng kiệu đã đợi sẵn bên ngoài.
Ngụy Dịch đang muốn ngồi lên kiệu, nhất thời dừng lại, vén mành kiệu xuống rồi cau mày lại: "Thay ngựa tới đây."
"Hoàng Thượng không thể..."
"Chuẩn bị ngựa!" Hắn gần như đã mắng về phía Thường Nhạc.
Cấm quân lĩnh mệnh, lập tức dắt ngựa đến.
Ngụy Dịch ngửi thấy mùi ngựa, cắn răng đảo đầu lưỡi qua khoang miệng hơi lạnh, buông lỏng nắm đấm rồi xoay người nhảy lên yên ngựa, ghìm chặt dây cương, quay đầu mà đi.
Bụi bặm phía sau còn chưa hạ xuống, hắn đã giơ roi đi rồi. Một đội cấm quân cưỡi ngựa theo sau còn có phần không theo kịp.
Yến Hồng đi ra tiễn ngự giá, đứng trước cửa phủ, mắt lạnh nhìn một người một ngựa kia, nhàn nhạt nói với quản gia: "Thuật cưỡi ngựa của Hoàng Thượng rất tốt."
Quản gia hồ đồ đáp: "Chẳng phải nô tài nhớ rằng Hoàng Thượng có chết cũng không cưỡi ngựa sao?"
Yến Hồng cười lạnh, không nói thêm gì, quay người về phủ.
Lúc này, Ngụy Dịch chỉ cưỡi ngựa tầm thường nhất trong cung. Hắn ra roi thúc ngựa, không ngừng một khắc, gần như đã đè lên giới hạn chịu đựng của con ngựa ấy, chờ khi tới trại ngựa, con ngựa này đã gần như không đứng vững được.
Người trong trại ngựa thấy Hoàng Thượng đến đều giật mình ngậm miệng, cùng nhau quỳ xuống, không ai tiếp tục săn đón con gấu ngựa kia nữa.
Ngụy Dịch không đến xỉa đến rác rưởi nơi này, thấy trong chuồng ngựa còn một thớt ngựa lông vàng đốm trắng bèn muốn đi thay kỵ phục.
"Hoàng Thượng cẩn thận, thớt ngựa này khó thuần, đến Duệ vương cũng không dám..."
Lời còn chưa dứt, Ngụy Dịch đã vượt lên lưng ngựa, kẹp chặt bụng ngựa.
Con ngựa kia cố gắng chống đối không theo, một tay hắn vòng qua dây cương, thành thạo điêu luyện, chỉ trong chốc lát đã cường thế đè dã tính của nó xuống.
Mọi người thấy cảnh này đều cảm thấy vô cùng kinh dị, giờ phút này đều sững người, không nghĩ ra câu nào nịnh nọt Hoàng Đế, cũng không dám nhiều lời hơn một chữ trên điểm mấu chốt của hắn.
Đáy mắt Ngụy Dịch tối tăm như muốn ăn thịt người, lạnh giọng chất vấn: "Lâm Kinh Phác ở đâu?!"
...
Lâm Kinh Phác đã bại lộ trước mặt gấu ngựa, không đường thối lui, không thể làm gì khác hơn là trốn tránh giữa cây cối chật chội, có điều y cũng chỉ cách răng nanh của con gấu ngựa này chưa đến một cánh tay thôi.
Mỹ nhân dính máu bị ép đến đường cùng cũng sẽ trở nên lạnh lẽo tàn nhẫn, đáy lòng sản sinh hận ý giữa khốn cảnh đầy tuyệt vọng.
"Rắc rắc..."
"Rắc rắc!"
Mắt thấy chạc cây sắp bị gấu ngựa đụng gãy, nếu Lâm Kinh Phác không thể một kích lấy mệnh, vậy chính là tử lộ!
Y sẽ chẳng được cứu!
Mùi máu tanh nồng kí,ch thích con gấu ngựa kia càng thêm điên cuồng, cây cối thoáng chốc rung động, tiếng gầm gừ cuồng bạo vang vọng trong rừng khuấy động không khí gần như yên tĩnh đến chết chóc.
Người trong rừng đã chạy sạch, bọn họ đều chờ y bị con gấu này cắn xé đến chết.
Lâm Kinh Phác không tận lực che đậy khí tức nữa, gần như dùng hết toàn lực nắm mũi tên kia, chậm chạp đâm một phát vào ngực gấu ngựa.
Chỉ sau một khắc, mũi tên đứt đoạn làm hai.
Tên này chỉ đủ giết thỏ!
Lâm Kinh Phác thầm mắng một tiếng, tóc gáy lại dựng lên lần nữa, thân thể căng ra đến độ không thể thả lỏng nữa, gần như chuẩn bị xong tinh thần vật lộn với con gấu này.
Trong phút chốc, trong rừng có tiếng ngựa hí, một thanh kiếm vàng ác liệt bay tới, xoẹt qua tai Lâm Kinh Phác, đâm thẳng vào ngực con gấu ngựa kia.
Con gấu kia thống khổ thét gào rồi ngã gục xuống, khuấy tung bụi đất lá khô mù mịt.
Lâm Kinh Phác đứng dại ra tại chỗ, tim như ngừng đập, thấy xa xa thanh kiếm ấy có hoa văn ánh vàng.
Ngụy Dịch xuyên rừng mà đến, chân kẹp chặt bên hông ngựa, cúi người ôm y lên, đến kiếm cũng không cần.
Lâm Kinh Phác tựa vào lồ,ng ngực nóng như lửa ấy, bấy giờ mới như được sống lại.
...