...
"Cũng không thể vơ đũa cả nắm."
Trong điện oi bức, Lâm Kinh Phác một tay cởi nút buộc, nến đỏ vừa đúng chiếu sáng nửa đoạn xương quai xanh nõn nà: "Có mấy gian hoàng tự cũng có người nhiễm bệnh, không riêng gì thí sinh, trên phố cũng có bệnh nhân rải rác, thậm chí còn có cả quan chức quan trọng trong triều. Lại thêm mấy ngày nay, bệnh nhân trong thành Nghiệp Kinh đều tăng nhanh hơn trước, lời ngự y nói cũng không sai, quả thực là có dịch bệnh quấy phá."
Ngụy Dịch nhìn y không chớp mắt, lại phân thần trước, ánh nhìn thoáng đi xuống, nói: "Tuy rằng trẫm không hiểu y thuật, có điều mấy năm gần đầy Nghiệp Kinh không có thiên tai, cũng không có lưu dân, lúc này cũng không dễ dàng phát dịch tật mùa, bệnh này cũng không bừa bãi lợi hại đến vậy trước khoa thi, còn xông thẳng vào thí sinh mà đến. Trẫm không phải người tốt lành gì, suy đoán người khác cũng đa phần là không có ý tốt."
Hắn nói xong bèn thoáng dừng lại, hạ giọng xuống rất thấp: "Lòng trẫm nghi ngờ, có phải có người hạ độc không."
Lâm Kinh Phác ngước mắt nhìn lên.
Tâm tư y và Ngụy Dịch sớm đã chẳng hẹn mà gặp, chẳng qua là chuyện vô căn cứ, y vẫn không dễ dàng nhả ra mà thôi.
Hôm nay tại Thừa Ân tự, y bên ngoài là thay Ngụy Dịch đốc thúc, chỉnh đốn tác phong của quan lại trong triều, điều tra xung quanh cũng chẳng hề có thời gian rảnh rỗi, có điều đã sai người lặng lẽ âm thầm lấy nước uống, đồ ăn, thậm trí than tro hương liệu của thí sinh bên trong phòng từ lâu rồi, để Tào Du mang cả về xét nghiệm, nhìn xem có vấn đề hay không.
Nếu như nói thực sự có người muốn quấy đục khoa thi Khải triều, vậy chắc chắn sẽ là chủ ý của Tam Quận.
Bây giờ tân Đế Nam Ân còn nhỏ tuổi, gà mái gáy sớm, triều đình bị Khương Hi và Ngô Chúc cầm giữ. Khi Khải triều tiên phong mời chào anh tài thiên hạ, bọn họ lại chỉ triệu tập thí sinh nam võ dự thi, Liễu Hữu tất sẽ không đồng ý. Y không còn cách nào khuyên bảo Khương Hi bố trí khoa thi cho văn sĩ, khó tránh khói sẽ mở ra lối đi riêng, ám chiêu tổn hại đến vậy quả thực gần với thủ đoạn của Liễu Hữu nhất.
Ngụy Dịch nhất thời chẳng lấy ra được chứng cớ gì, nhưng hắn cũng đã có phần xác định một hai với chuyện này rồi.
Độc lợi hại đến đâu, chỉ cần không phải dịch bệnh là được. Bây giờ hắn không còn một thân một mình, lửa có cháy đến gót chân, Ngụy Dịch vẫn vững vàng được.
"Không còn sớm, ta đi Thiên điện ngủ."
"Thiên điện nào có mát mẻ bằng ở đây. Ngày mai ngươi cũng còn phải giúp một tay, có lẽ sẽ chẳng rảnh rỗi về tẩm cung ngủ đệm mềm đâu, tối nay vẫn đừng nên đừng giằng co thêm." Ngụy Dịch nói.
Lâm Kinh Phác cười đến hữu khí vô lực: "Hai người ngủ chung quá ầm ĩ. Ngày mai bắt đầu vội lên, còn phải chạy đến rất nhiều nơi."
Ngụy Dịch đạp rơi một nửa giày: "Biết ngươi mệt, đêm nay trẫm không làm khó ngươi."
Lâm Kinh Phác còn không cảm kích: "Ta không thoải mái lắm, vẫn là ngủ một mình đi."
Xưa nay, y giỏi ngụy trang nhất, bận rộn bên ngoài cả một ngày, vốn từ đầu đến chân đã vô cùng nặng nề, đần độn bất kham, toàn bộ chỉ dựa vào lý trí gần như căng chặt.
Giữa chân mày Ngụy Dịch nhất thời nhăn lại rất sâu, Lâm Kinh Phác không chịu cho hắn động vào.
Vì vậy, lòng Ngụy Dịch càng gấp hơn: "Chỗ nào không thoải mái? Trẫm gọi ngự y trở về."
Ngụy Dịch vốn cao lớn khỏe mạnh, quanh năm suốt tháng cũng chẳng ốm vặt lấy một lần, trong cung cũng không có chủ nhân khác cần được chăm sóc, biết bệnh tình những thí sinh kia khẩn cấp, lúc ấy hắn không nghĩ nhiều, đã hạ lệnh cho tất cả những ngự y trong cung dốc hết toàn lực rồi.
"Dân gian không có nhiều đại phu hiểu về dịch bệnh này." Lâm Kinh Phác nói: "Huống hồ sáng nay ta vừa mới hạ lệnh cấm với bọn họ, vô luận là quan to hay quyền quý, lúc này đều phải lấy thí sinh làm trọng, không thể âm thầm điều ngự y. Thân thể ta không có gì đáng lo, ngươi không cần phải hủy đi lệnh của ta."
Ngụy Dịch nhìn đôi mắt nai ẩm ướt đã đỏ bừng lên kia, giằng co trong chốc lát, cuối cùng vẫn cưỡng ép kéo cổ tay y qua.
Hắn không hiểu nỗi lòng lo lắng của y, đến tiếng thở dài cũng hóa thành nỉ non an ủi dịu dàng: "A Phác, không phải nghĩ nhiều, trước giờ thân thể ngươi vốn đã nhu nhược, trong rừng buông một trận gió cũng có thể khiến ngươi nhiễm phong hàn. Đêm nay trẫm ôm người ngủ, nóng ra mồ hôi, sáng sớm mai là có thể khỏi. Đến lúc đó, ngươi lại có thể ra ngoài thể hiện uy phong rồi."
"E chẳng chỉ là phong hàn." Lâm Kinh Phác nói một câu không sâu không cạn, chẳng giấu nổi kiêng kỵ và nỗi lo lắng.
Ngụy Dịch dùng ngón tay bấm nhẹ lên má Lâm Kinh Phác, đẩy lớp ngụy trang của y đi, nửa đùa nửa thật: "Như vậy chẳng phải vừa vặn, đêm nay trẫm và ngươi dính chung một chỗ, nếu ngày mai lâm triều trẫm vẫn sinh long hoạt hổ, vậy nói rõ bệnh này căn bản là không truyền từ người qua người, chắc chắn có người giả thần giả quỷ."
Lâm Kinh Phác sững sờ không biết nên cười hay nên mắng: "Lá gan ngươi quá lớn."
"Gan trẫm nào có lớn. Ngươi chưa từng thấy dáng vẻ ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than, không tin ngươi cứ hỏi Vi Tấn Phúc một chút, ngươi không ở đây, từ sáng sớm trẫm đã vòng qua vòng lại đến mười lần rồi."
Lâm Kinh Phác bất đắc dĩ xì khẽ, lông mày đã từ từ giãn ra, không một tiếng động bại lộ toàn bộ bất an trước mặt Ngụy Dịch.
Ngụy Dịch ngắm nhìn y, thở dài một hơi mà nói: "Bất kể là điều tra chân tướng hay đùa giỡn âm mưu, lần nào là không phải bảy phần tiền cược, ba phần tính kế, cực kỳ hung hiểm. Có mấy người hết lòng lo lắng, vừa bắt đầu nắm mười phần thắng nhưng vẫn rơi vào kết cục lột da róc thịt, mà ngươi và ta đều gắng gượng vượt qua, có thể sống đến tận bây giờ đã là số mệnh đã được ông trời chú định, muốn chúng ta thắng. Chúng ta còn có thể thắng, có thể đi một đường rất dài, cho nên A Phác, không cần phải sợ."
Ánh mắt hắn lấp lóe, không khỏi nhắm mắt, cúi lưng dùng tay ôm lấy eo Lâm Kinh Phác.
Chẳng biết có phải do mệt mỏi đến nỗi ý thức cũng thảm đạm hay không, Lâm Kinh Phác gần như còn không nhận ra cái hôn khẽ của hắn, không thể làm gì khác ngoài quấn chặt vào lòng người đối diện, câu lấy cổ áo hoàng bào, cậy chiều sinh kiêu nép vào trong ngực.
Lý trí bị hiện thực tàn khốc thúc ép đến tan vỡ, thanh âm vang vọng bên tai, bọn họ càng có thể thưởng thức khomái cảm muốn mà e ngại này.
Yêu thương nồng nặc như vẩy mực ngang ngược hoành hành giữa bóng tối, gần như phải nuốt chửng lấy toàn bộ hồn phách lẫn nhau, gì cũng không còn.
Sâu không thấy đáy, bọn họ đều không muốn quay lại nhìn, tình nguyện hãm vào.
Còn muốn càng hãm càng sâu.
Vốn bọn họ cũng chẳng phải người dễ dàng bị ý tình chi phối, cách thù nhà hận nước, bây giờ lại có thể hóa địch thành bạn đứng chung một chỗ, không ai nói được là có mấy phần tâm đầu ý hợp, có điều nhất định là có may mắn do vận mệnh đùa cợt. Có người muốn dựa vào may mắn ít ỏi ấy, muốn giao phó toàn bộ tâm ý cho người kia.
Miệng đã nói sẽ chẳng làm khó, không bao lâu sau, Ngụy Dịch thở hổn hển, cũng có chừng có mực.
Khi Lâm Kinh Phác nhìn lại, trên cổ tay đã có thêm một sợi dây đỏ, tết đến thất thất bát bát, đầu sợi hơi thô, thắt thành một cái nút chết.
"Đây là cái gì?"
Ánh mắt Ngụy Dịch bừa bãi như say, nhìn cái dây đỏ kia rồi nói: "Cái này gọi là tơ trăm tuổi. Trước đây quê nhà ta vẫn thường hay nói, kim ngân tôn lên cao quý, thứ này lại có thể bảo vệ người bình an. A Phác, ta không cầu trôi chảy cả đời, chỉ muốn ngươi phú quý trăm tuổi."