...
Ngự y lui từ chính điện ra, lại vòng tới Thiên điện chẩn bệnh cho Lâm Kinh Phác, kê cho y mấy thiếp thuốc và thuốc bôi ngoài da. Y nhịn cả một ngày, đến bây giờ mới coi như thoải mái hơn được chút.
Lâm Kinh Phác dựa nghiêng vào tháp đệm bên cửa sổ, nắm tay lại ho khan hai tiếng, vừa vặn nhìn thấy Thường Nhạc bước nhanh từ tẩm cung chính điện ra ngoài, dường như viền mắt còn hơi hồng.
Y không khỏi sững sờ, thoáng thất thần.
Lúc này, Vân Thường bưng xiêm y lại đây, tỉ mỉ khép song cửa sổ lại, giận hờn trách móc: "Bên ngoài gió to như thế, Nhị gia mở cửa sổ làm cái gì, coi chừng bị lạnh."
Lâm Kinh Phác hoàn hồn lại, nở nụ cười rồi nói: "Trong phòng ngộp."
Vân Thường chẳng cảm thấy ngộp chút nào, kinh ngạc nói: "Mấy ngày nay đều có người chuyên vẩy nước quét nhà thông gió trong Thiên điện, so với lúc trước còn chuyên cần hơn rất nhiều, sao còn ngộp được."
Nếu Ngụy Dịch không muốn Lâm Kinh Phác trở về, hà cớ gì phải dặn dò cung nhân quét tước Thiên điện. Vân Thường tự biết mình lỡ miệng, nhíu mày không vui, tự hờn dỗi chính mình, bèn đi ra ngoài.
Lâm Kinh Phác cũng không lên tiếng, tay đùa bỡn lư hương vàng ròng ba chân tinh xảo trên bàn. Khóe môi y rất nhẹ, đáy mắt lại thâm thúy như vực sâu.
Đôi vòng vàng trên cổ tay y trượt xuống, không ngừng đánh lên lò sưởi nhỏ phát ra tiếng vang lanh lảnh, chẳng biết tâm tư đã trôi dạt về phương trời nào.
Không bao lâu sau, Vân Thường hết hờn giận, liền thúc giục y, muốn tắt đèn: "Thân thể Nhị gia khó chịu, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút. Bây giờ Diễn Khánh điện có đến hai người bệnh, người không được lơ là không chú ý, phải sớm dưỡng tốt thân thể, đáy lòng nô tỳ cũng bớt lo đi một chút. Nếu có tin tức gì, nô tỳ và Quách Tái sẽ truyền báo đúng lúc, Nhị gia an tâm ngủ là được."
"Ừm, cũng tốt."
Tinh thần Lâm Kinh Phác đã mệt mỏi cả ngày nay, còn bị thương, cũng đã buồn ngủ rồi.
Có điều chẳng biết vì sao, y nằm xuống giường mềm, ngửi hương mới huân trên gối, lại trằn trọc mãi chẳng ngủ được.
...
Tiêu Thừa Diệp mới lĩnh được việc xấu đáng chú ý nhất, lúc cần thiết, lục Bộ dưới trướng cũng phải nghe theo điều lệnh của hắn, lẽ ra là phong quang vô hạn. Có điều đợi tới lúc chân thật bắt tay vào tra án, Tiêu Thừa Diệp mới biết vụ án này vô cùng khó xử, bởi vậy còn khổ não mất vài ngày.
Mấy ngày mấy đêm nay, hắn thẩm vấn tất cả những người trong Bắc Lâm tự một lần, sững sờ phát hiện thẩm tra cũng chẳng có nửa phần tác dụng. Phàm là những người từng dính mũi chân qua Bắc Lâm tự, hắn cũng muốn bắt về để thẩm vấn.
Có điều trên dưới triều đình đều thúc giục gấp gáp, cứ như thế cũng chẳng phải biện pháp hay. Chỉ sợ dù có tra đến, người vận chuyển thuốc nổ vào trong chùa cũng đã biến mất không còn tăm hơi.
"Tiêu tư mã, trước đây Ninh Vi Quân không điều tra một người cụ thể nào, mà lần lượt điều tra từng cơ sở của các kho hàng, sau đó chọc ra cái sọt nên mới vào ngục, sống chết mặc bay. Đừng nói hiện giờ Hoàng Thượng ở đầu kia muốn thúc, vụ án này rơi vào đúng đại điển cúng tế, người trong thiên hạ đều đang chờ một câu trả lời của triều đình, làm sao có thể không vội..."
Các bộ hạ nghị luận sôi nổi, ầm ầm nói liên mồm.
Tiêu Thừa Diệp bó tay toàn tập, trong lòng thầm mắng um lên, sớm biết như vậy đã chẳng mau chóng đáp ứng Hoàng Thượng, ôm đồm việc xấu này vào người.
Trước mắt, nếu chẳng phải bị vướng bởi mặt mũi, hắn đã muốn vào cung phục mệnh, buông tay không làm từ lâu rồi.
Hắn quay đầu nhìn về phía Thương Châu, tâm thần vững lại, sắc mặt mới hơi hòa hoãn một chút: "Thương tỷ tỷ thấy vụ án này thế nào?"
Thương Châu vận một thân quan phục mùa thu, giữa cổ còn đeo một chiếc vòng hạt châu phỉ thúy cực nhỏ, đang ngồi ghế trên nghị sự cùng Tiêu Thừa Diệp giữa gian phòng Binh Bộ này.
Nàng nhíu mày suy nghĩ sâu sắc rồi mới nở nụ cười, nói: "Theo ta thấy, phải tra xem lửa này chảy ra từ người phương nào, lại làm sao mà tới được dưới chân các tượng Phật trong Bắc Lâm tự, e là chẳng thể vội vàng, Tốt nhất nên tra xem thuốc nổ này tới từ đâu trước, con số lớn như thế, chỉ cần tra xem kho hàng nhà ai ghi chép không ăn khớp, qua lại với ai trong triều, những việc còn lại ắt sẽ dễ dàng giải quyết. Thật ra có ấn theo cách điều tra trước đây của Ninh Vi Quân, cũng không hề không hợp."
Tiêu Thừa Diệp liên tục gật đầu, vỗ đùi nói lớn: "Thương tỷ tỷ nói vô cùng có lý! Vậy bây giờ ta không điều tra người nữa, điều tra kho hàng! Tra toàn bộ kho hàng giữ binh khí trong Nghiệp Kinh một lần! Chuyện này dễ bàn, quản sự các kho hàng ta đều quen cả..."
"Chỉ có điều..." Thương Châu hơi dừng một chút.
Tiêu Thừa Diệp vội hỏi: "Có điều làm sao?"
Thương Châu dịu dàng đáp: "Chiếu theo cách điều tra của Ninh Vi Quân, vậy có chậm quá không?"
Năm ấy, Ân triều có quặng diêm tiêu bên ngoài, có người chuyên chuyên quản lý những việc liên quan đến thuốc nổ. Đến Khải triều, Yến Hồng bắt đầu thay đổi quan chức, đã thu hồi quặng diêm tiêu từ lâu rồi.
Quặng diêm tiêu: Quặng KNO3.
Trước mắt, nơi chứa nhiều thuốc nổ nhất trong thành Nghiệp Kinh chính là kho tam Ty. Trừ kho tam Ty, bên ngoài cũng có không ít thuốc nổ, một năm trước chỉ đăng ký trong danh sách của triều đình, ít nhiều cũng có tới hơn ba mươi nơi. Còn có gần một thành hỏa dược chảy vào Nghiệp Kinh thông qua tiểu thương, gửi trong kho hàng tư gia, phần lớn là dùng để chế tác pháo hoa, khói hoa.
Nếu muốn điều tra toàn bộ kho hàng, cũng là thiên đầu vạn tự, vô cùng phiền phức, chẳng hề thoải mái như điều tra người.
Thiên đầu vạn tự: Muôn đầu nghìn mối, bối rối ngổn ngang.
Đáy lòng Tiêu Thừa Diệp gấp gáp, có điều khi nói chuyện với nàng, thanh âm vẫn dịu đi không ít: "Vậy Thương tỷ tỷ có thượng sách gì? Tỷ tỷ tốt, mau ngẫm lại giúp ta đi!"
Thương Châu che mặt ho nhẹ, lễ độ chắp tay: "Ta còn đang suy nghĩ, Thiệu thượng thư thống trị kho hàng Binh Bộ, tam Ty, mà với phẩm tính của Thiệu thương thư, quyết sẽ không dính líu đến chuyện như vậy. Thuốc nổ có thể lưu động trong kho hàng tư nhân dù sao cũng chỉ là số ít, tập hợp lại cũng không đủ lượng để phá hủy tượng Phật. Vào lúc gấp gáp thế này, hai nơi kia cũng không cần thiết phải tra tới. Trái lại, những kho hàng ghi danh dưới trướng triều đình thuộc về các tư gia quản lý, dù có sổ sách cũng đăng ký rất muộn, quản sự kho hàng thay đổi liên tục, những điều này cũng là chuyện thường xảy ra, nhân cơ hội này mà cẩn thận tra xét một chút. Ta nghĩ, thuốc nổ ở Bắc Lâm tự quá nửa là gắn liền với những nơi như thế."
Tiêu Thừa Diệp như được khai thông đầu óc, hứng thú tăng mạnh, vội hỏi: "Được, vậy thì làm theo lời Thương tỷ tỷ nói! Trước tiên không tra xét hai nơi kia, tra mấy gian kho hàng kia đã, vậy có thể nắm chặt hơn một chút."
Thương Châu nói cái gì hắn nghe cái đó, hệt như đã bị hạ cổ trùng. Chủ ý của Thương Châu cũng biến thành chủ ý của hắn, đường đường là Binh Bộ tư mã lại nghe theo một nữ tử tra án, cảnh này khiến một ít bộ hạ ngồi phía dưới vô cùng bất mãn.
Dưới đáy đã có người sinh lòng nghi ngờ nàng: "Đạo lý đơn giản, nói cũng dễ dàng, cần phải âm thầm điều tra những kho hàng do quan lại quản, chính là muốn víu lấy nguồn gốc của bọn họ, nói nghe thì dễ! Muốn tra kho hàng các tư gia phải mang theo lệnh bài triều đình, có kho hàng nào là không có sinh ý ngầm, nếu thật sự bị tra ra, bọn họ có khi chẳng sợ chuyện liên quan tới thuốc nổ, chỉ sợ sẽ liên lụy tới những chuyện khác, ai mà chịu? Ninh Vi Quân kia không hiểu rõ đạo lý này, mới ngã từ trên cao xuống! Đã có người ngã trước, Tiêu tư mã phải làm cẩn thận, ngàn vạn lần đừng nhẹ dạ tin người, giẫm lên vết xe đổ của người khác!"
Lời này cũng không phải là không có lý.
Yến Hồng đã phân tán quyền lợi trong triều từ lâu, Khải triều không phong hầu vị, tước vị. Có điều đến lúc cần thiết, Yến Hồng lại nắm vững được lòng người. Một thời gian dài, khi nào quan lại trong triều thiếu tiền, sẽ lại lấy hàng trong kho hàng ra giao dịch quay vòng, dù có không thiếu tiền cũng sẽ nghĩ cách kiếm tiền trong ngân hàng tư nhân, kiếm chác lợi tức, những điều này đã thành luật bất thành văn rồi.
Tiêu Thừa Diệp sững sờ, mới ý thức được chẳng phải lúc đó cũng phải tra xét đến hai kho hàng của Tiêu gia do chính mình quản lý, nhất thời có chút do dự.
Thương Châu lặng lẽ cụp mắt, che đi ánh sao trong đôi con ngươi sáng rỡ, chẳng sợ hãi mà đứng dậy, nói: "Chuyện vị đại nhân này đang lo lắng cũng là chuyện có lý. Nhưng chuyện này không khó, dưới danh Tiêu tư mã còn có hai gian hàng ở ngoại ô, bàn về công bằng, chẳng bằng lấy chính mình làm gương trước, dưới Hoàng uy, ai dám cãi lại lệnh điều tra? Đám thuốc nổ này suýt nữa đã lấy đi tính mạng Hoàng Thượng, liên quan đến vận nước Đại Khải, tham ô buôn lậu tính là cái gì. Tích cực phối hợp tra án, đến lúc ấy Tiêu tư mã công khai bàn giao với Hoàng Thượng, vô tội ắt khen, tội nhỏ bỏ qua, tội lớn xử nhẹ; còn ai dám cãi lời, ắt có vấn đề, cũng không cần thẩm vấn, trực tiếp áp tội hành thích vua mà xử trí là được..."
Dăm ba câu dịu dàng nhẹ nhàng của nàng đã khiến cảm xúc Tiêu Thừa Diệp dâng trào, hận không thể lập tức vén tay áo lên, làm một vố lớn.
Hắn cắn răng một cái, không nghĩ nhiều nữa, cuối cùng cũng thông suốt: "Thương tỷ tỷ nói đúng lắm! Lại nói nếu án này dễ tra, Hoàng Thượng còn phái ta đi làm gì! Ta sẽ trở về lấy sổ sách kho hàng Tiêu gia, dẫn ngựa đi đầu, muốn để người trong thiên hạ phải biết Tiêu Thừa Diệp ta chân thành đối xử ngang hàng! Cứ đợi mà xem, để xem lúc ấy Nghiệp Kinh còn nhà nào dám giấu chìa khóa kho hàng!"
...
"Tiêu Thừa Diệp ngu xuẩn này..."
Yến Hồng nhìn báo cáo tháng Binh Bộ mới phát xuống, miễn cưỡng lắm mới giữ được vẻ vững vàng trên mặt, thanh âm có hơi run lên, cuối cùng thở dài một hơi: "Ninh Vi Quân ngã ngựa đã khiến không ai dám thu thập đống hỗn loạn kia, hắn lại nhảy vào bãi bùn này."
Liễu Hữu đứng bên người Yến Hồng, mặt lộ vẻ khó xử, nói: "Tiêu tư mã dùng chính hai kho hàng của mình làm gương, khiến toàn bộ những quan chức trong triều phải giao chìa khóa kho hàng, mở cửa kho, công nhiên đối chiếu. Một chiêu này của hắn cao minh hơn Ninh Vi Quân không biết bao nhiêu lần. Lần này Hoàng Thượng chẳng dùng hiền tài, trái lại đã hiểu thế nào là đúng dịp đúng người rồi."
"Hoàng Thượng nắm đúng vào thân phận và tính nết của hắn. Đúng là đồ ngu."
Yến Hồng lấy nhẫn xuống, nắm trong lòng bàn tay. Ông ta nhìn Tiêu Thừa Diệp lớn lên, đến cùng có bao nhiêu cân bao nhiêu lượng, làm sao ông ta không biết, chỉ sợ có khối người dụ dỗ xúi bậy.
Trận câu tâm đấu giác này, Tiêu Thừa Diệp bị tính là quân cờ. Người sau lưng muốn mượn tay hắn, bắt được nhược điểm của chính ông ta.
Liễu Hữu quan sát Yến Hồng, lại chắp tay trấn an nói: "Tiêu tư mã là người tâm tình thẳng thắn tinh khiết, cũng không phải không biết hiếu kính Yến tướng, hắn không biết chuyện này liên quan quá sâu, trong ngực ắt chỉ là tâm tính thiếu niên quấy phá mà thôi."
"Tâm tính thiếu niên cái gì, ta thấy hắn chỉ ngu muội mà thôi." Yến Hồng cười lạnh chế giễu, mi tâm thoáng lạnh lẽo, con mắt sâu không thấy đáy nhìn về phía Liễu Hữu, nói: "Ta thấy Liễu đại nhân cũng chẳng hơn hắn bao nhiêu tuổi, tại sao lại hơn kém nhiều đến mức này. Sớm nên bảo hắn học hỏi ngươi nhiều một chút, cũng sẽ chẳng rơi xuống mức độ này."
Trong bóng tối, tóc mai Liễu Hữu ánh lên chẳng rõ ràng, trái lại khuôn mặt lại càng thêm tuấn mỹ. Y khom người cúi đầu, mặt mày tươi cười, ngữ khí lại chìm đi mấy phần: "Hạ quan thấp hèn, sao có thể đánh đồng cùng Tiêu tư mã. Từ nhỏ hạ quan đã là mệnh khổ, hiểu chuyện hơn so với những người cùng thế hệ, tuy nhiên cũng đã chờ đợi không biết bao nhiêu lâu rồi."
Lông mày Yến Hồng không khỏi nhíu lại càng sâu, đáy lòng phiền muộn, cũng không để ý xem lúc này y đang nói cái gì.
Sân sau Tướng phủ có nuôi vài con hạc trắng, lông vũ sáng tỏ, nhưng chung quy lại, đây cũng chẳng phải nơi chúng nó có thể giương cánh bay cao.
Yến Hồng đưa tay khoác lên lan can trùng trùng, nói: "Bọn họ dám dùng Tiêu Thừa Diệp, chắc chắn đã bày xong chuyện khác, đào hầm chờ hắn nhảy vào. Chỉ sợ chuyện thuốc nổ ở Nghiệp Kinh sớm muộn gì cũng không phòng ngự được, ngươi phải nhanh chóng nắm chắc thời gian."
Liễu Hữu cũng nhìn phong cảnh ngoài lan can, nhìn chằm chằm vài con hạc trắng kia, sâu dưới ánh mắt khiêm tốn là dã tâm cuồn cuộn, nói: "Chiều nay đã vận chuyển Hỏa Môn Thương ra khỏi thành. Chờ cướp biển dẹp xong Tam Quận, một án Bắc Lâm tự cũng biến thành chuyện quá khứ. Mặc cho bọn họ có gây nữa, cũng chẳng nháo được bao lâu."
...