"Đại nhân không được làm thế, người vẫn chưa lập gia đình."
"Không làm vợ, làm thiếp. Như vậy khỏi phải báo cáo với triều đình, cũng không cần phải thông báo với người nhà của ta. Bên ta cũng rất bận, không có thời gian lo liệu. Hai tháng sau, cô cùng ta đến nhà Thái Kinh chúc thọ. Thái Kinh nói một câu, Vương Phô nhất định sẽ giao ra giấy bán thân. Vả lại, cô là thiếp của ta, Vương Phô sẽ không vì cô mà tức giận với ta đâu."
Nữ tử nhỏ giọng nói:
"Tiểu quan thất phẩm như người....."
Mặc dù không nói tiếp, nhưng ý tứ rất rõ ràng, người là ai mà có uy đến vậy?
"Nói bậy, ta là quan bát phẩm. Cái này thì cô không biết rồi."
Âu Dương cầm chén rượu lên và uống một ngụm, than thở:
"Bọn họ biết bây giờ có đeo cho ta bất kì cái gông nào thì ta cũng chẳng sao hết. Nhưng nếu chỉ vì nữ nhân của ta mà kiếm chuyện, nói không chừng ta sẽ đồng ý với Hoàng Thượng là lên kinh làm quan, lúc đó những ngày tháng tiếp theo của họ sẽ khó sống rồi, vả lại, không cần nói những thứ khác, chỉ cần mấy câu của hắn mà dẫn đến tổn hại cho Hoàng Gia báo, hắn sẽ bị giậm chân tại chỗ. Thêm nữa, cô còn nhỏ tuổi, việc thuận nước dong thuyền như vậy mà hắn lại không làm, hắn sao có thể làm quan to lâu như vậy chứ? Nếu hắn cứ cố sống cố chết bám riết không buông, ta mất mặt một, hắn sẽ mất mặt mười."
Lưu Huệ Lan nghĩ một lát rồi nói:
"Như vậy cũng là một cách."
"Uhm, sau khi mọi chuyện hoàn tất ta sẽ cho cô đi, lại đưa cho cô một khoản tiền nữa, nếu không muốn ở lại Đại Tống nữa thì có thể đến Liêu quốc, bên đó có cơ nghiệp của ta, sẽ có người chăm sóc cho cô. Kim quốc ta cũng có người quen, sắp xếp ổn thỏa cho cô chẳng qua cũng chỉ cần một cái phất tay là xong."
Chỉ có một việc duy nhất là mình phải chịu cúi đầu trước mặt Thái Kinh, nhưng đây cũng là ý của Triệu Ngọc, Triệu Ngọc nói rồi, ít nhất để cho người khác không dám làm khó ngươi. Cũng may còn có cơ hội này, coi như là cho mình một bậc thang để leo lên vậy. Âu Dương hỏi:
"Cô thấy thế nào?"
"Không được nói lại!"
Lưu Huệ Lan thấy muội muội mình còn có điều muốn nói, liền nói luôn:
"Cứ quyết định vậy đi. Muội muội, muội tạm thời cứ ở lại chỗ của ta, đợi Hoàng Thượng rời khỏi phòng của đại nhân, muội sẽ được gả qua đó. Muội yên tâm, đại nhân là người rất quân tử, sẽ không tùy ý động tay động chân với muội đâu. Vả lại... Đại nhân cũng không rảnh mà động tay động chân vào muội."
"Ha ha, Triển Minh nói vậy với cô hả? Đúng vậy, đợi chuyện này kết thúc, ta sẽ đến Liêu quốc một chuyến."
Âu Dương nói:
"Công xưởng bị vỡ kia đã bồi thường tiền bạc các thứ cả rồi, dù sao cũng phải thu lại một chút lời lãi chứ, đúng không nào. Phải để tân nương cô ủy khuất mấy ngày, phu quân lại sắp trăm công nghìn việc rồi."
Lưu Huệ Lan khẽ cười:
"Việc đại nhân làm đều là việc chính sự cả. Muội muội, ngồi xuống, uống chung chén rượu nào. Cho dù chỉ là hữu danh vô phần, nhưng cũng coi như là duyên phận."
"Tạ ơn đại nhân!"
Nữ tử ngồi xuống, nâng chén rượu và nói:
"Những việc mà đại nhân giúp cho Huệ Lan tỷ, khiến Hồng Ngọc cảm kích vô cùng, không ngờ đại nhân còn nguyện ý cứu giúp người đã thân tàn ma dại như tiểu nữ........"
Âu Dương vội ngắt lời:
"Nếu cứ như những gì cô nói, thì chẳng phải là Huệ Lan không xứng đáng để gả cho Triển Minh? Không thể làm hoàng sai? Cũng không thể làm thầy giáo? Ta nói này, muốn người khác không xem thường mình thì trước tiên mình phải coi trọng mình cái đã. Phật viết: chúng sinh bình đẳng. Cô cũng không giống như Lý Sư Sư năm đó vì tiền tài, danh vọng mà trở nên sa đọa, sao lại nói mình là thân tàn ma dại chứ? Thân tàn ma dại... Lẽ nào cô muốn nhận tiền phúc lợi của nha môn?"
Hồng Ngọc ngây ngốc nhìn Lưu Huệ Lan:
"Tỷ, tiền phúc lợi là gì?"
"À... chính là tiền mà nha môn chuyên dành cho người khuyết tật."
"Ta nói đùa đấy."
Âu Dương cười ha ha và nói:
"Huệ Lan, việc này sẽ giao cho cô và Âu Bình làm chủ. Đợi sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc thì dọn qua chỗ ta ngay. Đã làm thì phải làm cho giống một chút."
"Được, tạ ơn đại nhân."
Âu Dương đứng dậy rồi nói:
"Bên ta còn có việc, ta phải đi đây! Hai người cứ từ từ dùng bữa nhé."
"Đại nhân đi thong thả!"
Huệ Lan tiễn Âu Dương ra về rồi quay trở về phòng khách, vẻ mặt có chút bất mãn:
"Sao muội không cùng tỷ đi tiễn người ta, thật là quá thất lễ rồi đó."
"À... Muội đang nghĩ, vì sao tên tri huyện này lại đồng ý giúp muội?"
Huệ Lan nói:
"Nói sao nhỉ? Thế này nhé! Nếu chuyện của muội mà xảy ra ở Dương Bình, chỉ cần lên nha môn nói một tiếng, nha môn sẽ trả lại tự do cho muội. Nếu đổi lại là người khác, hoặc là dùng tiền, hoặc phải dùng chút thủ đoạn may ra mới xong. Nhưng chuyện này của muội lại đụng chạm đến quan chức tam phẩm, đại nhân cũng chỉ là bất đắc dĩ mới phải làm như vậy mà thôi."
....
Âu Dương cũng không cho rằng mình là người thích làm việc trượng nghĩa, nói cho cùng thì nguyên nhân khiến hắn giúp đỡ người con gái đó là vì Lưu Huệ Lan.
Từ lúc Lưu Huệ Lan đến Dương Bình, bên mình có chuyện phiền phức gì, cô ấy cũng không bao giờ từ chối. Hơn nữa trước giờ cũng chưa từng yêu cầu bất cứ thứ gì, cũng không khiến Âu Dương phải lo lắng. Tuy là nhân sĩ của mình đến chuộc người ta ra, nhưng tam nguyên của mình cũng là do người ta cất nhắc mà có. Cho nên, nếu Lưu Huệ Lan đã mở lời, thì mình có thế nào cũng phải giúp đỡ cho cô ấy.
Về phần nạp thiếp, nói thật lòng, hắn cũng không mặn mà gì cho cam. Cũng không phải là tật xấu của bản thân, mà là đang chườn mặt ra để cho mọi người thẳng tay xỉ vả. Trước kia có chuyện gì, mọi người đều sẽ cùng nhau đánh Thái Cực Quyền, chơi với nhau không cần nói gì đã hiểu tất cả. Trước giờ, làm việc với nhau chưa từng có chuyện không nể mặt, cho dù có mâu thuẫn trong lời nói, chỉ cần nói ra hết là sẽ thấy ai cũng có chút lý lẽ. Ít nhất thì cũng đều là đang nói việc công, lấy công luận công. Nay vì chút việc tư mà phải rũ bỏ lập trường, Âu Dương quả thật không cam lòng. Hắn luôn bước đi trên con đường trung gian, không kết giao với các quan đại thần, cũng không cùng chung lợi ích gì với các quan đại thần mà phải tới lui thăm hỏi, nếu như không phải như thế thì việc của Tống Giang cũng sẽ không có ai giúp hắn mở lời xin Hoàng Thượng khai ân. Cũng vì một phần nguyên nhân này mà từ trước tới giờ Thái Kinh chưa từng chửi bới Âu Dương,cũng không chỉ trích sai lầm của Âu Dương.
Ngày trước, trong triều đa phần là các quan Văn lập phái, công kích lẫn nhau. Nay triều đình đã tương đối minh bạch, rõ ràng, văn võ bá quan đối lập lẫn nhau. Nói không có lập trường thật ra lại là lập trường tốt nhất. Vốn dĩ Âu Dương cũng chẳng hiểu mấy thứ này cho lắm, nhưng Lý Hán thì hiểu rất rõ, việc này là do hắn có ý tốt mà đề xuất. Trên đường nghĩ thì nhiều, nhưng vừa về đến nha môn tạm thời, Âu Dương liền đem sự việc kia ném qua sau gáy rồi.
"Đại nhân, cấm vệ quân Đông Kinh cử người đến nói, bọn họ đã điều người từ Đông Kinh đến, hi vọng có thể chen ngang vào thi đấu."
"Sau khi vòng thi đấu bắt đầu thì không tiếp nhận ghi danh nữa."
Cam Tín nói:
"Thế không được đâu đại nhân, đây không chỉ là chuyện của Đông Kinh cấm vệ quân, mà còn là chuyện có liên quan đến thể diện của mấy tướng soái cấm vệ. Người ta đặc biết cử Mã Quân Phó Đô Chỉ Huy Sứ Lưu Diên Khánh đến, còn để lại danh thiếp, như vậy là đã quá nể mặt đại nhân rồi. Vả lại, chuyện bắt cả đội cấm vệ quân lần trước, Lưu Đô Chỉ Huy Sứ là một trong những người nói lời tốt, bênh vực cho đại nhân."
"Ôi... Ta luôn miệng bảo mọi người phải thiết diện vô tư, nhớ tháng trước, có cửu cửu của một tên nha dịch phạm tội, lúc lên công đường hắn cũng chẳng nói rõ quan hệ, kết quả bị đánh cũng không nói, còn chịu bồi thường tiền. Giờ ta lại cho người khác đi cửa sau như thế này, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào."
Âu Dương cười khổ, cầm bút kí tên:
"Phê chuẩn."