” Lương Hồng Ngọc có lòng báo quốc, trẫm rất bội phục. Nhưng trái với luân thường. Nói nói không phải là nữ tử không thể làm tướng được, mà là thân là thê tử người ta, lại có hành vi như thế quả thực khó coi. Âu Dương ngươi viết thư bỏ vợ đi, trẫm ân chuẩn Lương Hồng Ngọc tiếp tục tham gia thi cử.”
Âu Dương cả kinh:
” Bỏ vợ? Không đến mức đó chứ?”
Cửu công công nói:
” Âu đại nhân, đây là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn. Bệ hạ thấy ngươi càng vất vả công lao càng lớn mới an bài như vậy. Âu đại nhân thử nghĩ, nếu ngày mai Ngự Sử buộc tội, không chỉ có liên quan đến đại nhân, thư bỏ vợ này vẫn phải viết, Lương thị còn phải vào ngục hỏi tội. Hôm nay xử lý như vậy, bệ hạ có thể đặc chuẩn Lương thị tiếp tục tham gia khoa cử, mà Âu đại nhân bỏ vợ trước đó, có thể xem như không có việc gì xảy ra. Nhiều nhất chỉ là một ít lời đồn đãi đầu đường cuối ngõ mà thôi.”
Triệu Ngọc nói:
” Môn sinh khoa cử, đều là môn sinh của thiên tử. Làm gian làm dối là khi quân. Hôm nay ngươi bổ sung bức thư bỏ vợ này, Lương Hồng Ngọc chính là thân tự do, tham gia thi cử cũng không nói không cho nữ nhân tham gia. Nàng tham gia sẽ danh chính ngôn thuận, trẫm xá tội của nàng, nàng cũng có thể tiếp tục võ cử.”
Lương Hồng Ngọc kinh hãi nói:
” Không được, thiếp thân không cần tham gia võ cử gì nữa…”
” Bọn họ nói rất có đạo lý.”
Ai không có lý tưởng chứ? Hiện đại nhiều công việc điên cuồng như vậy, nhiều thanh niên trẻ tuổi như vậy đều không có lý tưởng sao? Bọn họ có thể hy sinh tình thân, tình bạn, tình yêu, vì lý tưởng mà phấn đấu. Vợ của một người bạn Âu Dương là nhiếp ảnh nổi tiếng, hắn vẫn luôn tôn trọng lý tưởng của vợ mình, để cho vợ mình điên cuồng chạy khắp Trái Đất. Cuối cùng vợ mình bỏ đi cùng người khác, mọi người an ủi người bạn này, hắn ta cười khổ nói, ít nhất tôi đã từng lấy không phải là người tầm thường chỉ biết trang điểm.
Cuộc sống và sinh tồn là hai chủ đề, hiện đại rất nhiều người vì sinh tồn mà phấn đấu, còn cuộc sống là truy cầu một loại sau khi giải quyết vấn đề sinh tồn. Nếu Lương Hồng Ngọc tiếp tục làm một Lương thị tầm thường vô vị, đây chẳng qua là sinh tồn. Âu Dương đương nhiên là không nỡ, nhưng hắn hiện vẫn luôn không có nhìn thẳng vào lý tưởng của Lương Hồng Ngọc, thậm chí không hiểu Lương Hồng Ngọc. Hắn còn phát hiện mình cùng nam nhân phong kiến suy nghĩ không có gì khác biệt, cho nữ nhân một hoàn cảnh an toàn dường như đã đủ lắm rồi, lại không hề quan tâm giá trị bản thân Lương Hồng Ngọc yêu cầu. Tập trung tinh thần để làm chủ, phủ quyết hoặc là chắc chắn tất cả. Hắn bây giờ mới biết được, Lương Hồng Ngọc mong muốn nhất không phải là một người chồng tốt, hoặc là một gia đình ổn định. Lương Hồng Ngọc thủy chung không từ bỏ được giấc mộng trong lòng, theo như hiện đại nói, thì chính là một người phụ nữ không an phận. Nhưng cái từ an phận này ở hiện đại tuyệt đối là nghĩa xấu. Không có bản lãnh, không có năng lực, không có quyết đoán.
…
Thư bỏ vợ đại biểu cho Lương Hồng Ngọc tất nhiên nổi danh trên bảng, tại sao? Cái tại sao này quan hệ cũng rất phức tạp. Tỷ như mặt mũi Triệu Ngọc, mặt mũi Âu Dương. Âu Dương nghĩ tới ở hiện đại có thể sẽ ly hôn, nhưng không ngờ đi tới cổ đại cũng sẽ ly hôn. Đêm khuya, Âu Dương đem Lương Hồng Ngọc và thư bỏ vợ để lại hoàng cung.
Sau khi trở về tòa soạn báo, Âu Dương tìm tới Lý Dật Phong căn dặn, việc này nhất định phải ghi tường tận rõ ràng, nếu không dân gian nghị luận sẽ làm hai người đều không còn mặt mũi. Quan trọng là phải viết Lương Hồng Ngọc thành một kỳ nữ. Rồi sau đó lại căn dặn, chuyện Đông Kinh để Lý Dật Phong phụ trách, bản thân sáng sớm trở về Dương Bình.
Tòa soạn báo phóng viên phóng viên đều không ngủ, vừa nghe chuyện này, đều là thở dài. Vốn là một đôi trai tài gái sắc, kết quả lại là một đôi uyên ương lang tài nữ tài qua đường. Các phóng viên đương nhiên biết cái gì là giá trị bản thân, đây cũng là khẩu hiệu Âu Dương nói với bọn họ. Ngược lại không có người nào nói Lương Hồng Ngọc có cái gì không đúng. Không ít phóng viên lo lắng việc này sẽ khiến Âu Dương trở thành trò cười, Lý Dật Phong liền nói, chẳng lẽ đại nhân chưa từng lo lắng hay sao? Vì vậy các vị phóng viên bắt đầu sửa sang lại tư liệu.
…
Âu Dương trở về Dương Bình là yêu cầu của Triệu Ngọc, gọi là tránh tình nghi, thực ra là bảo vệ. Việc này xử lý như vậy là kết quả tốt nhất. Bắt đầu từ khi Lương Hồng Ngọc báo danh, cho dù như thế nào, Âu Dương cũng không thể cùng nàng tiếp diễn quan hệ vợ chồng. Lương Hồng Ngọc phạm tội, Âu Dương không chỉ có sẽ bị liên luỵ, việc này việc này liên quan đến thể diện sĩ tộc. Đương nhiên dựa theo lệ cũ, cuối cùng những sai lầm này để cho Lương Hồng Ngọc một mình gánh hết, ai bảo nàng là nữ nhân.
Tài hoa quân sự của Lương Hồng Ngọc Âu Dương cũng biết, lúc nhàm chán Lương Hồng Ngọc thường sẽ kéo Âu Dương nói chiến sự Tây Bắc, chiến tranh Liêu Kim, có thể bản thân vẫn không hề suy nghĩ sâu xa. Âu Dương nghĩ tới những chuyện này bỗng dưng bật cười lớn. Bốn gã nha dịch mấy ngày nay cũng không dám nói cái gì, đoàn người trên đường bốn ngày vẫn chưa tới Dương Bình. Có điều tâm tính Âu Dương tốt hơn so với tưởng tượng bọn họ, cũng không say rượu, cũng không đả kích. Dường như đang hưởng thụ đường đi yên tĩnh ưu nhã.
Vừa về tới Dương Bình, nha dịch cửa thành liền báo cho:
” Đại nhân, vừa có ba bà mối đến, đang đợi đại nhân, đều là người kinh thành.”
Thương nhân không dám góp vào náo nhiều này.
” Có cần thiết gấp gáp như vậy không?”
Âu Dương căn dặn:
” Chuyển đi cửa Đông tòa soạn báo.”