Đức Phất Lỗ Ngõa bây giờ là một bụng hối hận đến chua lè, hắn vừa nhận được tin tức, người của chính giáo đã cùng quân Tống liên lạc với nhau. Còn có vài quốc gia đang thỉnh cầu quân Tống giúp bọn hắn lấy lại Thánh Địa. Bởi vì hai bên câu thông vấp phải chướng ngại to lớn, Đức Phất Lỗ Ngõa căn bản không hiểu nổi quân Tống muốn làm gì.
Đừng nói hắn, Hàn Thế Trung cũng không rõ lắm Thập Tự Quân này muốn làm gì. Mặc dù đồng ý đưa nước và thức ăn cho Chương Lan, nhưng đánh lại không đánh, thả lại không thả. Đối với thỉnh cầu của chính giáo, Hàn Thế Trung chỉ là uyển chuyển nói, bản thân chỉ là người cầm binh, người quyết định vẫn còn chưa tới. Chương Lan có “cẩu lương” Dương Bình chống đỡ, đông thành chiếm cứ một vùng đất vừa nước sông, vừa đưa một đợt nhu yếu phẩm, tạm thời vấn đề không lớn lắm. Đương nhiên chỉ cần Thập Tự Quân dám tấn công vào Chương Lan, bên phía mình tất nhiên cũng toàn diện khai chiến.
Trăm khẩu trọng pháo và bản bộ Lưu Kỳ lần lượt đến. So với Hàn Thế Trung, Lưu Kỳ nghe nói Chương Lan thuộc hạ trực thuộc của mình bị vây mấy tháng, tâm tình thật không tốt. Hàn Thế Trung lo lắng trạng thái Lưu Kỳ, và sĩ khí của bản bộ hắn. Cũng vì thăm dò thực hư, đồng ý bản bộ Lưu Kỳ xuất chiến, trung quân của hắn phối hợp tác chiến.
Ánh nắng tươi sáng, một mảnh bằng phẳng, trăm khẩu đại pháo chỉnh tề xếp thành ba hàng đặt ở bên ngoài ba dặm chủ lực Thập Tự Quân. Trái phải trọng pháo đều có năm nghìn kỵ binh. Thập Tự Quân cảm thấy động tĩnh của quân Tống, cũng lập tức bố trí phòng thủ. Từng phương trận được bày ra, hoàn toàn khác viết với chiến tranh trung nguyên, Âu Châu là dựa theo phương trận làm đơn vị. Hoặc kỵ binh, hoặc bộ binh, vũ khí sử dụng cũng là những thứ quân Tống chưa từng thấy.
Một hồi tiếng trống, Thập Tự Quân dựa theo tiết tấu huấn luyện bắt đầu chỉnh tề chậm rãi chậm rãi đẩy mạnh hướng phía trước. Lưu Kỳ nói:
” Đổi lửa đốt pháo.”
Thân binh bên cạnh lập tức đứng trên lưng ngựa, cầm hai lá cờ xí ra hiệu.
Quan tướng pháo binh hạ lệnh:
” Toàn bộ đổi lửa đốt pháo.”
Mặc dù đã qua hơn một năm, nhưng lựu đạn vẫn như cũ không có đưa vào sử dụng. Thành phẩm rất cao, thời gian sản xuất quá dài, ngay cả Âu Dương cũng không thể chịu đựng được tình trạng này.
Lưu Kỳ xoay người lên ngựa, một vạn kỵ binh lập tức đi theo lên ngựa. Tiếng trống Thập Tự Quân bắt đầu dồn dập lên. Tiến độ của bọn họ cũng nhanh hơn. Phương trận kỵ binh hạng nặng đã tiến vào khoảng cách giao chiến.
Đột nhiên một tiếng hét vang, bốn phương trận kỵ binh hùng hổ xông lên. Lưu Kỳ xoay người xuống ngựa, toàn quân cũng xuống ngựa giữ thể lực ngựa.
Thân binh nhìn một hồi nói:
” Tướng quân, tiến vào tầm bắn bao trùm của làn pháo thứ ba rồi.”
” Bắn!”
“Dạ!”
Thân binh lên ngựa tung cờ xí.
Sau khi 30 khẩu pháo gần như cùng lúc vang lên, đạn pháo trực tiếp bắn vào bên trong phương trận kỵ binh của Thập Tự Quân, lần lượt thiêu đốt khôi giáp của bọn họ. Trong lúc nhất thời phương trận kỵ binh đại loạn. Lưu Kỳ quát lên:
” Làn pháo đầu tiên, chặt đứt đường lui của bọn chúng.”
Mười giây một đạn pháo, ngọn lửa hoàn toàn ngăn cách phương trận kỵ binh và bộ binh. Lưu Kỹ lại một lần nữa ra lệnh:
“Đợt pháo thứ nhất đổi lại thực tâm đạn, đợt pháo thứ ba ngừng bắn.”
Sau đó lên ngựa quát lên:
“Nhạn hành trận.” (khi bay nhạn thường bay theo hàng)
Quân Tống lại triển khai cánh vô hạn, vọt tới phương trận kỵ binh của địch. Một cử động kia khiến Thập Tự Quân mừng rỡ. Phân tán binh lực để trùng kích chống lại kỵ binh như thế có thể nói là vô cùng ngu xuẩn. Lập tức có hiệp sĩ hăng hái tổ chức kỵ binh còn chưa có bối rối phản kích quân Tống, mưu toan đâm rách thế trận của quân Tống.
Nhưng bọn hắn không ngờ, Lưu Kỹ căn bản không phải là kỵ binh, mà là bộ binh cưỡi ngựa. Chính là bộ đội chuyên môn nghiên cứu hỏa khí trong Hàn quân. Hai bên vừa tiếp cận, Thập Tự Quân liền ngay lúc đó có vô số súy thủ pháo giống như hạt mưa tạt đến trước mawtk. Mà còn quân Tống thì liền kéo dây cương ngựa dừng lại. Lúc này Thập Tự Quân mới biết được, vì sao kỵ binh quân Tống không thành lập phương trận, chính là sợ người phía sau đụng vào. Nhạn hành trận này hoàn toàn là trận hình dùng để ném súy thủ pháo, thích hợp đánh nhất là dân tộc du mục, còn có tập đoàn công kích như Thập Tự Quân vậy.
” Nhân gian địa ngục!”
Âu Dương vừa tới đã nghe thấy tiếng đánh trận, không nói hai lời vội vàng cùng với Hàn Thế Trung ở trên đầu tường công sự do bộ tộc Hàn xây dựng xem xét, ha, thiếu chút nữa đã bỏ qua trò hay, Thập Tự Quân này bị Lưu Kỹ đánh đến còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Chiến trường kế tiếp, phần cốt lõi của Lưu Kỹ toàn bộ đều xuống ngựa, hai người một tổ một hỏa pháp, một súy thủ pháo, nhạn trận từ từ thu chặt. Không có một tên kỵ binh nào có thể xông qua trận thế dày đặc như thế. Đương nhiên súy thủ pháo có nhiều hơn nữa cũng chỉ dùng cho tới khi nào xong thì thôi. Lưu Kỹ thấy không sai biệt lắm, thân pháo của đợt pháo thứ nhất cũng mau chóng kiên trì không được nữa rồi vì vậy liền mệnh lệnh:
” Rút lui!”
Một vạn bộ binh lập tức chạy về bên ngựa, biến thành kỵ binh có trật tự mà chạy trốn. Mà đồng thời đợt pháo thứ hai, thứ ba bắt đầu oanh tạc để yểm hộ.
Khói thuốc súng tản đi, một đống thi thể khổng lồ, cộng thêm phương trận xạ thủ và bộ binh của Thập Tự Quân trợn mắt há hốc mồm. Một tên kỵ sĩ XX thấy quân Tống đang gian nan bỏ chạy khỏi hỏa pháo, rút ra bội kiếm hét lớn một tiếng, mười mấy phương trận bộ binh bắt đầu chạy bộ ép chặt. Âu Dương thở dài một câu:
” Chẳng lẽ bọn họ không biết giặc cùng đường chớ đuổi, đặc biệt là đừng đuổi bộ đội của Lưu tướng quân sao?”
Hàn Thế Trung thấy Âu Dương nói như vậy liền yên lòng, xem ra Âu Dương vẫn ủng hộ đánh giặc với người ta. Một bên cười nói:
” Cơn tức lần này của Lưu tướng quân có chút lớn, đại nhân cũng biết Chương Lan là ái tướng của Lưu tướng quân.”
“Đúng vậy.”
Âu Dương dứt lời, đất dưới chân Thập Tự Quân đột nhiên oanh tạc liên tục, địa lôi bị ném bỏ trên mặt đất bắt đầu đại hiển thần uy. Tuy rằng Thập Tự Quân vô cùng anh dũng từng bước từng bước xông tới, nhưng càng đánh hăng thì người chết lại càng nhiều. Âu Dương bảo một sĩ binh nói một câu tiếng Pháp:
” Phóng thích bính lính của người chết ta ra, nếu không huyết tẩy Thập Tự Quân, san bằng Pháp. Học thuộc câu này, truyền xuống, bảo một trăm người giọng khỏe cùng nhau rống cho ta.”
” Huyết tẩy Thập Tự Quân, san bằng Pháp.”
Người phụ trách quân sự Constantinople, Đức Phất Lỗ Ngõa nghe thấy những lời này thì kinh hãi không thôi. Này biết Thập Tự Quân thì không kỳ quái nhưng biết Pháp thì có chút kì quái. Đối phương lại còn có thể nói tiếng Pháp, quái càng thêm quái. Càng làm cho hắn sợ hãi hơn chính là thư do quân Tống đưa tới.