Hoàn Nhan Lan hỏi:
” Tin tức này có phải có thể đổi lấy điều kiện ta vừa đưa ra không?”
” Điều kiện gì?”
Âu Dương mờ mịt hỏi.
” Trừ phi ngươi thực sự không muốn biết, vì sao ta sẽ dẫn đường ngươi đi điều tra Kim Tam.”
Hoàn Nhan Lan bán đứng Kim Tam, Âu Dương vẫn là phi thường tò mò. Kim Tam thật không là thuộc hạ trực thuộc Hoàn Nhan Lan, nhưng Kim Tam ẩn núp với Nữ Chân chỉ có lợi không có hại mới phải.
” Ừ…”
Âu Dương sau khi trầm tư nói:
” Thật ra thì ngươi nên biết, ta không thể nào có thể trói buộc thái độ nhiều thương nhân như vậy đối với lao công Nữ Chân. Có điều ta có thể giới thiệu ngươi và người hiệp hội thương nghiệp quen biết với nhau, ngươi dù sao cũng là công chúa, nếu như có thể tranh thủ trao đổi được chỗ tốt gì với thương nhân, có lẽ sẽ có cách nhìn mới.”
” Chỗ tốt gì?”
” Tỷ như… giới thiệu một ít lao công nữa.”
Âu Dương thấy Hoàn Nhan Lan giận dữ vội nói:
” Tỷ như ngươi có thể thuyết phục hoàng thượng làm ra một chút quyết sách. Rất nhiều lao công đều đang ở Tiểu Tần Lĩnh đào quặng, nếu ngươi có thể thuyết phục hoàng thượng đề cao giá cả vàng, sắt hoặc là giảm thuế má gì đó, bọn họ tất nhiên cũng sẽ bánh ít đi, bánh quy lại.”
Hoàn Nhan Lan hỏi:
” Cái gì là bánh ít đi, bánh quy lại?”
” Hả… Ngươi ném ta một quả đào, ta dùng quả mận ném lại. Hình dung trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu.”
” Hừ, ngươi còn từng nói với ta lúc ngủ mơ thấy y phục chính là đang suy nghĩ có nên mua y phục hay không.”
Hoàn Nhan Lan mang nụ cười khinh bỉ nhìn Âu Dương.
Âu Dương tâm thần dịu lại, nhớ tới tình hình năm đó đi Kim quốc. Người lạnh như băng này bởi vì bảo vệ mình mà hy sinh. Có câu là yêu càng sâu, hận càng sâu. Nàng nhất định không ngờ nàng cứu mình, mà mình một tay làm cho Nữ Chân và người Khiết Đan tiến vào trong chiến tranh kéo dài không dứt. Khó trách nàng hận mình như vậy. Nghĩ tới đây, Âu Dương ngược lại có chút thoải mái. Mặc dù mình với Hoàn Nhan Lan một chút hảo cảm kia đã sớm đi vào bụng cá mập rồi, nhưng ít nhất đối với nữ nhân đáng thương này nên tốt một chút mới phải.
” Khụ..”
Triển Minh ho khan một tiếng, làm cái gì vậy. Thần thái tiểu nữ nhi kia đỏ mặt thì thôi đi, tại sao đại nhân dường như cũng mơ màng theo vậy. Huệ Lan từng nói với Triển Minh, năm đó sau khi Hoàn Nhan Lan được Âu Dương cưỡng ép đến Dương Bình, hai người cũng có chút ý tứ. Đáng tiếc, lần thứ hai Hoàn Nhan Lan đến Đại Tống, lại là nhiệm vụ ám sát. Không chỉ có khiến một đoạn oan nghiệt từ đó kết thúc, còn đem một nữ nhân vốn không có cơ hội đưa vào lòng Âu Dương.
Âu Dương vội nói:
” Chúng ta nói lại vấn đề ban đầu kia đi.”
Hoàn Nhan Lan cũng ý thức được thất thố, vội nghiêm chỉnh ngồi lại hỏi:
” Vừa rồi là vấn đề gì?”
“….”
Âu Dương nhìn Triển Minh.
Triển Minh nói:
” Đại nhân nói, Hoàn Nhan công chúa có thể thông qua trao đổi ưu đãi để đạt thành mục đích.”
Hoàn Nhan Lan gật đầu nói:
” Thứ ta cần còn nhiều hơn nữa.”
” Nhiều hơn thế nào?”
” Ừm…”
Hoàn Nhan Lan sau khi ngẫm lại nói:
” Trung Nguyên có câu phùng giai tiết bội tư thân (mỗi lần tết đến nhớ nhà biết bao).”
Âu Dương gật đầu:
” Những lời này ta biết.”
” Mà Trung Nguyên xem trọng nhất cũng chính là đoan ngọ và năm mới.”
Hoàn Nhan Lan nói:
” Cho nên đoan ngọ và năm mới ta muốn đi thăm bọn họ.”
” Yêu cầu này ngược lại cũng không xem là quá đáng.”
Âu Dương nói:
” Chỉ có điều ta không quá tin tưởng ngươi chỉ là muốn đi thăm bọn họ.”
” Ngươi sẽ không hiểu.”
Hoàn Nhan Lan thở dài nói:
” Chúng ta thường nói, dã tâm Đại Tống người qua đường đều biết. Tương lai người Nữ Chân ta hoặc chết trận đến người cuối cùng, hoặc là đầu hàng vong quốc. Đáng thương nhất đương nhiên chính là những lao công ở Đại Tống. Người Nữ Chân biến thành người Hán, bọn họ đãi ngộ cho dù tốt đến đâu. Nhưng mà người Nữ Chân ở Tống…”
Cũng có vài phần đạo lý. Hoàn Nhan Lan kể từ khi lần thứ hai đến Tống, đã thoát khỏi tầng lớp quản lý Nữ Chân. Mấy lần gặp mặt với Âu Dương, cũng đều là hi vọng Âu Dương đừng tạo ra thêm bi kịch chiến tranh nữa. Điểm xuất phát vẫn luôn đều là lấy con người làm gốc, chứ không phải vì quyền lợi của bên trên làm gốc. Nàng thật sự quan tâm con dân Nữ Chân, chứ không phải giống như Hoàn Nhan A Cốt Đả, quan tâm chính là đánh bại kẻ địch, tôn nghiêm người Nữ Chân là khẩu hiệu hắn dùng để lấy lòng người Nữ Chân, tính mạng của người Nữ Chân là hắn tấm bia hoàng vị của hắn. Nguyên nhân trực tiếp hắn khởi binh là Liêu muốn hạ thủ với hắn, mới buông tay đánh cược một lần. Còn có một màn nước mắt diễn xuất trước khi khai chiến Hộ Bộ Cương Đạt, so ra còn vượt hơn cả Lưu Bị Tam Quốc.
Hoàn Nhan Lan cũng là hồn nhiên cho rằng Hoàn Nhan A Cốt Đả đúng là một lòng suy nghĩ vì người Nữ Chân. Mỗi lần Âu Dương nói, Hoàn Nhan Lan cũng sẽ thay A Cốt Đả hết sức phản bác, nhận định tính chính nghĩa khi Nữ Chân khởi binh. Càng dần về sau Hoàn Nhan Lan càng nhìn rõ những người bên trên kia, chẳng qua là lợi dụng tình cảm dân tộc người Nữ Chân mà thôi. Sau khi giải phóng, nông thôn lại không có ai để ý tới. Các quý tộc được người dân tận tình cứu vớt, thậm chí đều không quay lại thăm hỏi ân nhân cứu mạng của mình.
Âu Dương nói:
” Nếu ngươi thực sự xuất phát từ mục đích đơn giản như vậy, kỳ thật không cần dùng điều kiện gì để trao đổi, trực tiếp nói một tiếng với ta, ta cũng sẽ giúp.”
Hoàn Nhan Lan gật đầu:
” Nếu các ngươi còn có gì muốn hỏi Kim Đại, thì cứ hỏi đi.”
Hào phóng như vậy nhất định là không có gì có thể hỏi, Âu Dương nói:
” Các ngươi đem Trương Kim Nhi đưa đến nha môn Đề hình kinh kỳ đi.”
” Đương nhiên.”
Bầu không khí hai bên trở nên hữu hảo, Âu Dương viết phong thư để bản thân Hoàn Nhan Lan đi tìm Châu An. Vào lúc canh ba tiễn Hoàn Nhan Lan tới cửa rời khỏi.
” Đại nhân đừng trách ta lắm mồm.”
Triển Minh nói:
” Mỗi lần gặp Hoàn Nhan Lan, ta cũng cảm giác nàng càng không đơn giản một phần.”
” Có một số việc chỉ có thể lựa chọn tin và không tin, ta thiếu nàng một mối nhân tình. Hơn nữa nàng nói cũng hợp tình hợp lý.”
“Ừ.”