Tiêu Tề Dự mím môi cười cười, như thể làm tan chảy tảng núi băng trong lòng Tống Ngọc Tịch. Cho tới bây giờ nàng mới hiểu, vốn lòng phòng bị kiên cố như sắt, đã sụp đổ ầm ầm trước một nụ cười lơ đãng của một người nam nhân. Hóa ra nàng không phải là người có ý chí sắt đá, chỉ là đã sớm rơi vào tay giặc mà không biết mà thôi. Có lẽ kể từ cái nhìn kinh sợ thoáng qua ở kiếp trước, nàng cũng đã mến mộ chàng rồi. Nàng cúi đầu xoa...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.