Tống Ngọc Tịch mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy ở trên đỉnh đầu dường như có một luồng gió thổi tới, nhưng trên người cũng không lạnh, chóp mũi ngửi thấy một mùi bùn đất đặc trưng. Nàng chậm rãi mở to hai mắt, đập vào mắt đều là một mảnh tối đen như mực, ngồi dậy mới phát hiện trên người mình đang đắp một bộ xiêm y, nhìn quanh bốn phía, bên phải có một đống lửa, trên một gò đá nhô lên ở phía sau đống lửa có một nam nhân mặt không chút cảm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.