Sau khi trải qua cuộc nói chuyện sâu sắc với Tiêu Tề Dự lần đó, thì lòng của Tống Ngọc Tịch tràn ngập cảm giác có nơi thuộc về, giống như loài bèo không rễ đột nhiên tìm được hướng trôi của mình, thoáng cái đã không còn là trôi nổi không có mục đích nữa rồi. Mặc dù tương lai rất gian nguy, cũng rất khó khăn, nhưng Tiêu Tề Dự còn không sợ, thì nàng còn phải sợ gì nữa. Hai ngày sau, Tống Ngọc Tịch ở trong phòng dựa theo hướng dẫn của đại phu, xoa chân...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.