Ăn trưa xong Thục Linh quay vào làm bài tập luôn. Bây giờ không còn mang thai nữa cô phải quay trở lại làm 1 cô học sinh gương mẫu thôi, chơi nhiều quá rồi sợ không theo kịp các bạn nữa.
Cộc cộc cộc:
- DẠ MỜI VÀO Ạ!
- Dạ cô chủ.
- Anh Bryan ạ.
Bryan nói mẹ con bà Mary đang ở dưới sảnh muốn được gặp cô để hỏi thăm sức khoẻ, cô có muốn gặp hay không Bryan sẽ gọi họ lên trên này.
- Dạ không anh ạ. Em gặp họ bây giờ Mỹ Hương sẽ không vui đâu. Dù gì em cũng sắp sửa đi học trở lại rồi ạ.
- Tôi hiểu rồi thưa cô chủ.
Đi tới mở rèm ra và nhìn xuống bên dưới, cô lờ mờ thấy chiếc Prado của ông Kiên và cả bà Mary đang tay cầm giỏ táo đỏ. Gặp để hỏi thăm sức khoẻ của cô sau phá thai hay là nói cô ngu ngốc, nghe lời Mỹ Hương đi phá thai như anh Lâm đã nói. Mỹ Hương quyến rũ Đức Trung làm chuyện đó, 2 người ấy đã là của nhau vào tối hôm qua trước khi anh Lâm tới, cô cũng không nên làm phiền họ nữa.
- Thục Linh nói như vậy sao?
- Phải đấy. Hai người nên về nhà đi, cô chủ chỉ 10 ngày tới 2 tuần là tới trường thôi. Lúc đó cậu Trung muốn nói gì thì nói.
Bryan đưa tay phải ra có ý mời họ ra xe về nhà. Bryan cũng giống như đại ca mình, trước đây còn có thai thì không thấy mặt mũi 2 mẹ con họ đâu, bây giờ phá thai rồi mới tới đây hỏi thăm sức khoẻ. Chẳng hiểu họ có ý đồ gì đây nữa.
Trọng Lâm anh sau khi ăn cơm xong đã sang bên Đại Lải để xem mặt bằng xây dựng nhà ở rồi. Nhưng 2100m2 đất trống thế kia thì nên xây cái gì bây giờ?
- Hùng. Nên xây cái gì đây?
- Từ khi nào mà bạn bí ý tưởng vậy Lâm?. Truyện Truyện Teen
- Tôi không biết nữa. Xây nhà thì quá xa xôi, tôi thì vẫn giữ nguyên ý định là biến chỗ này thành nơi nghỉ dưỡng cuối tuần. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại nó quá phí.
Khoảng đất rộng thế này có thể xây dựng 1 quán bar như bên Đông Anh đấy. Nhưng Minh Hùng thì thấy Trọng Lâm rất quyết tâm muốn xây 1 ngôi nhà ở đây, cho vợ con tới đây chơi cuối tuần, ăn đồ nướng và bơi lội cũng số dzách. Hai anh vẫn chưa nghĩ ra được ý tưởng nào hay ho hết nên lại quay xe về lại khách sạn. Trên đường đi anh Hùng có hỏi về nhà hàng Trung Hoa của anh Lâm sau này.
- Tôi nghĩ chỗ nhà nghỉ đó bạn nên phá đi rồi xây nhà ở đó luôn, đằng nào nó cũng thuận tiện đi lại. Còn bên Đại Lải ấy... xây bar đi. Chứ tôi không thích làm bất động sản đâu. Nó không hợp với tôi xíu nào.
5’ lái xe, tự nhiên 2 anh quay ra nhìn nhau và hô lên đồng thanh:
- HAY LÀ...
- Sao? Bạn nghĩ giống tôi luôn? Anh Lâm nói.
- Có lẽ vậy haha...
- Thế thì đi gặp bố thôi.
- Let’s go!
Tập đoàn Hoa Mỹ, cặp bạn thân cực phẩm đẹp trai nhà giàu lại tài giỏi mang tên Trọng Lâm - Minh Hùng đi tới đâu làm điên đảo mọi người tới đó. Đi tới phòng tổng giám đốc, anh Lâm gõ vài cái rồi đứng chờ hiệu lệnh:
- MỜI VÀO!
- Con chào bố, chào chú.
- Chào cậu Lâm, cậu Hùng.
Minh Hùng vào thẳng vấn đề luôn đó là đã tìm được mặt bằng mà ông cần rồi.
- Nếu là về chuyện đó thì 2 con không cần lo. Bố đã có giải pháp cho mình rồi. 2100m2 đó các con nên suy nghĩ thật kỹ trước khi bắt tay vào làm.
- Dạ vâng ạ bố. Bọn con xin phép.
- Khoan đã.
Ông Phong nói 2 anh sắp xếp lại công việc để cuối tuần này, chiều thứ 7 sẽ bay đi Vũng Tàu cùng ông và ngài Smith.
- Ok bố. Để con nói với phi công ạ.
- Bố ơi. Chúng con có thể...
- Được. Nhớ chuẩn bị sẵn đồ đi biển nhé. Mẹ của mấy đứa thích tắm biển lắm.
Ông Trọng nghe xong mà cũng thấy ngạc nhiên khi 3 bố con nhà này quá hiểu nhau. Rời khỏi phòng tổng giám đốc, anh Hùng cứ trêu anh Lâm thôi, bảo rằng không biết Thục Linh khi nhìn thấy anh Lâm mặc quần bơi có còn ngại ngùng như trước hay không.
- Haha... trước đây thì ngại ngùng nhưng bây giờ em ấy không còn ngại nữa đâu. Thậm chí... em ấy còn rất chủ động.
- Ôi ôi. Thế chắc ông bạn tôi sướng ngất ngây luôn quá.
Hai anh nhanh chóng về khách sạn để còn ôm ấp vợ của mình. Về tới nơi thì Bryan có nói lúc 1h chiều 2 mẹ con bà Mary có tới đây và hỏi thăm súc khoẻ của cô nhưng cô lấy lí do làm bài tập để từ chối gặp mặt.
- Có chuyện đó sao?
- Dạ vâng ạ. Cô chủ nói dù gì cũng sắp đi học trở lại, và nếu gặp mẹ con bà ta, Mỹ Hương mà thấy sẽ không có vui.
Anh Lâm gật đầu rồi thầm tán dương cô khá lắm, không có làm mất lòng ai hết cả. Thế này thì phải thưởng thôi. Anh tới quầy bếp nơi mọi người đang làm việc, ép 1 ly nước táo cho cô rồi cầm 1 túi bỏng ngô mang lên phòng.
Cộc cộc cộc. Anh gõ cửa 3 cái rồi mở cửa phòng ra, không thấy cô ngồi làm bài tập hay nằm ở giường, cửa phòng nhà vệ sinh đang đóng. Ồ... ra là cô ở trong đó.
- Anh Lâm.
- Bé à, ra uống nước ăn bỏng đi.
- Dạ vâng. Anh đi công việc có thuận lợi không?
Câu nói này giống như 1 người vợ làm nội trợ ở nhà hỏi thăm chồng mình sau 1 ngày làm việc mệt mỏi ở cơ quan vậy.
- Anh không mệt, chỉ là hơi khó quyết định.
- Có chuyện gì sao anh?
- Khu đất bên Đại Lải của anh. 2100m2 mà anh chưa biết mình sẽ làm gì với nó.
“Rộng tới nỗi vậy sao? Hà Nội tấc đất tấc vàng mà có khu đất diện tích khủng quá?” Cô đón lấy ly nước ép táo từ anh rồi cũng đắn đo suy nghĩ xem nên làm cái gì với khu đất đó.
- Rộng như vậy thì chỉ có xây bar hoặc nhà hàng chứ biết làm gì giờ anh.
- Anh đang tính là xây nhà và cải tạo 1 hồ bơi rộng cho mọi người tới đó nghỉ xả hơi cuối tuần.
- Nhưng chỉ có nghỉ dưỡng cuối tuần thì quá phí rồi anh.
- Thế nên là anh mới đang đau đầu suy nghĩ về nó.
Cô uống nước ép xong lại ngồi làm bài tiếp, nhưng anh vẫn đang ngồi ở bàn của cô không chịu đứng dậy, lại còn vỗ vỗ lên đùi anh mấy cái ý bảo cô là ngồi lên đùi anh để học.
- Không học nữa, tối em học.
- Haha. Thôi không trêu em nữa, anh ngủ 1 chút đây.
Anh nhấc mông khỏi ghế rồi đi tới giường cô nằm, nhưng anh không có nằm 1 mình mà kéo cô lại nằm xuống giường, dù cô có quẫy mình rồi nói muốn học bài cho xong thì anh cũng không có buông cô ra.
- Nằm cạnh anh, 1 chút thôi.
Anh mệt thật và đã đi ngủ rồi, cũng đúng thôi, anh chăm cô cả đêm ở bệnh viện cơ mà. Xong sáng nay lại còn cùng anh Hùng sang Đại Lải có việc nữa, không mệt mới lạ à nha.
Chớp mắt 1 cái đã 4h chiều, ánh nắng chói chang của mặt trời rọi vào trong phòng ngủ, anh vì thấy chói quá nên tỉnh ngủ luôn. Mở mắt ra thì thấy cô đang mở mắt thao láo nhìn mình âu yếm.
- Em không ngủ sao?
- Hôm qua em đã ngủ nhiều rồi nên không buồn ngủ nữa. Người nên ngủ thêm là anh đó. Ngủ đi.
Cô rời giường và đi ra kéo rèm lại, đi tới giường nằm xuống ngủ cùng anh tiếp. Nhưng anh Lâm 1 khi đã tỉnh ngủ thì anh không có ngủ lại nên 2 người chỉ có ngồi ở giường và nói chuyện với nhau ngọt ngào.
- Bố nói thứ 7 tuần này cả nhà mình tới Vũng Tàu tắm biển đấy.
- Sao lại đi xa thế anh?
- Bố muốn tích hợp công việc kèm du lịch luôn đấy. Chúng ta sẽ ở đó 1 tuần. Em có thể mang Cafe và Milky đi thoải mái luôn.
Trước đây anh và cô cùng mọi người đi Vũng Tàu, gặp sự cố nên cô với anh không thể cùng nhau ăn 1 bữa tối lãng mạn với nhau bên bờ biển. Cho nên chuyến này tới Vũng Tàu, anh sẽ đền đáp cho cô thật xứng đáng để chúc mừng cô đi học trở lại. Tuy anh buồn vì cô không nghe lời của anh, nhưng đó là quyết định của cô rồi anh không thể nào cưỡng lại được.
- Em còn nhớ trước đây bố mẹ và chúng ta đã đi Vũng Tàu đón tết Âm Lịch không?
- Lâm à. Chuyện đã qua rồi, em nhớ nhưng em không muốn nhắc lại nữa.
- Hihi. Vậy nói chuyện của 2 ta nhé.
Cầm lấy bàn tay gầy guộc của cô, hôn nhẹ lên nó 1 cái rồi anh nói về việc muốn tổ chức thêm 1 lần nữa đám cưới của họ ở bên Las Vegas.
- Las Vegas sao? Em nghĩ là thôi anh ạ. Chứ em... em ngại lắm.
- Bên đó có đối tác của anh, anh và mọi người bên đó đã cố gắng lắm mới có thể tạo dựng được mối quan hệ làm ăn với họ. Em yên tâm, anh sẽ mời ít người thôi, không để em khó xử đâu mà. Anh sẽ biến em thành cô dâu đẹp nhất, và hạnh phúc nhất ở Las Vegas. Không chừng nhờ có đám cưới của chúng ta bên đó mà Minh Quân và Tuấn Khang có thể mở 1 show thời trang đấy.
Anh còn nói thêm, đám hỏi của anh và cô thì tổ chức ở nhà gái là đương nhiên rồi, sau khi làm các thủ tục thì mọi người sẽ lên máy bay của Casino để tới Nha Trang, anh sẽ tổ chức đám cưới ở Happy Beach Nha Trang.
- Nhưng như vậy mọi người sẽ rất mệt đó anh.
- Công việc chuẩn bị bàn tiệc, vệ sĩ của anh và Minh Hùng làm hết rồi. Em không phải lo nha. Còn bên Las Vegas, anh sẽ tổ chức đám cưới ở L2 Paradise, anh chỉ mời ít người tới dự thôi.
Cô nghe mà đầu óc quay cuồng, lễ cưới tuy là ngày trọng đại nhưng có cần thiết phải làm rùm beng lên không, chứ cô thấy là mệt ná thở đấy.
Quầy trang sức Khải Sơn, Ngọc Sơn đang đứng tư vấn bán hàng cho khách thì phía xa xa, Thu Ngân đã đứng đó từ bao giờ, trời nắng chang chang chẳng mũ nón gì hết cả cầm chai trà xanh 0 độ và hộp bánh mochi sốt kem cứ thế là đứng ngắm nhìn mỹ nam trắng trẻo. Khách mua hàng đã mua xong đồ và đi rồi thì tự dưng Thu Ngân lại ngại ngùng không dám đưa cho Sơn nữa. Ngó nghiêng 1 hồi cuối cùng Ngân đành nhờ vả bà bán nước chè cầm sang giúp mình.
- Sơn à.
- Dạ bà Quế. Cháu chào bà ạ.
- Có cô gái nhỏ đem cái này cho cháu này.
- Dạ? Trông bạn ấy thế nào ạ cô?
- Ờ... tóc dài chấm ngang vai ấy cháu. Bà thấy nó đứng nắng lâu lắm rồi Sơn à.
- Dạ cháu cảm ơn bà ạ.
“Tóc dài chấm vai lại còn đứng nắng nữa. Trời nắng thế kia cơ mà...” Mở hộp bánh ra thì đó là Mochi socola có thêm sốt kem nữa, nhớ lại sáng hôm đó cậu ấy cũng nhận được 1 hộp bánh tương tự thế này. Là ai? Không phải Bạch Yến người yêu cũ rồi. Sơn có quen ai có mái tóc dài chấm vai đâu.
“Ồi... ngậy quá. Ăn thế này khéo béo bụng mất.”
- Anh Tuân ơi. Em được tặng bánh, anh ăn đi ạ.
- Có bạn gái tặng bánh sao lại đưa cho anh?
- Em không thích ăn đồ ngọt. Cả nó ngậy quá.
- Ừ.
Ngọc Sơn đưa bánh cho anh Tuân thợ phụ rồi cứ vậy mà đơ mặt ra suy nghĩ về người con gái có mái tóc dài chấm ngang vai. “Cậu là ai? Tại sao lại tặng bánh cho tôi? Tóc dài chấm vai. Dài chấm vai ư?” Ngọc Sơn thật sự không thể nào nghĩ ra được người đó là ai luôn nên nhún vai 1 cái rồi lại làm tiếp công việc vẽ vời của mình.
Ten minutes later...
- Khoan!... Không lẽ...
Sơn nhớ ra rồi, có 1 người con gái có mái tóc dài chấm vai. Sơn gọi ngay cho người đó hỏi xem có phải chính người đó đã đứng nắng tặng bánh và nước cho cậu hay không. Nhưng không gọi được vì đầu dây bên kia báo bận. Sơn lại gọi tiếp 1 cuộc nữa:
- A nhô!
- Tao Ngọc Sơn đây.
- Ừ có gì hot?
- Về Thu Ngân. Cậu ấy là người thế nào?
- Con Ngân á? Nó là người tỉ mẩn, thích mày mò học làm mấy món ăn vặt lắm. Cũng có năng khiếu đấy nhưng là ca hát. Mà tao thấy sau sinh nhật nó hình như nó cảm mến mày Sơn à.
“Tỉ mẩn làm mấy món ăn vặt? Không lẽ bánh mochi đó là cậu ấy làm?”
- Sao lại cảm mến tao?
- Cái lắc tay mà này tặng nó hôm sinh nhật ấy. Tao thấy nó đeo suốt ấy, có hôm còn ngắm nghía nó mãi mà không chú ý nghe giảng.
[...]
Trưa thứ 7, tức 2 ngày sau khi cô uống viên thuốc số 2 để triệt để phá thai. Học online xong thì Đức Trung có nhắn tin cho cô hẹn cô ra quán cafe gần khách sạn để nói chuyện.
Ting ting:
[Tôi nghĩ tôi với cậu không nên gặp nhau lúc này. Tình cảm giữa chúng ta đã hết rồi Trung, cậu nên nhắn tin cho Mỹ Hương mới phải. Và cậu cũng không nên trách Hương, thai nhi trong bụng tôi từ lúc đầu tôi đã không muốn mang nó bên mình, cậu biết mà.]
Tin nhắn đến máy của Trung, chỉ vài câu ngắn ngủi đó thôi làm Trung đau đớn không thể thở nổi. Còn cô ở phòng khách sạn đang sắp xếp quần áo cho vào vali, thức ăn cho chó mèo nữa để 3h chiều nay họ sẽ lên đường đi Vũng Tàu. Có thể sẽ có người nói cô vô tâm tàn nhẫn, tới con đẻ của mình cũng còn bỏ để theo người tình giàu sang. Nhưng ngay từ tuần đầu tiên cô đã không muốn giữ lại đứa bé này rồi vì nó gây cản trở con đường học tập của cô. Còn anh Lâm, nếu anh không là chủ tịch, không có quán bar, không có tiền cũng không sao hết, cô không cần quá nhiều tiền bạc. Cô với Trung đã chấm dứt rồi, chỉ có thể nhắn tin như vậy thôi Đức Trung mới có thể nhanh quên đi cô và mở lòng ra với Mỹ Hương.
Danh Sách Chương: