Có thể Ngọc Trân chị bị Trọng Lâm đe doạ rồi, số của cô chị sẽ không nghe nữa đâu. Nên đi tới két sắt, áp vân tay vào mở ra lấy con xiaomi và con ip12 promax mà trước đây bà Lan mua đền cho cô, trong đó đã có sẵn sim. Mở đồng thời cả 2 con máy lên, Trọng Lâm vừa uống nước ép cà rốt vừa cười ha hả, nói cô sao nhiều máy vậy chứ nọ kia.
Bấm số của Ngọc Trân lần lượt ở 2 con máy phụ kia, vãn chỉ thuê bao không liên lạc được. Ủa là sao vậy chứ? Hay là chị đã đổi số mới nhỉ? Mà đã đổi số mới thì zalo cũng mất luôn để làm cái gì chứ? 1 lúc sau:
- Alo? Xin hỏi ai đầu dây?
- Bé nè anh trai.
- Ồ chào bé. Có chuyện gì vậy?
- Anh trai có gọi được cho chị dâu em không ạ? Em gọi hoài à mẹ chị dâu không có nghe máy ạ anh trai.
- Ủa sao lạ vậy? Lúc chiều trưa anh với bố mẹ vẫn gọi mà.
- Zalo chị ấy cũng xoá luôn. Khó hiểu thật đấy. Em muốn gọi nói chuyện với cháu trai em. Chán quá. Haha tối muộn rồi mà anh còn uống nước ép à?
- Thì em chả bảo phải sinh cháu cho em, anh bỏ cả bia cả rượu đấy, để còn nhanh mà sinh cháu cho em ẵm chứ. Thật là. Còn trách anh là sao đây hả?
- Ờ thôi nhá không làm phiền thời gian vàng bạc kim cương của anh nữa. Em gọi cho hoàng tử chồng yêu của em đây. Bái bai.
Hoàng tử, rồi thì là chồng yêu, 2 danh từ này cô sẽ không còn được gọi nữa đâu. Mà thay vào đó, sớm thôi cô sẽ phải gọi là Lâm hoặc là anh yêu, haha. Đúng trong video cô với Trung đang gọi điện cho nhau thật, còn gọi video call nữa chứ.
- Công chúa ơi. Vậy là tết em phải đi chơi thật à?
- Haizz em chả muốn đi đâu. Chỉ muốn ở nhà ăn súp gà anh nấu thôi.
- Hì hì. Sau này á ngày nào anh cũng nấu súp gà và nhiều món ngon cho em. Công chúa có chịu không?
- Kinh kinh. Mọi ngày luôn á?
- Of course baby. Anh sẽ nấu cho em cả sáng, trưa này với tối luôn.
- Ai thèm gả cho anh chớ liu liu.
Cứ thế 2 bạn nhỏ tình tứ nói chuyện qua lại với nhau. Trọng Lâm hắn ta đang tức tối ra mặt, cơn ghen tuông dồn lên gần tới cổ rồi. Không muốn để kế hoạch bại lộ nên anh nhanh chóng tắt ipad đi rồi hạ hoả cho mình bằng cách vào tắm nước lạnh và q*** t**. Cái anh này á có cái tính xấu tệ hại, lấy vợ có cả con rồi mà cứ t** d** là lại gọi tên Thục Linh. Đểu thế nhỉ.
- Haa Thục.. Thục Linh, hãy đợi anh. Chúng ta... hưmm chúng ta.. sẽ nhanh được ở bên nhau. Lần sinh nhật tới đây của em... anh sẽ tặng em... haha 1 món quà thật ý nghĩa.
Bắn ra 1 ít t*** d*** lên tường nhà vệ sinh, Lâm ngồi bệt xuống nền tự dưng trào nước mắt, sao khó hiểu vậy cơ chứ, gần đạt được mục đích của mình rồi cơ mà. Hay là... anh ta muốn từ bỏ cô để yêu 1 người khác đây? Khóc xong, anh ta lại trở về bộ dạng lạnh lùng, dọn rửa xong đi ra ngoài, đập vào mắt anh ta là Bryan, cánh tay phải của Lâm đang nhìn anh 1 cách khó hiểu:
- Xảy ra chuyện gì rồi sao?
- Em hỏi đại ca mới đúng. Em không nói chuyện đại ca giải quyết nhu cầu trong nhà vệ sinh. Đôi mắt đỏ hoe đó là sao vậy ạ?
- Em ấy gọi thằng Trung là chồng trước mặt tao, kệ đi. Có chuyện gì rồi phải không?
- Dạ đúng là có chuyện. Bà Emily và bà Jane, em đã nghe phong phanh, rằng họ nghi ngờ cô chủ chính là người vợ bí ẩn.
- Rồi?
- Chuyện bố con ông Sang, kiểu gì cũng sẽ tới tai bọn họ. Đại ca, em nghĩ rằng đại ca nên có khoảnh cách với cô chủ, tạm thời là như vậy đã ạ. Chúng ta cũng không cần che giấu con Trân.
Trọng Lâm anh ta nói rằng giấu giếm chỉ là giải pháp tạm thời thôi. Chính anh ta sẽ nói chuyện với họ về vấn đề này. Bryan hiến kế cho Lâm rằng mình đối xử với mẹ con Ngọc Trân như Hà My trước đây cũng được, 1 nô lệ hoặc là người giúp việc gì đó chẳng hạn, chỉ cần nghe lời thôi mà không phải sao?
- Tao muốn tích đức cho con tao và em ấy sau này. 1 mình con đ*** Hà My là đủ rồi.
Cũng đúng nhỉ, ác quá rồi có ngày sẽ phải gặp quả báo, mà quả báo thì nhẵn tiền lắm, Bryan thông thoáng rồi nên xin phép đi ra ngoài trước, nhường lại sự yên tĩnh cho đại ca mình.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng no nê có phở bò quẩy và sữa đậu nành, thì điểm đến đầu tiên của tất cả mọi người đó là đồi thông Bảo Đại, 1 trong những đồi thông đẹp nhất ở Đà Lạt. Chính Bryan đi theo Trọng Lâm đã nhiều năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh ta được đi ngắm đồi thông buổi sáng, thật thơ mộng và yên tĩnh đấy. Còn anh chàng Bảo Kiên kia thì ôi trời, cứ như nhà quê mới lên vậy, cứ ngoái hết bên nọ tới bên kia để ngắm. Cũng đúng thôi khi mà từ nhỏ tới lớn có bao giờ đi tới mấy chỗ này, nhà cũng nghèo lấy đâu ra tiền mà du lịch như người ta. Đưa mắt nhìn tới Trọng Lâm, Kiên biết ơn Lâm nhiều lắm, không những trả nợ hết cho bố mẹ anh ta, mà chính bản thân Kiên cũng nhận được rất nhiều ưu ái từ Lâm. Xã hội đen cũng có người this người that, đâu phải cứ giết người nhiều mới là xã hội đen. Ngoài kia kìa, anh em ruột thịt còn chém giết nhau, có thua kém xã hội đen là mấy đâu.
Đoàn doanh nhân càng ngày càng thấy thích thú, nhất là 2 bà Emily và Jane. Đà Lạt quả là nơi tuyệt vời, sáng nắng, tới trưa chiều tối thì lại mát mẻ, khủng cảnh thật là tuyệt vời. Và vâng 7749 kiểu ảnh của tất cả mọi người ra đời, dưới phó nháy Bryan. Chụp xong thì mọi người vào 1 căn nhà gỗ để order đồ uống, lạnh thế này thì 1 tách cacao nóng ít đường sẽ là lựa chọn hoàn hảo.
- Haa thật là thoải mái.
Ngài Richard thốt ra câu tiéng Việt, làm cho đoàn doanh nhân ngạc nhiên lắm. Họ hỏi rằng ngài Richard học tiếng Việt từ lúc nào vậy, và có thể dạy cho họ 1 vài câu không?
- Haha of course. But learn Vietnamese is very difficult. It took me 4 years and I still can't be good at this, how can I teach you guys?
- Oh come on. Just a few words, okay?
- Ok.
Nào thì dạy, ngài Richard ngồi bệt xuống sàn nhà gỗ, đoàn doanh nhân họ xếp vòng quanh. Những từ nào ngài Richard biết thì ông ta dạy cho tất cả luôn:
- Ms Linh is so beautiful right?
- Yes yes.
- In Vietnamese is XINH ĐẸP. Read aloud with me, 3 times.
Trọng Lâm anh ta khá khoái chí, hôm nay anh ta sẽ cho mọi người biết về người vợ bí ẩn, nhưng chắc là không còn cần thiết nữa. Có người hỏi về loại hoa được bày ở nhà ông Minh bà Loan:
- Ồ in Vietnamese is LAN RỪNG.
Và cứ thế họ quên luôn việc hỏi thăm về người vợ bí ẩn của chủ tịch hon. Chỉ chăm chăm vào việc học 1 vài từ tiếng Việt haha.
Uống cacao xong tất cả đi thăm quan tiếp, thật là thoải mái đấy. Các vị nói rằng ở Việt Nam rất thú vị, xô bồ có, yên bình có, thích thú ghê cơ. Đi qua ngôi biệt thự nhỏ mà vợ chồng bố già đã tặng cho cô hôm sinh nhật lần thứ 17 kia nhưng cô không nhìn thấy 1 lần, chỉ có 3 tầng thôi, nho nhỏ nhưng rất là đẹp với rất nhiều hoa trồng bên trong và 2 lồng chim hoàng yến. Ngôi nhà này bà Bình có thuê người ngày ngày dọn dẹp và ăn ngủ nghỉ ở đó cho có hơi ấm.
Đoàn doanh nhân bắt đầu bàn tán, đầu tiên là bà Jane:
- Our president. What a nice boy!
Ngài Richard tiếp lời:
- Just a sister, not having the same bloodline. Why do not he love ms Linh? Aren't they a beautiful couple?
- Does ms. Linh know that our president loves her?
Trọng Lâm bỗng quay mặt lại, cười nói với cả đoàn doanh nhân, rằng họ có muốn đi thăm vườn dâu tây hay không? Có thể ăn dâu tại vườn đấy. Bà Emily nhìn nụ cười tươi rói kia, vui vẻ cười nói với Lâm, rằng chắc chắn, bà muốn tới đó. Bà ta rất thích những nơi có thể chụp nhưng pô ảnh đẹp mà.
- Oh yes sure mr president. Hurry everyone.
Vườn dâu tây to nhất Đà Lạt, ông chủ ở đây lại có tên rất giống bố cô, cũng tên là Minh. Vườn dâu của ông là đẹp nhất Đà Lạt luôn đấy, ngoài dâu tây ra thì có cả những rau của xứ lạnh nữa như xà lách, bắp cải tím và cà chua bi nữa, rất đẹp luôn. Mr Richard hỏi ông chủ vườn giá tiền:
- Ơ ưmm how much... I mean price.
- Oh yes. 300k 1 kilogram. buy 10 kg only 280k 1 kg. 20 pounds only 250k 1 kg. 50 pounds or more, only 200k. The more you buy, the lower the price.
- Oh thank you so much.
Mr Richard cao hứng đưa thẻ đen của mình ra, nói rằng mình mua hết số dâu tây ở vườn của ông, được bao nhiêu thì được.
- Really?
- Yes yes. Just beautiful and delicious. price is not the problem. No need to reduce the price, just take 300k 1 kg.
Ông chủ vườn dâu sững người 1 lúc, liền hỏi Trọng Lâm rằng có phải ngài Richard đang lừa ông không, mua hết dâu tây ở vườn sao? Rất rất là nhiều đấy.
- Ngài ấy không lừa chú đâu. Chú cứ huy động hết lực lượng nhân viên hái dâu đi. Tiền bạc không là vấn đề với họ.
- Dạ vâng thưa cậu Lâm ạ. Chúng tôi sẽ thu hoach liền đây ạ.
- Khoan đã. Chú cho thu hoạch thêm bắp cải tím, cà chua bi đi. Tôi lấy riêng 2 loại đó mỗi thứ 10kg rồi gửi tới địa chỉ này giúp tôi. Nhớ là rửa sạch sẽ và chua bi trước.
Trọng Lâm đưa tiếp cái thẻ đen của mình ra nữa rồi ghi địa chỉ nhà cô. Ông Minh ngỡ ngàng luôn. Còn trẻ thế này, mà sao giàu có thế vậy chứ, quả này vườn dâu nhà ông kiếm 1 mớ khá rồi haha.
- Cảm ơn cậu Lâm ạ. Tôi sẽ trực tiếp hái bây giờ đây.
Bà Emily với bà Jane cùng bà Bình nữa, chụp ảnh với nhau ở vườn dâu cùng với các nhân viên nữ của vườn. Còn chụp cả ảnh ăn dâu tây, uống trà dâu nữa nọ kia. Bà Bình ước gì Thục Linh cô ở đây, tay trong tay cùng Trọng Lâm đi ngắm đồi thông buổi sáng, cùng nhau ăn chung 1 quả dâu tây, sẽ rất là tuyệt vời đây này.
- Bình. Em đang nghĩ gì thế?
- Em nhớ bé Linh quá anh à. Thằng Lâm nói đúng lắm, em là 1 bà mẹ độc ác mà. Nếu em quyết liệt không đồng ý thằng Lâm chịu trách nhiệm với con Trân, thì có lẽ 2 đứa sẽ hạnh phúc và vui vẻ bên nhau anh à.
- Thôi nào. Chúng ta đã rất cố gắng rồi. Chẳng phải chúng ta đang theo phe của con trai mình sao? Vui lên nào, đừng để họ biết hoàn cảnh của gia đình mình.
Trọng Lâm đang nhàn nhạ uống trà dâu với ngài Richard. Ngài ta cố hỏi chuyện của Lâm và Linh mãi, nhưng vị chủ tịch trẻ tuổi ngồi đối diện với ông ta kín tiếng ghê lắm nên ngài Richard nói về chuyện làm ăn. Trong nhóm đoàn doanh nhân thì chỉ có mỗi ngài Richard nói được tiếng Việt thôi nên 2 người nói tiếng Việt với nhau:
- Thưa ngài. Tôi có 1 kế hoạch, có lợi cho 2 ta.
- Hửm. Chỉ có tôi và ngài thôi sao?
- Vâng. Tất nhiên có cả bố mẹ của ngài nữa. Và họ sẽ sang Las Vegas cùng chúng ta sau khi chuyến thăm quan ở Việt Nam kết thúc.
- Haha chuyện gì mà phải bí mật như vậy chứ thưa ngài Richard?
- Ôi ngài cũng bí mật với chúng tôi đấy thôi.
5 ngày sau đó, rơi vào đầu giờ chiều chủ nhật, cô cho Cafe và Milky đi chơi về thì thấy cổng nhà mình mở toang ra. Đi vào bên trong thì thấy nhà mình có vẻ như khá đông người đấy vì nó ồn ào ghê quá mà.
- Oh miss Linh. Come here!
Bà Emily và bà Jane vẫy vẫy cô lại ngồi cạnh họ, nhưng đối diện với 2 bà là Trọng Lâm, cô cũng ngại, chào xong tất cả mọi người rồi cô cúi đầu đi ra ngồi ở mé mé ghế nhà mình. Thấy trên bàn là 1 đĩa dâu tây to đỏ mọng cùng với hồng treo gió, à cô biết rồi, thì ra là họ đi Đà Lạt mới về, và dừng chân tại nhà cô, chắc hẳn là muốn ăn đồ do chính tay cô nấu. Trọng Lâm nói:
- Thục Linh à. Họ muốn ăn bữa tối ở đây do chính tay em nấu.
- Ừm. Thank you so much, I’ll cook for dinner hihi.
Hướng mắt ra bàn bếp thấy bao nhiêu là đồ, cô lấy vội 1 miếng hồng treo gió rồi nhanh chóng đi ra bàn để xem có những đồ gì. Ôi trời ơi có đầy đủ nào là gà, cá hồi, tôm càng tôm hùm rồi sò các thứ các thứ, như kiểu khuân cả chợ về vậy.
- Ừm ok.
Cô ngồi luôn ở bàn đó rồi mở note ra xem những món mình sẽ làm vào tối nay. Ồ có cá diêu hồng này, ok có 1 món rồi. Thấy cô loay hoay gõ gì đó Trọng Lâm liền cười tủm tỉm, vui vẻ ghê lắm đứng lên chầm chậm đi tới chỗ cô. Hành động này của anh ta làm bà Emily thấy hơi có vấn đề rồi, nhưng vẫn phải quan sát thêm.
- Bé mèo nhỏ à. Em đang làm gì thế?
Cô giật mình tới thót cả tim, đứng bật dậy rồi cách xa Lâm cả trăm cm, nói rằng mình đang suy nghĩ không biết sẽ cho họ ăn món Việt Nam hay là đồ Âu. Trọng Lâm anh ta cười khúc khích 1 hồi rồi nói rằng hãy cứ nấu như bình thường nhà ăn, làm sao mang lại cảm giác ấm cúng là được. Chầm chậm tới gần cô đưa tay lên muốn chạm vào gò má bánh bao đó thì cô lại chạy ra chỗ khác, tránh như tránh tà vậy ấy.
- Haha thật là. Bé mèo sợ anh sao? Anh đâu phải thợ săn.
- Không sợ.
- Vậy tại sao lại né tránh anh như thế. Chẳng phải chúng ta đã từng ôm hôn lúc anh từ Los Angeles về hay sao hửm?
- Trước khác giờ khác, tránh ra cho tôi làm việc.
Néu như trước đây, thì cô còn chụt chụt hôn anh qua điện thoại là bình thường, nhưng mà với những chuyện mà Trọng Lâm đã làm trong thời gian qua, thì không thể như xưa được nữa. Bà Emily đang rất để ý tới thái độ của cô đấy, anh trai em gái, cũng nên thân mật và vui vẻ mà, nhưng thái độ đó của cô, giống như là sợ Lâm giết thịt ấy, như vậy là sao nhỉ?
Không vì kế hoạch, thì anh ta đã đè cô ra mà hôn hít, cô có sợ anh cũng làm. Haizz thật là. Ngay sau đó cô bắt tay làm việc luôn, không để ý gì người con trai 21 tuổi đang đứng khoang tay trước ngực nhìn ngắm mình kia. Cafe với Milky đang được các bà đè ra vặt lông, à nhầm đè ra chơi đùa vì quá dễ thương mà hihi.
Mẹ cô và bà Bình đi cùng nhau mua 1 chút hoa quả, suốt dọc đường đui hầu như là ít trò chuyện phiếm, chỉ hỏi han 1 chút về sức khoẻ giữa 2 bên gia đình nọ kia.
- Loan à. Mày vẫn còn giận gia đình tao phải không?
- Giận gia đình mày thì có ích gì. Tao cũng là người sai trái trong chuyện này mà.
Bà Loan nói mình sai trái, vì chính bà là bạn của bà Bình, dẫn đến cảnh cô và Lâm gặp nhau, yêu nhau. Bà Loan còn nói rằng nếu không vì nể các doanh nhân ngoại quốc kia, bà đã đuổi gia đình bà Bình đi rồi. Về tới cổng nhà mình rồi bà Loan không nói nữa, trực tiếp xách túi trái cây vào trong bếp, không quên chào hỏi các vị.
- Gái yêu à làm món gì vậy?
- Con dự là làm tôm hùm sốt trứng muối đó mẹ. Gần ăn con mới làm nên sắp trước để đó thôi. A mẹ gọi giúp con mời gia đình mẹ Mary tới nhà mình ăn tối đi mẹ. Con bận quá.
- Vâng vâng thưa cô. Chưa làm con dâu người ta đã gọi người ta là mẹ rồi.
- Ô mẹ ghen sao ạ? Thì cô Mary được chưa?
- Chà bố cô.
Bà Bình với Trọng Lâm nghe được liền đau lòng không thôi. Mấy hôm trước thì chồng yêu rồi hoàng tử, hôm nay thì mẹ Mary, cô đang xát muối vào con tim của vị chủ tịch trẻ tuổi kia rồi đấy. Không lẽ giờ anh ta beautiful hết ra là mình muốn bắt cóc cô, công khai với tất cả rằng đây là vợ tôi à? Nếu vậy thì kế hoạch làm cho Đức Trung đau khổ của anh tan tành mây khói rồi.
Trọng Lâm lỉnh đi lên trên phòng lấy lí do mình hơi mệt cần nghỉ ngơi, nói với các vị trong hội đồng quản trị cứ thoải mái và tự nhiên.
- Công chúa ơi! Công chúa à hihi.
Đức Trung tới chào hết 1 lượt xong rồi đi tới đứng sau cô hôn chụt vào má cô 1 cái rồi ôm lấy eo nhỏ, hít hà mùi thơm ở món sườn xào ớt chuông của cô.
- Hưm thơm thế này đó hả công chúa?
- Hihi em chả ngửi thấy mùi gì cả. Súp gà của em đâu?
- Dạ đây ạ công chúa của anh. Nóng hổi luôn nhé.
Đức Trung đưa ra chiếc cặp lồng nhỏ, mở nắp rồi múc ra bát nhỏ cho cô ăn, có tâm tới độ rắc 1 chút tiêu lên trên nữa, múc 1 miếng rồi thổi nhè nhẹ cho cô ăn. Hôm nay súp có vẻ hơi mặn, nhưng cô vẫn ăn rất là ngon đi, vì dù gì đó cũng là Trung bỏ công sức ra nấu.
- Ngon không nè?
- Ưm ngon lắm hihi.
Trung cũng múc 1 miếng lên ăn, thì ôi cha mẹ ơi, cậu ta nhăn mặt lại luôn vì quá mặn so với quy định. Cô nhìn vậy liền cười khúc khích cười ha hả luôn.
- Công chúa à. Mặn như vậy mà em còn nói ngon được hả? Anh cho quá tay muối rồi.
- Hihi có sao đâu nè. Anh có nấu mặn, nhạt hay ngọt lợ em đều ăn ngon hết.
- Ỏ. Vợ ai mà đáng yêu thế vậy chứ nè?
- Em chẳng biết.
- Có thèm lấy anh hem?
- Hông thèm.
Đức Trung véo nhẹ má của cô rồi hôn chụt lên môi cô 1 cái rồi giúp cô nấu nướng. Cô thì lại cứ đuổi Trung ra ngoài vì cô đều làm được hết.
- Thôi mà để anh giúp đi. Sau này còn giúp em nấu cơm chứ nè?
- Ô kề hihi.
Nấu ăn xong rồi cô đi lên trên phòng tắm rửa, vừa tra chìa vào ổ để mở cửa phòng ra thì Trọng Lâm đã ngay lập tức kéo cô vào phòng bên cạnh kia, khoá trái cửa rồi áp sát cô vào tường, chân anh ta đang chen vào giữa 2 chân cô, ép chặt không 1 chút hở:
- Haha anh trai muốn làm cái gì con em gái này thế?
- Thôi nào bé mèo nhỏ của anh. Em biết ý đồ của anh hết rồi mà. Coi nào, gương mặt xinh đẹp này, khuôn miệng nhỏ nhắn hay chửi người này nữa, sao ngọt ngào như vậy chứ. Em là tiểu yêu tinh!
Người con trai này đã đô hơn trước, cô có cựa quậy cỡ nào cũng không thể thoát ra. Trọng Lâm vừa nói xong liền đưa lưỡi của mình vào khuấy động, siết chặt lấy eo nhỏ của người con gái mình yêu, bàn tay lạnh lẽo luồn vào trong lớp áo mỏng bám đầy mùi đồ ăn vuốt ve làn da mềm mại.
- Ưuuu... bỏ... kh... bỏ ra!
2 bàn tay cô chen vào giữa rồi đẩy đẩy người Trọng Lâm ra, không nổi rồi. A thế thì đành phải giật tóc, nhưng tóc anh vừa mới cắt xong, quá ngắn để cô giật. A còn chiêu cuối, cô giậm mạnh 1 cái nhưng không trúng chân của anh. Cứ như thế anh triền miên 1 lúc mới buông ra, kèm theo 1 sợi chỉ bạc óng ánh:
- Haaa, em vẫn tinh nghịch như vậy. Coi nào, ở Đà Nẵng em còn nói yêu anh và không muốn rời xa anh kia mà. Em đã quên mất rồi. Thật là buồn.
Trong trí nhớ của cô, cô chưa bao giờ nói ra những câu đó, không thể nào là cô đâu. Khoan... Đà Nẵng ư? Có có phải cái hôm đó không? Cái hôm mà cô không nhớ cái gì hết khi tỉnh lại, Đức Trung bầm tím mặt mày, và cái hơi thở của quỷ đó...
- Đồ cặn bã anh đã chuốc tôi cái gì?
- Coi kìa. Sao lại gọi anh trai mình là đồ cặn bã vậy chứ. Đồ em gái hư hỏng này.
- Haha đồ thối tha vô liêm sỉ nhà anh, anh có coi tôi là em gái đâu chứ. Anh trai à anh đừng giả vờ tốt đẹp trước mặt tôi nữa đi. Cút ra cho tôi đi.
- Hửm? Mèo nhỏ à. Em không nên giương nanh múa vuốt với anh như vậy, nếu như em muốn gặp lại thằng cháu trai Gia Bảo của em thì nên ngoan ngoãn chỉnh lại ngôn ngữ của mình đi.
- Ngôn ngữ? Ngôn ngữ nào ấy nhỉ? À rồi rồi. Haha hoá ra anh trai em lại ghen với chồng tương lai của em à. Ầy thật là, anh trai với chị dâu còn nợ đứa em gái này 1 đoạn phim 18+ đấy.
Cô nói xong nhanh chóng đẩy Trọng Lâm ra rồi biến nhanh về phòng, khoá trái lại. Lấy quần áo thật nhanh rồi vào phòng vệ sinh rồi cũng khoá trái luôn, như thể trong phóng giấu ma tuý và vũ khí không muốn để người ta biết ấy.
Còn Trọng Lâm, anh ta chẳng hề hấn gì với những câu chửi bới của cô, chỉ có phê tới mức thằng chết tiệt đang căng phồng lên cứng như đá nơi cạp quần. Cô muốn coi phim 18+ của Trọng Lâm à, haha nhanh thôi, cô không chỉ là được xem mà còn là nữ chính luôn đấy. Nhưng trước tiên, việc của Lâm nên làm bây giờ, làm ngay lúc này là cho cái thằng em của mình nó xìu xuống đã, sắp tới giờ cơm rồi.
Danh Sách Chương: