Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 122+123: Công tử bột
Nguồn: Tàng Thư Viện
- Lão già! Rõ ràng một nhánh lông đuôi của phượng hoàng ta đã chạm đất trước, rồi chân của khổng tước nhà ngươi mới chạm sau. Ngươi lại lấy trắng thay đen làm sao được?
- Hử? Ai công nhận là cái đuôi của phượng hoàng kia trạm xuống trước? Có ngươi già cả rồi mắt hòa nhìn lú lẫn thì có.
- Ngươi… hừ… ra kia chúng ta đại chiến mấy trăm hiệp, không phân thắng bại không về!
- Khỏi đi đâu xa, ở đây luôn đi... Ai sợ ai chứ?
Mọi người nghe vậy thì choáng váng vội vã lủi ra xa. Nói đùa sao? Hai lão già mang danh thái thượng trưởng lão này ít nhất phải đạt tới cấp mười cấp mười một, mười hai, lực phá hoạt không phải là cái đỉnh núi có bảy ngàn mét này chống đỡ nổi nói gì tới người xung quanh.
Trong khi mọi người ào ào chạy vội ra xa thì tình huống trước mắt làm ọi người đang cắm đầu cắm cổ chạy quay lại nhìn thấy nhịn không được choáng váng lần nữa:
- Oẳn tù tì ra cái gì… ra cái này!
- Oẳn tù tì…
Hai lão già như hai đứa con nít đang khoa chân múa tay loạn xì ngầu cả lên chơi oẳn tù tì làm ọi người nhìn muốn rớt tròng mắt. Văn Lục cũng nhịn không được cười phá lên:
- Hay… thật là thú vị… haha…
Kiệt Hào đứng bên cũng vuốt mặt cười khổ. Tính cách của sư phụ không phải là hắn gặp ngày một ngày hai nên biết rõ ràng… ham chơi còn hơn trẻ em nhỏ tuổi.
nguồn
- Ha ha… ta là kéo… ta cắt tan giấy của ngươi! Chịu thua đi…
- Không phục! Lão già… chơi lại…
Dưới con mắt tròn vo của cả chục vạn tu thuật giả, hai cụ già vừa đi vừa cãi nhau mặt đỏ tía tai cho tới khi tới dinh trận mới thôi. Tiếng cô bé xinh đẹp bên cạnh lại vang lên:
- Cha… hai người đó là ai thế?
Người tra ngưỡng mộ nhìn hai lão già, ánh mắt tràn ngập sùng kính nói:
- Đừng nhìn bọn họ như thế mà khinh thường. Hai người bọn họ đều là thái thượng trưởng lão của hai đại môn phái lớn là Lệ Sơn phái và Đại Đôn Cát Tiên môn. Thực lực của họ cực kỳ mạnh mẽ hơn nhiều so với ông nội của con đấy…
- Thật vậy?
Vừa lúc đó bốn chùm hào quang khổng lồ lóe lên ở phương xa, chớp mắt đã tiếp cận phạm vi của Việt Thuật Đại Hội. Nhìn kỹ mới nhận ra không ngờ là bốn đại môn phái phía bắc Đại Việt. Xem ra trên đường trùng hợp gặp nhau nên cùng tới đại hội. Bốn môn phái, người thì cưỡi linh thú, người thì cưỡi pháp bảo, tốc độ cực kỳ nhanh chóng hạ xuống trước cửa dinh trận của các môn phái. Tinh anh ngời ngời của bốn đại môn phái cũng lần lượt đi xuống trong con mắt của mọi người. Tiếng bàn tán lại vang lên:
- Có nhiều gương mặt mới, mà cũng có nhiều gương mặt cũ từ ba bốn kỳ đại hội trước a.
- Ngươi nói đúng… mở rộng phạm vi tuổi ra khiến cho nhiều tinh anh đã quá tuổi giới hạn lại có cơ hội trổ tài. Những môn phái đầu tư vào tinh anh trẻ tuổi dưới ba mươi từ kỳ đại hội trước tới giờ xem chừng thất bại quá…
- Cũng không chắc, những người cũ của họ đã có kinh nghiệm từ các đại hội trước ắt hẳn kinh khủng hơn nhiều so với những tân binh. Chúng ta cứ mở to mắt mà học hỏi là được rồi.
- Ha ha… ngươi nói phải.
Văn Lục và nhóm người tổ đội số mười hai đều là “tân binh” lần đầu tới Việt Thuật Đại Hội cho nên vẫn ngơ ngác đứng một chỗ nghe ngóng tin tức. Ở đây hầu hết những tin hữu dụng đều nghe được từ vô số người đang tụm năm tụm ba bàn tán. Đúng lúc này một giọng nói tràn đầy kiêu ngạo phía sau vang lên:
- Ai yêu… đây không phải là Na Na sao? Không phải đang làm nhiệm vụ Hồn Ngọc ư. Như thế nào mà cũng chạy tới đây đi chơi?
Mọi người quay lại thì thấy phía sau là một nhóm năm mươi ba người, ba mươi nam và hai mươi ba nữ. Nhóm nữ kỳ quái lại chia làm hai tốp, một tốp đứng phía sau cùng, còn một tốp lại vượt lên dẫn đầu cả nhóm. Điều làm người trong tổ đội số mười hai kinh ngạc là nhóm người trước mắt, người có tu vi thấp nhất chính là cấp sáu sơ cấp tu thuật giả. Mà người có tu vi cao nhất không ngờ có tới mười lăm người, năm nữ, mười nam… tu vi lên tới tận cấp bảy tu thuật giả. Trong đó có ba người là cấp bảy đỉnh phong, hai nam một nữ. Thế mới biết danh môn thế gia trên Văn Lang Thiên tùy tiện túm ra một nhóm người đều là khủng bố so với dưới nhân gian. Văn Lục đang nhíu mày thì bên cạnh Na Na đã hưng phấn chạy tới phía nữ tử đứng phía sau kêu lên:
- Chị Thanh Thanh! Như thế nào mà cũng xuống đây?
Người con gái có cái tên Thanh Thanh mặc một bộ đồ màu xanh nước biển, thân hình nở nang, mái tóc búi cao để lộ ra chiếc cổ trắng ngần cao ba ngấn. Người nọ giơ tay xoa đầu Na Na mỉm cười:
- Ta cũng xuống tham gia Việt Thuật Đại Hội. Không lẽ chỉ có tu thuật giả dưới nhân gian mới có quyền tham gia thôi à?
- Hì… đương nhiên là được.
- Ra mắt Na Na cô nương… tại hạ là Kiều Phong người của Đại Vân Tông. Lần đầu gặp mặt quả thật cô nương còn xinh đẹp hơn nhiều so với lời đồn trên Văn Lang Thiên.
Hai người Na Na còn đang hàn huyên thì một vị nam tử trẻ tuổi phong độ nho nhã liền đứng ra tự giới thiệu bản thân. Trình độ mặt dày tren ngang như vậy quả là số một. Những “vị công tử” khác lập tức nhíu mày: “Không ngờ tên này nhanh chân như vậy?”
Nghĩ vậy, nhưng cũng lập tức đứng ra giới thiệu bản thân. Dù sao Na Na vừa xinh đẹp lại có cái “ô” cực to là Hải Thượng Lãn Ông che trên đầu. Người muốn “ẵm” nàng nhiều khó đếm hết. Cũng vì nhiều phiền toái cho nên nàng mới chạy xuống nhân gian tham gia khảo nghiệm Hồn Ngọc. Không nghĩ là nàng dù chạy tới đâu thì phiền toái lúc nào cũng đeo bám.
Một người trong tốp nữ tử đứng phía đầu tiên liền đi tới nói:
- Na Na… như thế nào thấy chị lại không chào?
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt. Văn Lục nhận ra “bà chị” này cũng là thuộc một trong hai nữ tử có tu vi cấp bảy đỉnh phong. Khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, hai gò má nhô cao với thân hình mặc chiếc áo ngắn lộ ra cái “rún” và vòng eo nhỏ đẹp khiến đàn ông nhìn tới liền “bốc hỏa” Chỉ là không ngờ nghe giọng nói có mùi vị của sự ghen ghét đố kỵ. “Chẳng lẽ Na Na cướp mất người yêu của ả?”.
- Chị…
Na Na vẻ mặt không tình nguyện lí nhí chào một câu. “Bà chị” liền cười đắc ý. Văn Lục lúc này cũng nhận ra “sự phân bố” của đám nam giới đến từ Văn Lang Thiên này. Cả mười sáu người nam giới không nghĩ ra lại chia làm ba tốp. Một tốp theo sát nhóm nữ tử Thanh Thanh. Một nhóm thì đi theo “bà chị” kia. Nhóm còn lại liền đứng tách ra độc lập. Nhóm này có chín người, đều là tư anh sáng ngời, khuôn mặt tràn đầy khí chất của cường giả nhưng không kiêu ngạo, khiến người nhìn tới liền có hảo cảm.
Văn Lục liếc mắt là có thể nhận ra nhóm này mới chính là đội quân “chủ lực” của Văn Lang Thiên cử xuống muốn tranh đoạt giải Việt Thuật Đại Hội dưới nhân gian.
Những kỳ đại hội trước nghe nói ít khi Văn Lang Thiên có cử người xuống tham gia. Nếu có đi chăng nữa thì cũng chỉ là số ít, chứ không nhiều như như hiện tại. Có lẽ năm nay Văn Lang Thiên cũng muốn ẵm nhiều giải, hoặc là mục đích chính là cái giải ở Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả kia. Dù sao với tu vi cấp sáu cấp bảy ở độ tuổi này này đối với tu luyện giả địa cầu mà nói chính là tuyệt đối thiên tài. Kể cả ở Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả cũng có phần nắm chắc chứ đừng nói là Việt Thuật Đại Hội. Bất quá Việt Thuật Đại Hội luôn luôn xảy ra điều bất ngờ, nhân tài lớp lớp. Nhất là qua nhiều năm như vậy phát triển, những vị tinh anh trẻ tuổi này có ẵm được giải nào không còn là vấn đề cần phải bàn cãi.
Nhưng có một điều khẳng định là người trong tổ đội quái vật số mười hai liền gặp đối thủ rồi. Giả sử nếu trong quá trình đấu loại mà bốc thăm trúng những nhân vật này thì phần thắng về tay ai còn khó nói.
Nhìn Na Na khó xử trước “bà chị”, Văn Lục đang nhíu mày bỗng nhiên trong đầu lóe linh quang:
“Đang không tìm được cái vỏ, tự nhiên các ngươi lại mang tới. Thật còn phải cảm ơn các ngươi nha”
Chỉ thấy Văn Lục bước tới khoác vai Na Na một cách “thân mật” trừng mắt nhìn đám công tử và vị “bà chị” kia nói:
- Na Na là của ta! Có chuyện gì sao? Nếu không có chúng ta còn có việc phải làm, thứ lỗi không tiếp truyện.
Nói xong Văn Lục liền cầm tay Na Na kéo đi về phía tổ đội đang đứng. Lập tức có một vị “công tử” khuôn mặt anh tuấn dưới cái “đánh mắt” của bà chị liền đứng ra chặn lối.
- Lệ Lệ cô nương còn chưa nói chuyện xong… vị này… gấp gáp đi làm gì chứ?
Vụ việc lập tức gây sự chú ý của các tu thuật giả đang đứng trên đỉnh núi. Mọi người đều tò mò tiến tới. Văn Lục trong lòng cười lạnh:
“Quả nhiên đúng như dự liệu. Tưởng bọn chúng không giữ lại chứ?”
Bà chị vén chiếc váy chậm dãi bước tới gần cản đường Văn Lục hếch cái mặt lên nói:
- Ai yêu… vị này thật nóng tính nha. Hai chị em chúng ta tâm sự cũng không được sao?
- Ừm ,cái eo không tệ, mông cũng nảy nở đấy… Bất quá ta không thích ngươi… Mau tránh đường nếu không ta gọi sư phụ tới oánh ngươi tan xác.
Mọi người nghe vậy thì sửng sốt, tiếp đó phá lên cười. Hóa ra chỉ là một tên công tử bột núp dưới bóng sư phụ. Thế mà cũng dám kiêu ngạo ở đây. Chợt có một giọng nói vang lên:
- Đó không phải người của tổ đội quái vật số mười hai sao?
- Đúng rồi… nghĩ không ra, đội trưởng của họ lại là một tên công tử bột. Có lẽ những nhân tài đi theo là bị dụ dỗ dây mà. Đáng tiếc… đáng tiếc…
Người trên Văn Lang Thiên nghe những tu thuật giả khác bàn tán vậy lại càng khinh thường. “Quái vật cái gì chứ? Chẳng qua là một đám ô hợp”.
Bà chị lại cũng không phải điếc, nghe xong thì lại càng hách dịch:
- Nếu ta cứ ngáng đường thì sao? Gọi sư phụ của ngươi ra đây ta đánh ẹ hắn nhận không ra hắn.
Mọi người nghe vậy đều biến sắc, bà chị này ở trên Văn Lang Thiên từ nhỏ đúng là không coi nhân gian vào trong mắt. Xem ra thế lực của bà chị cũng không nhỏ chút nào. Bất quá điều này không có tý nào đe dọa được Văn Lục. Hắn lúc này vừa nghe xong có người xúc phạm sư phụ liền không nghĩ ngợi vung tay:
“Bốp”
Một tiếng giòn tan vang lên trên mặt của “bà chị”. Năm dấu tay đỏ còn hằn in trên má. Mọi người đều há hốc mồm sửng sốt, không ngờ tên công tử bột này lại ra tay lẹ như vậy. Đúng là nghé con không sợ cọp mà. Người ta là trên Văn Lang Thiên xuống đó.
Bà chị không nghĩ mình lại ăn một cái tát như vậy. Cái tên ghê tởm này cư nhiên có dũng khí tát mình. Nộ giận công tâm, bà chị gào lên:
- Đánh… đánh tàn phế tên dơ bẩn này cho ta!
Lập tức có sáu bảy vị thanh niên nam tử xông tới chuẩn bị dùng quyền cước “tẩn” cho cái tên “không vừa mắt” này một trận.
Văn Lục thấy thế tỏ ra sợ hãi lùi vội ra sau quát lớn:
- Các ngươi không được tới đây. Không ta gọi sư phụ ta tới đánh tan xác các ngươi.
- Ngươi cứ gọi cái lão già đó tới đây đi… haha… ta đánh cả hai thày trò ngươi.
Văn Lục nghe vậy càng run rẩy quát:
- Còn đứng ngẩn ra đó! Mau đánh bọn chúng cho ta.
Mọi người đều ngạc nhiên trước thái độ của Văn Lục, duy chỉ có nhóm người trong tổ đội số mười hai mới biết Văn Lục đang làm gì. Văn Lục lúc diệt xong gián điệp có nói với mọi người về nhiệm vụ sư phụ hắn giao cho khi tới Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả. Cho nên trong Việt Thuật Đại Hội lần này hắn phải tìm một cái vỏ bọc mà chui vào nhằm giấu diếm thực lực. Chỉ không ngờ là hắn chọn cái vỏ “công tử bột” háo sắc, thích khi dễ người yếu, sợ sệt kẻ mạnh như vậy. Vừa nghe Văn Lục quát lên mọi người lập tức ra tay. Cả nhóm Kiệt Hào, Vân Trọng đều lao vào sáu bảy thanh niên kia ẩu đả, dùng tay chân nói truyện.
Thấy vậy tu thuật giả lại càng khinh bỉ. “Hóa ra tổ đội số mười hai chỉ toàn là hư danh. Là do mấy tên công tử, tiểu thư hèn mọn này đồn thổi lên. Thật đáng thất vọng a”.
Danh Sách Chương: