Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 245: Hồng Hà
Nguồn: Tàng Thư Viện
Giọng Hương vang lên đều đều:
- Lão đại đâu rồi! Mau mau điểm danh a!
Văn Lục đang nồng nàn tình cảm bị “phá đám” giữa chừng liền hậm hừ một tiếng:
- Đây!
- Trời! Sao giờ mới lên tiếng? Lão đại là người cuối cùng điểm danh đó nha.
Một lúc, từ cây tiểu kỳ lại vang lên tiếng của cô nàng sát thủ:
- Ừm! Bản đồ sơ lược hình thành! Dựa theo thỏa thuận lúc trước cử ra sáu tổ trưởng. Hiện tại sẽ đọc vị trí mọi người cùng với địa điểm tập hợp. Mọi người nhất định phải tới chỗ tổ trưởng gần mình trong thời gian nhanh nhất.
Tín hiệu lại tắt ngấm, Vi Nhi ngồi bên cạnh khẽ vén vạt tóc mai, nhìn Văn Lục cười cười:
- Chàng dạo này xem chừng rất bận rộn nha.
Văn Lục bất đắc dĩ nhún vai:
- Không có cách nào khác. Cũng may ở Địa Cầu Đại Hội Giới này có loại hoa làm nàng tỉnh. Nhất định ta sẽ tìm ra nhiều tâm hoa khác nữa để nàng khỏe lại.
Vi Nhi trìu mến dụi đầu vào ngực Văn Lục khẽ nói:
- Điều này cũng chưa cần thiết lắm. Dù sao thiếp cũng tỉnh rồi. Chàng cứ làm việc của chàng trước đi!
- Không vấn đề gì! Ta có thể làm hai việc cùng một lúc.
Cây tiểu kỳ dặt bên hông Văn Lục lại phát ra tín hiệu:
- Lão đại, mau tới trợ giúp Hồng Hà, hắn bị yêu thú tập kích. Hướng ba giờ khoảng hai ngàn km.
Giọng Hương gấp gáp vang lên, Vi Nhi nhỏm dậy ngồi ngay ngắn nhìn Văn Lục:
- Chàng đi trợ giúp đồng đội đi. Thiếp ở đây đợi chàng. Nhớ mau mau tới kể cho thiếp nghe những chuyện chàng đã trải qua đó.
Văn Lục nhìn Vi Nhi gật đầu, thoáng chốc đã rời khỏi Mầm Thế Giới. Vừa bật nhảy vụt lên trên không, tay phải vửa chạm vào cây tiểu kỳ nói:
- Mọi người lưu ý! Có một loại hoa khổng lồ, giữa nhụy hoa có một tâm hoa hình trái tim phát ra quang mang màu đỏ. Nếu gặp loại hoa này thì cố gắng hái lấy tâm hoa đó. Văn Lục xin đa tạ.
Nói xong truyền tải hình ảnh của cây Hoa Vi Nhi tới những người khác. Có đông nhân sự mà không tận dụng mới là lãng phí đâu. Thân hình chớp nhoáng, Văn Lục đã bay vút về hướng ba giờ với tốc độ kinh người. Càng lên cao, lực lượng dùng để bay càng nhiều, Văn Lục ước tính một kẻ cấp bảy tu luyện giả dùng hết sức cũng chỉ bay được trên bầu trời khoảng một hai canh giờ. Tốc độ tiêu hao như vậy khiến cả đám tu luyện giả mới vào Địa Cầu Đại Hội Giới xanh mặt. Bất quá đối với Văn Lục có vòng ngũ hành tương sinh mà nói điều này chẳng có chút khiêu chiến nào. Lúc trước linh thức tỏa ra Văn Lục không phát hiện ra vị tu thuật giả tên Hồng Hà này. Chắc là vừa rồi Hương sát thủ đọc vị trí của mọi người cùng mục tiêu mà mỗi người phải hướng tới, vị Hồng Hà này hiển nhiên ở gần Văn Lục cho nên mới chạy tới đây.
Đúng như Văn Lục dự đoán, ở gần Văn Lục nhất có ba vị, một người tu luyện hỏa hệ Hồng Hà, một tu luyện kim hệ Văn Tốn, và một nữ đệ tử tên Thanh Nhàn. Cả ba đều là cấp bảy đỉnh phong, được Hương hướng dẫn đi tới tụ họp với Văn Lục.
Theo kế hoạch của Hương sát thủ, thì sáu mươi tinh anh tu thuật giả chọn ra sáu tổ trưởng là Văn Lục, Thủ Hộ Giả Lê, Hương sát thủ, Trần Tiêu, Thanh Thanh và Thiên Vân.
Trong số sáu người này thì chỉ có Hương sát thủ là thực lực kém một chút. Tuy nhiên với tài chỉ huy của nàng, đưa nàng lên làm tổ trưởng cũng không có ai dị nghị gì. Sau khi vào trong Địa Cầu Đại Hội Giới Hương sát thủ sẽ dùng những cây tiểu kỳ bám trên toàn bộ sáu mươi tinh anh để lập bản đồ cùng vị trí của từng người một để gom lại thành sáu tổ. Mặc dù không nhất thiết mỗi tổ phải đủ mười người, do tình huống truyền tống ngẫu nhiên cho nên sẽ có tổ nhiều và sẽ có tổ ít, ví dụ như tổ của Văn Lục hiện tại chỉ có bốn người do có ba người gần hắn nhất.
Hồng Hà do ở vị trí gần hơn hai người Văn Tốn, Thanh Nhàn, lại dùng hỏa công để bùng nổ mà di chuyển cho nên chạy tới gần Văn Lục nhất. Bất quá tên này đúng là ngu không ai bằng. Ở nơi linh thú cùng thiên thiên bách quái các loại thực vật nguy hiểm như vậy mà hắn cứ “uỳnh, uỳnh” mà chạy hòng tới chỗ Văn Lục nhanh nhất. Kết quả khỏi phải nói, những lần bùng nổ hỏa lực lượng ầm ầm đó liền dụ dỗ bao nhiêu linh thú hắn cũng không nhớ hết.
Hiện tại Hồng Hà mặc dù bị hơn mấy chục con linh thú kỳ dị bao vây nhưng vẫn còn biết khôn một chút không có bay lên trên trời, nếu với phương thức phi hành bùng nổ của hắn không dụ dỗ thêm mấy chục con linh thú phi hành mới là chuyện lạ.
Với tốc độ khủng khiếp, lại áp dụng nguyên lý phóng tên lửa của Văn Lục, chẳng mấy chốc hắn đã bay vọt qua mấy ngàn đỉnh núi cao, tới nơi Hồng Hà đang “hăng say” chiến đấu. Từ xa, một cái cây chọc trời vươn thẳng vọt qua tầng mây, cành lá nhỏ nhất cũng phải bằng một đoàn tàu, còn cành to nhất thì đủ để người ta xây dựng một ngôi làng lên trên. Chỉ thấy một bóng ảnh đỏ rực đang nhảy choi choi liên tiếp xuyên qua các cành cây để trốn linh thú, trông bộ dạng te tua của hắn thì chẳng mấy chốc nữa chắc chắn sẽ nằm trong bụng linh thú.
Mấy con linh thú tham gia vào đoàn truy sát cũng đủ các loại hình dáng kỳ dị, nào là Bướm Cánh Dơi, Sâu Dóm khổng lồ, một đàn sinh vật không biết tên vừa giống ong lại vừa giống muỗi to như chiếc xe SH bay tới bay lui giương hai cái càng sắc bén cặp cặp ở phía trước….
Tuy nhiên Văn Lục vừa bay tới, lập tức đàn sinh vật côn trùng dị dạng tới hơn mấy ngàn con “Bướm Cánh Dơi ” màu sắc sặc sỡ kia lập tức dừng lại nhìn về phía hắn. Còn chưa đợi Văn Lục phản ứng, cả đàn “Bướm Cánh Dơi” rú lên thảm thiết rồi đồng loạt xông tới như có mối thù không đội trời chung với hắn.
Văn Lục nhìn thấy cảnh này ngẩn ra, nhưng rất nhanh hắn nghĩ tới một vấn đề. Lúc trước Văn Lục hái tâm hoa của Hoa Vi Nhi không có thấy một chút nguy hiểm nào. Thường thường kỳ hoa dị thảo đều đi kèm với linh thú thủ hộ mạnh mẽ. Nhưng mà lúc Văn Lục hái đều không có lấy một bóng nào làm hắn nghi ngờ một hồi. Giờ xem ra bông hoa đó không phải là không có linh thú thủ hộ mà là do bọn Bướm Cánh Dơi này bận việc gì đó, hoặc là kéo đi “đánh đấm” nơi nào không kịp về thủ hộ làm Văn Lục chiếm mất tâm hoa.
Nếu tâm hoa có thể làm cho Vi Nhi tỉnh dậy thì có nghĩa nó cũng có tác dụng cực kỳ tốt đối với linh hồn. Có lẽ linh thú ăn vào sẽ làm mở mang linh trí khiến chúng trở nên thông minh hơn, mạnh mẽ hơn. Văn Lục không biết làm cách nào đám Bướm Cánh Dơi này lại phát hiện ra hắn hái tâm hoa, nhưng mà hiện tại vấn đề đó cũng không còn quan trọng rồi. Tay phải vừa lật, hơn mười viên Ngũ Hành Châu xuất hiện xoay tròn tròn trên lòng bàn tay. Đàn Bướm Cánh Dơi vừa bay tới gần, liên tiếp mười tiếng nổ vang lên làm cho đám côn trùng bay đầu tan thành bụi phấn. Những sinh vật sống thành bầy đàn, nếu linh trí của bọn chúng chưa mở, Văn Lục cũng chỉ ngại con Vương của bọn chúng. Những đám Bướm Cánh Dơi này hiển nhiên muốn uy hiếp Văn Lục thì còn một khoảng cách không nhỏ.
Bên kia, Hồng Hà đang tập trung tinh thần cao độ để đối phó với đám linh thú, chợt nghe tiếng nổ ngoài xa thì vui mừng quá đỗi hét lên:
- Lão đại! Mau tới cứu ta… Á!
Tên hỏa hệ này đúng là không khác Vân Trọng bao nhiêu, đang chiến đấu còn có tâm tình la hét. Vừa chậm một nhịp liền bị cây châm của đàn “ong muỗi” khổng lồ châm một cái vào mông, té lộn cổ từ trên cành cây cắm đầu xuống đất. Cũng may hắn đứng ngoài mép của cành cây, nếu không cây châm như mũi thương sắc bén kia mà thừa dịp xuyên vào, dám chắc hắn sẽ thành món thịt xiên.
Văn Lục nhìn bộ trang phục của Hồng Hà te tua cũng nhịn không được bật cười. Người này đúng là “fan” cuồng của Văn Lục, cho nên hắn cũng diện một bộ đồ giống y chang Văn Lục. Chỉ tiếc bộ dạng của hắn hiện tại cũng không khác cái bang là bao nhiêu. Đưa tay rút thanh đại đao sau lưng, Văn Lục vung tay, thanh đại đao như mũi phi tiêu chớp nhoáng đã bay vút tới xuyên ngang bên hông áo của Hồng Hà rồi đóng đinh hắn lên trên thân cây khổng lồ, vừa lúc tránh được hơn mấy chục mũi kim của đám “Ong Muỗi” châm tới.
Hồng Hà bị găm lên trên cây không những không giận dữ mà còn vui mừng hưng phấn, hai tay run run nắm lấy thanh đại đao ra nhìn ngắm một hồi. Từ lâu cả đám đã ngưỡng mộ thanh đao này của Văn Lục, muốn cầm không biết bao nhiêu lần mà không dám. Hiện tại có cơ hội khiến hắn quên luôn ở gần bên cạnh còn cả đám linh thú to có, nhỏ có hung hăng truy sát, cùng với một đống đứng dưới gốc cây ngửa cổ lên ngóng “con mồi” rụng xuống. Vừa lúc này, một giọng nói thanh thúy vang lên khiến Hồng Hà giật mình cái thót:
- Tên ngu ngốc kia! Muốn chết à? Còn đứng ngây ra đó.
Hồng Hà toát mồ hôi, lập tức bày ra bộ mặt nịnh nọt nói: nguồn
- A! Là Bạch Y Công Chúa! Thất lễ, thất lễ. Để tại hạ mượn sức của Bạch Y Công Chúa một lúc vậy.
Nói đoạn hắn bày ra tư thế “đệ nhất thiên hạ” nhìn linh thú như “cỏ rác” hăm hở hưng phấn lao vào chặt chém.
Bên này Văn Lục rất nhanh đã tung ra hơn năm mươi viên Ngũ Hành Châu cấp sáu lúc trước rảnh rỗi luyện chế. Đám Bướm Cánh Dơi mặc dù cực kỳ hung hãn nhưng sau khi bị tiêu diệt quá nửa thì vội vạng đảo hướng bay đi. Nhìn ở giữa đàn có một con màu sắc rực rỡ cùng to lớn hơn những con khác đang phát ra những tín hiệu Văn Lục đoán chắc đây là Vương của đàn Bướm Cánh Dơi. Bất quá Văn Lục cũng không phải là kẻ hiếu sát, nếu linh thú đã bỏ chạy hắn cũng không truy cùng sát tận làm gì. Đối với linh thú, nếu đã buông tha, khi hai bên gặp lại, tuyệt đối bọn chúng sẽ đi đường vòng để tránh. Không như con người, thua lên liền tức giận dùng đủ mọi biện pháp hèn hạ có, vô sỉ có để hãm hại kẻ đánh bại mình.
Hồng Hà cũng đã đánh lui đám linh thú, hưng phấn chạy lại chỗ Văn Lục nói:
- Lão đại! Ta phát hiện ra một chỗ cực kỳ thú vị. Ở đó có đám tu luyện giả đang quần chiến với một con linh thú to lớn. Ta đoán nhất định phải có bảo vật… không, phải là siêu cấp bảo vật. Khà khà! Chúng ta đi cướp cho bọn chúng tức chết.
Danh Sách Chương: