Mục lục
Hồn Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh





Chương 332: Sát Khí Ngập Trời







Không chỉ trưởng lão Lệ Phong phi thường tức giận mà tất cả các thế lực còn lại đều trừng mắt lên, các trưởng lão khác cũng đồng loạt ra tay.
Theo hiệp ước của các thế lực thì ở trên phiến đá lở lửng trên không trung cũng là cánh cổng không gian vào Địa Cầu Đại Hội Giới này tuyệt đối không cho phép thế lực nào động thủ giết chết đối phương, nhất là động thủ với tư cách của một trưởng lão đối với một đệ tử lại càng không được cho phép. Nếu không sẽ bị tất cả các thế lực khác liên hiệp lại tiêu diệt.

Ngay là Lệ Phong trưởng lão lúc vừa dẫn đệ tử tới tham dự Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả liền động thủ nhưng cũng chỉ đánh cho đối phương bay ra chứ không hoàn toàn sát hại ai, bởi vậy mới thấy tính nghiêm trọng của quy tắc này. Nhưng là ngoài tầm dự đoán của tất cả mọi người, vẫn có kẻ dám ra tay.

Nếu coi khu vực truyền tống môn là một cái bánh hình tròn ở giữa phiến đá bay khổng lồ thì chiếc bánh này đã được cắt thành nhiều phần hình phiến quạt và mỗi thế lực sẽ chiếm hữu một phần “bánh hình phiến quạt” đó để đứng đón đệ tử của thế lực mình trở về. Nhiều phiến quạt xếp lại thành hình tròn, ở giữa trung tâm là điểm truyền tống các đệ tử ra, rộng áng chừng trăm mét tròn. Do vậy cũng chẳng có gì ngạc nhiên nếu vị trí của các trưởng lão Huyết Tộc lại đứng đối diện với vị trí của trưởng lão Lệ Phong và các thành viên khác của tu thuật giả Đại Việt.

Bất quá điều cốt yếu của vấn đề nằm ở chỗ liên tiếp hơn mười kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả gần đây không thế lực nào dám động thủ ở trên phiến đá khổng lồ có tên Phi Sơn Môn này, cho nên mọi người đều đã thả lỏng, hoàn toàn chú tâm để ý xem thế lực của mình sẽ có bao nhiêu người trở ra khỏi Địa Cầu Đại Hội Giới, Lệ Phong và các trưởng lão khác cũng không ngoại lệ.
Lúc nhóm người Văn Lục truyền tống ra, trong tu duy của mọi người đều thoáng giãn ra. Tâm lý mọi người thường thường khi tìm được điểm tựa tinh thần thường thả lỏng, nhất là đối với nhóm người Văn Lục sau một năm với những cuộc đấu trí cực kỳ căng thẳng gặp được các trưởng lão thì sức đề phòng gần như giảm xuống con số không.

Đang trong lúc Văn Lục và các thành viên khác chắp tay chào hỏi các trưởng lão thì cũng vô tình quay lưng về phía đối diện.
Càng làm mọi người bất ngờ là lão già đứng bên phía đối diện thuộc vị trí Huyết Tộc vừa quát lên thì chưởng phong đã chạy tới sát vị trí của mọi người, nhằm thẳng vào Văn Lục mà ầm ầm bắn phá.

Lung Quang đứng ngoài cùng bên phía tay trái, khi mọi người quay người chào hỏi các trưởng lão thì hắn trở thành người đứng sau cùng, cũng là người tiếp xúc với luồng chưởng phong giống như tia lazer khổng lồ đó, cho nên hắn là người làm ra phản ứng đầu tiên. Đáng lẽ hắn chỉ cần khẽ nghiêng người lập tức có thể tránh né, dư ảnh của luồng lực lượng chạy qua cũng chỉ làm cho hắn bị thương nhẹ, nhưng hắn lại không làm vậy mà lại dùng trọn vẹn bản thân che chắn. Nhưng là sự cố gắng của hắn cũng chỉ làm cho Văn Lục đứng kế tiếp hắn phát hiện ra tình huống mà làm ra phản ứng.

Phản ứng của Văn Lục đầu tiên là vung tay, lực lượng tuôn ra đẩy văng những người ở phía trước ra khỏi đường đi của luồng lực lượng đỏ chót kia. Chỉ là hắn cũng không nghĩ tới luồng lực lượng hình lazer đó lại đi quá nhanh, hắn lại càng không dự tính đến việc cô bé cái bang với tinh thần của một trẻ em lại thức tỉnh, đang yên ổn ngồi trên vai, hai tay ôm chặt cổ hắn lại rớt xuống mà thiêu đốt cả lực lượng Mầm Thế Giới lẫn cả linh hồn để che chắn phía trước.
Trong giây phút nguy cấp đó, nàng còn không quên dùng thủy lực lượng nhu hòa đẩy Văn Lục ra khiến sức nổ vụ va chạm kịch liệt cũng chỉ làm hắn nhận lấy ảnh hưởng thấp nhất.
Nhìn nàng biến thành những tàn sáng phiêu tán khắp nơi, trái tim Văn Lục dường như bị ai bóp nghẹt. Không khí như không cách nào thông qua cổ họng khiến hắn giống như bị nghẹt thở, miệng há ra mà không thốt được lời nào… hắn khóc… một nam nhi thực sự đã đổ lệ…

“Oanh… oanh…”

Chưởng phong từ bốn phương tám hướng đồng loạt đổ dồn về phía lão già mặc y phục đỏ chót của Huyết Tộc. Lần đầu tiên các thế lực lại đồng tâm nhất trí dốc toàn lực như vậy. Nhưng đáng kinh ngạc là mặc dù thất khiếu đổ máu, xương cốt toàn thân vỡ vụn, nhũn ra như đống thịt nhưng lão già Huyết Môn kia vẫn còn chưa có chết, hẳn là có bảo giáp cấp cao.

- Ha ha… Các ngươi chờ Huyết Tộc điên cuồng trả thù đi… khục khục…

Lão già không chút sợ hãi, mở miệng cười to đe dọa khiến hắn phải hộc ra vài ngụm máu. Đang trong lúc mọi người phi thường tức giận muốn tung thêm một chưởng đập chết lão già Huyết Tộc thì một giọng khàn khàn vang lên:

- Khoan…

Mọi người giật mình quay lại lập tức phát hiện ra một nam tử toàn thân vận đồ thuần hắc, đầu hơi cúi nhìn chằm chằm vào lão già Huyết Tộc, sát khí ngập trời khiến mái tóc cùng tà áo choàng cuồng loạn bay múa.

- Tiểu Tử! Ngươi sắp nhập ma rồi!

Một giọng nói trong trẻo vang lên từ vị trí của Băng Cung, Văn Lục vẫn nhìn chằm chằm lão già phất tay sang ngang nói:

- Ta còn tốt lắm, còn chưa diệt được kẻ thù, ta còn phải tốt.

Lệ Phong trưởng lão cũng lo lắng thở dài:


- Ngươi nghỉ ngơi đi thôi, việc diệt Huyết Tộc để lại cho chúng ta.

Không ngờ nghe được câu này, Văn Lục lại lắc đầu nói ra một câu làm choáng váng tất cả mọi người:

- Hắn không phải người của Huyết Tộc …

Trong lúc mọi người đều biểu hiện không thể tin nổi thì Văn Lục lại nhìn không chớp mắt vào lão già mặc y phục màu đỏ của Huyết Tộc mà gằn từng chữ:

- Ta nói phải không?

Sắc mặt lão già thoáng chốc thay đổi, tiếp đó cười lớn:

- Phải thì sao, mà không phải thì sao? Nhóc con! Ngươi giết thiếu chủ của chúng ta, hãy chờ sự trả thù điên cuồng của chúng ta đi…

- Hừ! Ma môn các ngươi cũng chuẩn bị tiếp nhận sự trả thù điên cuồng của ta đi.

Sát khí của Văn Lục ngày càng dữ dội, lần đầu tiên hắn dường như không kiểm soát nổi lý trí của mình. Hắn bị nỗi đau chiếm lĩnh thân thể, nhưng là hồn thuật của hắn vẫn còn phân tích được nhiều điều.
Thứ nhất là không đời nào Huyết Tộc lại thẳng thừng tấn công, như vậy chẳng khác nào muốn bị diệt tộc. Hắn muốn trả thù thì không cần phải điên cuồng như vậy, có thể chờ đối phương ra khỏi Phi Sơn Môn, hoặc thuê thích khách gì gì đó. Hơn nữa thực tế thiếu chủ Huyết Âm là do chính đồng bọn của hắn giết chứ không phải đích thân Văn Lục ra tay. Điều này cho thấy cho dù có Huyết Ký trên người Huyết Âm không có khả năng chạy sang thân thể Văn Lục mà đánh giấu được. Thế thì vậy lý do gì mà hắn lại nhằm vào Văn Lục mà tấn công?
Nếu tính tới Ma Ký nằm trong người Văn Lục mà giải thích thì mọi chuyện liền sáng tỏ. Chiêu này của Ma Môn cực kỳ inh, dùng người đã cài vào trong Huyết Tộc trả thù cho Ma Lang, lại có thể khiến Huyết Tộc bị diệt môn. Điều cốt yếu là phải chứng minh lão già này là người của Ma Môn.

Lão già nghe Văn Lục nói tới ma môn liền tái mặt:

- Ngươi…

Còn không đợi lão già nói hết, thân ảnh Văn Lục đã biến mất, thoáng chốc đã hiện ra trước mặt lão già, tay phải giơ lên chụp vào giữa đỉnh đầu hắn, hồn thuật được thi triển…
Trước mắt mọi người đột ngột hiện lên một hình ảnh lơ lửng trên không, đó chính là một viên nội đan màu máu thình lình thoát ra khỏi thân thể của một lão già Ma Môn bay vút xuống xâm chiếm thân thể một đệ tử Huyết Tộc còn trẻ tuổi đang co giật dưới mặt đất. Vì viên nội đan màu máu này khá đặc biệt, cực kỳ giống nội đan của Huyết Tộc cho nên sau khi đoạt xá, lão già ma môn trong lốt một đệ tử Huyết Tộc này dễ dàng vượt qua các cuộc gắt gao khảo nghiệm của Huyết Tộc để leo lên chức trưởng lão.

Cuối cùng là một giọng nói vang lên, chính là mệnh lệnh của Ma Môn, chính là tiêu diệt Văn Lục, báo thù cho Ma Lang, đồng thời để Huyết Tộc nhận lấy sự điên cuồng của các thế lực.
Xem tới đây, khuôn mặt tất cả những người thuộc Ma Môn đều tái rồi, ba tên trưởng lão không chút suy nghĩ đồng loạt bay vút đi.

- Muốn chạy? Để mạng lại đây…

Phản ứng đầu tiên là Lệ Phong trưởng lão, lực lượng biến thành một bàn tay khổng lồ chụp tới khiến cho cả ba tên trưởng lão Ma Môn lảo đảo rớt xuống mặt phiến đá. Cùng lúc đó các thế lực cũng đồng thời ra tay, những người khác của Ma Môn cũng bị ngập trời công kích đổ lên đầu:

“Uỳnh… uỳnh… uỳnh…”


Phía bên này, Văn Lục không chút nhíu mày, giơ chân tung ra một cước:

“Bụp…”

Lão già Ma Môn mặc trang phục của Huyết Tộc đang trọng thương gần chết lần này nổ tung. Phía bên kia, nữ trưởng lão Trung Hân đã đóng băng hai nửa thân thể của Lung Quang lại. Hắn mặt dù đã bị chia làm đôi nhưng linh hồn không bị ảnh hưởng nhiều, với mộc thuật phát triển của các môn phái cùng Văn Lang Thiên, cứu hắn hẳn không có vấn đề. Chẳng qua tu vi có khả năng sẽ bị giảm mạnh.

Nhìn qua một lượt, Văn Lục bắt gặp một thân ảnh đang khóc nức nở. Cô bé đang ôm cây đàn gục xuống, hai vai rung rung. Đột ngột nàng ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ căm thù nhìn Văn Lục. Trong lúc Văn Lục còn đang bối rối, nàng đã quát lên thảm thiết:

- Ngươi là kẻ hại chết chị Phương Thảo… ngươi là kẻ khốn nạn… là kẻ vô tình… Ta sẽ không tha cho ngươi…

Nói đoạn nàng ôm cây đàn bay vút đi trước sự ngơ ngác của mọi người.

“A…….”

Văn Lục ngửa cổ lên trời thét dài một tiếng, sát khí bùng nổ dữ dội, cuồng phong đẩy văng những người đứng gần ra xa, hai mắt lúc trắng lúc đỏ rực lập lòe thật dọa người. Hắn nhìn về phía Kiệt Hào khàn khàn giọng:

- Tổng đàn ma môn ở đâu?

Kiệt Hào cũng đang cắn chặt răng, hai tay co lại thành nắm đấm nghe vậy ngẩng lên. Hắn đang muốn trả lời, trưởng lão Thiên Nhất Tam Tam Long của U Long môn nhàn nhạn đạo:

- Ngươi cần phải tỉnh táo!

Văn Lục vẫn khàn khàn nói:

- Nếu trưởng lão muốn ta ngay lập tức nhập ma thì ngăn cản ta…



PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK