Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 94: Võ đài
Nguồn: Tàng Thư Viện
- Ngươi đã nghe gì chưa? truyện copy từ
- Chuyện gì… ta đang bận lắm. Nếu là “vô bổ” thì ngươi biến ra chỗ khác chơi dùm coi.
- Thấy bảo tổ đội “quái vật” số mười hai vừa mới lập võ đài ở tầng bảy đấy. Bọn họ tính khiêu chiến tất cả tinh anh của gia tộc ta. Ngươi thấy có kiêu ngạo không chứ?
- Cái gì…? Bọn họ dám? Ta phải đi lôi cổ bọn chúng xuống. Khinh gia tộc ta… ta… không có người sao?
Nhìn thấy đồng bọn “phun mưa” tứ tung, hùng hồn tuyên bố. Người trẻ tuổi truyền tin bĩu môi, khinh thường nói:
- Thôi đi… con lạy ông… ông “hạ cánh” nhẹ cho con nhờ! Hừ… mới cấp hai đã tinh vi? Người ta là… bay vèo vèo như đại bàng tung cánh trời rộng đấy a.
Nghe vậy tên vừa hùng hổ bỗng chốc nhũn như con chi chi:
- Không lợi hại vậy chứ? Ta tưởng người cao nhất trong bọn chúng cũng chỉ cấp ba chứ? Vậy thì đi coi xem… ta không tin mấy sư huynh “thiên tài” cấp năm cấp sáu của gia tộc ta không đả bại được bọn chúng.
Hai kẻ khoác tay nhau hung hăng chạy ào ào lên tầng bảy Nguyễn Thiên Sơn…
Đứng từ trên đỉnh núi, tổ đội mười hai có thể nhìn thấy khắp cả ngọn núi, dòng người như dòng nước chảy ngược trở lên. Trên khuôn mặt mọi người có đủ mọi sắc thái, đa phần phẫn nộ, mặt đỏ bừng bừng, cũng có kẻ cười nhạo khinh thường, lại có người tò mò nhìn đông nhìn tây… xem ra kẻ này quanh năm suốt tháng chỉ biết công tác tại một vị trí nhỏ không đi đâu nên giờ cũng hưng phấn chạy theo dòng người.
Lúc này là tám giờ sáng, trên tầng thứ bảy của Nguyễn Thiên Sơn, ở phía sườn đông của ngọn đại sơn, ba trưởng lão tu thổ hệ thuật của gia tộc Nguyễn đang toàn lực phối hợp thi triển thổ thuật… Một khối đá rộng tới cả ba ngàn mét vuông dày cả trăm mét như được mọc ra từ Nguyễn Thiên Sơn, đứng chơi vơi lưng chừng trời. Tổ đội mười hai đứng trên đỉnh núi phía sau mấy chục vị trưởng lão và trưởng tộc Nguyễn cũng tấm tắc khen. Vân Trọng hưng phấn quát lớn:
- Thủ đoạn hay….
Linh thức Văn Lục lướt qua một lượt rồi nói:
- Chất đá cực kỳ cứng rắn, hơn nữa lại bố chí lên bề mặt cả ba trận pháp cấp bảy chồng lên nhau. Võ đài rộng một trăm mét vuông ở giữa lại được năm trưởng lão bố trí vòng bảo vệ ngũ hành bao quanh tới tận… cấp tám. Xem ra ba tên “cuồng chiến đấu” các ngươi có thể phóng tay mà làm a…
Nghe Văn Lục nói vậy, tất cả các trưởng lão tộc Nguyễn thuật đều bất giác quay lại nhìn nhau. Dễ dàng nhận ra trong mắt mọi người đều ánh lên vẻ kinh ngạc. Hơn hai
mươi vị trưởng lão đứng sau cùng còn giật mình thon thót. Bởi vì thực tế họ cũng không nhìn ra những điều đó. Xem ra những người này hoặc là vừa được kết nạp, hoặc là quản lý đệ tử ngoại môn nên thực lực mới kém như vậy.
Chỉ riêng ba người Vân Trọng, Kiệt Hào, Lung Quang nghe Văn Lục xong thì cực kỳ hưng phấn, hận không thể xuống ngay đó mà khua khoắng chân tay một hồi.
Cả khối đá ngoại trừ mặt tiếp giáp với Nguyễn Thiên Sơn thì ba mặt còn lại đều lơ lửng giữa trời, nhìn từ xa liền cảm nhận được nét hùng vĩ, tráng quan. Nếu có đệ tử nào chưa đạt tới cấp ba chưa biết phi hành lập tức ngoan ngoãn đứng vào trong, không dám thò đầu qua mép của khối đá rộng ba ngàn mét vuông này mà trông xuống.
Lúc này đã là chín giờ sáng, không tới hai giờ từ lúc tộc trưởng tộc Nguyễn thuật ra thông báo cổ động tinh anh tới để “hạ đài” của tổ đội mười hai thì đã có tới cả năm sáu ngàn người tụ tập quanh võ đài.
Chỉ sau một hồi nữa, cả khối đá rộng lớn đã chật kín người, thậm chí có số nhiều phải leo lên gần tới tầng tám Nguyễn Thiên Sơn mà nhìn xuống.
Ở trên khối đá vừa được tạo ra, xung quanh được các trưởng lão cũng chẳng buồn xây lan can bao quanh. Thỉnh thoảng có một vài đệ tử rớt xuống, bất quá hắn chưa rơi được bao xa liền có người bay vút xuống vớt lên. Xem ra những người trẻ tuổi của gia tộc Nguyễn cũng cực kỳ đoàn kết. Ít nhất Văn Lục cũng chưa thấy kẻ nào đứng nhìn thờ ơ khi đồng bọn bị rớt cả.
Tên bị rớt xuống vừa được cứu lên khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu nhưng vẫn hưng phấn hô to:
- Haha… ta vừa được thử cảm giác bay đấy… haha… Ách! Quên mất… cảm tạ sư huynh đã cứu mạng. Sư huynh tên gì thế?
Tên sư huynh cũng không quay lại mà vừa nhìn vào phía trung tâm, nơi có võ đài vừa nói.
- Không có gì… ngươi nên cẩn thận chút. Tốt nhất là vào trong mà tìm chỗ đứng.
Ở đầu kia võ đài có một gã to cao, râu quai nón bay lơ lửng lên không quát lớn:
- Mẹ nó… mấy tên gần võ đài kia… ngồi ngay xuống cho lão tử. Cứ nhấp nhô thế còn xem cái gì.
Các trưởng lão đang đứng trên tầng chín nghe thấy đại hán quát tháo như vậy thì xấu hổ nói:
- Tên “đầu trâu” này… lại bắt đầu làm loạn rồi!
Nói vậy nhưng ba trưởng lão vừa liên thủ lập võ đài cũng đỏ bừng mặt len lén liếc trưởng tộc. Tiếp đó vội vã vung tay lên phối hợp thi triển điều khiển trận pháp trên bề mặt của khối đá, lập tức… như hiệu ứng mặt nước, từ trong lan ra ngoài, cứ cách một mét bề mặt trận pháp vô hình dưới chân các đệ tử liền được nâng cao lên chừng sáu bảy mươi phân, khiến ọi người vòng ngoài liền có cảm giác mình đang đứng trên không cách mặt đá mà nhìn xuống võ đài. Ai cũng không bị che khuất, hoàn toàn có thể nhìn rõ mọi tình huông phía dưới võ đài.
Mọi người thấy vậy đều hoan hô, la ó inh ỏi. Tộc trưởng Nguyễn thuật mỉm cười quay lại nói với đám trưởng lão sau lưng:
- Xem ra gia tộc ta cần một võ đài để các đệ tử trong gia tộc thường xuyên tỷ thí rồi. Như vậy đi… ừm…sau cuộc đấu này cứ để cái võ đài ở đó.
Tiếng phụ họa phía sau nhao nhao vang lên:
- Tộc trưởng nói phải… Ngoài đưa tinh anh đệ tử vào “Nguyễn Giới” khảo nghiệm ra thì một võ đài cũng rất cần thiết.
Tộc trưởng cười lớn:
- Nói như vậy hóa ra tộc ta phải cảm ơn tổ đội số mười hai rồi. Văn Lục hiền chất… ta thay mặt gia tộc cám ơn ngươi… haha…
Văn Lục vội cúi người nói:
- Tộc trưởng không trách tội phá quấy đã là tốt lắm rồi. Làm sao cháu dám nhận lời cảm ơn của tộc trưởng chứ?
Tộc trưởng Nguyễn tộc nghe vậy phá lên cười sáng khoái rồi nhìn xuống phía dưới. Việc lập võ đài Văn Lục có nói rõ với ông rằng lợi dụng cơ hội này vừa là để khảo nghiệm tinh anh đệ tử Nguyễn tộc, vừa là để qua đó mà thăm dò ra kẻ làm gián điệp. Tộc trưởng nghe xong liền đồng ý ngay lập tức. Lão còn đang mong có cơ hội danh chính ngôn thuận thành lập một cái võ đài để cổ vũ tinh anh đệ tử. Nhất là hàng năm lại có thể tổ chức giải trong gia tộc để khảo nghiệm các tinh anh đệ tử cũng tốt. Đúng là trăm lợi mà không có hại.
Ba trưởng lão lúc này cũng đã hoàn thành việc nâng bề mặt trận pháp trên cùng thành những bậc để các đệ tử có thể nhìn rõ tình hình dưới đài. Sau một hồi nháo nhào thì có một tên mặc bộ đồ trắng từ đầu tới chân bay vọt lên cách mặt võ đài chừng năm sáu mét rống to:
- Mấy tên tổ đội mười hai đâu rồi. Ra đây đi nào… không phải định làm con rùa rụt cổ đấy chứ?
- Ha ha ha…
Nghe tên “trắng bóc” hò hét, toàn bộ đệ tử dưới võ đài đều khoái chí cười lớn, nhao nhao hò hét theo:
- Bọn chúng thấy tộc ta “binh hùng tướng mạnh” nên run lập cập rồi sao giám xuống.
- Ha… ha… Dám tới gia tộc ta vênh váo … ta đây khiêu chiến cả tổ đội mười hai.
- Oa… sư huynh thật phong độ. Ta ngưỡng mộ quá đi thôi…
- Nguyễn Vân ơi… chàng mà lên đánh thắng một người của tổ đội quái vật mười hai thôi. Ta sẽ nguyện yêu chàng tới hết đời.
Ở góc phía bắc võ đài, một cô gái “tròn ùng ục” thấy võ đài nhốn nháo thế thì hét lớn góp vui:
- Ai đánh bại được toàn bộ tổ đội mười hai… lão nương nguyện hiến thân làm vợ cả cho hắn…
Những người bên cạnh vội vã nhảy dạt ra xung quanh, tai vẫn còn ù ù ong ong. Như một quả bom thả xuống, góc đài phía bắc ngay lập tức im ắng lạ thường. Tất cả đều đổ dồn con mắt vào “voi con” đứng trình ình, xung quanh cách xa ba mét là đám người bịt tai vội vã lẻn đi chỗ khác. Mấy tên thì thào với nhau:
- Úi… không dám đâu… nếu lỡ đang ngủ nó gác chân lên cổ… chết bất đắc kỳ tử a.
- Ngươi nói chí phải.
- Giảm cân đi em ơi… anh sẽ nguyện làm lão công của em…
- Hừ… tên nào vừa nói đó? Lăn ra đây cho bổn cô nương… dám xúc phạm ghê gớm sắc đẹp của bổn cô nương sao? Lăn ra đây!
Góc võ đài lại lập tức im ắng. Bỗng ở phía tây bên kia có người hét lớn:
- Trưởng tộc tới…
Lập tức cả võ đài nghiêm chỉnh đứng nhìn về phía con đường dẫn từ trong Nguyễn Thiên Sơn ra võ đài. Tổ đội số mười hai cũng đủng đỉnh đi theo sau, mọi người tò mò đánh giá tinh anh đệ tử gia tộc nguyễn hai bên dóng.
Phạm vi ba trăm mét vuông xung quanh võ đài vẫn là khoảnh đất bằng phẳng. Đi thẳng ra là ba dãy bàn lớn bằng đá dành cho trưởng tộc và các trưởng lão. Ở phía đông, đối diện bên kia của Nguyễn Thiên sơn là dãy bàn dự tính dành cho bên khiêu chiến. Hôm nay tổ đội mười hai sẽ ngồi ở đây. Tổ đội mười hai vừa đi vòng qua phía bắc, cô nương “voi con” đứng một mình đang giận đùng đùng bỗng nhiên mắt sáng lên:
- Anh gì to con… anh đó, anh vác cây rìu lớn đó. Có nguyện lấy thiếp làm vợ không?
Vân Trọng vừa nghe thấy tiếng hét inh ỏi kêu mình. Quay mặt sang nhìn một nhìn lập tức hai chân líu díu vào nhau, xém cắm đầu xuống đất. Cả tổ đội mười hai thấy vậy cười lớn. Văn Lục quay đầu nhìn về phía sau, thấy trong dãy bàn trưởng lão có một vị mặt đỏ như gấc trừng mắt với cô gái liên hồi. Lại nhìn cô nương đang quát tháo len lỏi về phía góc đài phía đông. Văn Lục mỉm cười: “Hóa ra là con trưởng lão cấp cao… thảo nào không ai dám ho he với nàng”.
Danh Sách Chương: