Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 376: Một Đường Bắc Tiến (11) – Hoang Đô! Thành Phố Bí Ẩn
Văn Lục thấy Hàm Tiếu tiểu muội và Vân Trọng sắp “đại khẩu chiến” thì xua xua tay:
- Được rồi Hàm Tiếu! Khi em gặp nạn, hắn là người lo lắng cho em nhất đó!
Hàm Tiếu tiểu muội kinh ngạc chỉ tay về phía Vân Trọng hỏi:
- Hắn?
Vân Trọng hất hàm:
- Dĩ nhiên là bổn công tử…
Nói đoạn hắn nhảy lên tảng đá lớn đứng tạo dáng rất hoành tráng rồi hét:
- Hào hoa phong nhã, thiên hạ anh hùng nào ai bằng ta. Ô la la… hú..ú…
- Xùy…
Mọi người phì cười. Cảm giác nhìn một con “khỉ đột” khổng lồ đứng khoa chân múa tay trên tảng đá quả là không tệ. Mấy cô gái còn cười tới nước mắt nước mũi tèm lem khiến Vân Trọng cụt cả hứng ngênh ngang trở về chỗ cũ như thể chuyện vừa rồi chả liên quan gì tới hắn.
Văn Lục mặc dù đang rầu thối ruột cũng phải mỉm cười. Qua một hồi, hắn vỗ vỗ tay nói:
- Được rồi. Thời gian của chúng ta không còn nhiều. Chúng ta phải mau chóng tìm ra địa điểm mà Ức Trai tiền bối đã nói.
Sáu thành viên còn lại nghe xong đều gật đầu. Cặp mắt ẩn sau tấm mặt nạ bằng bạc của cô nàng sát thủ ánh lên những tia trí tuệ:
- Nếu tiền bối đã nói là “sâu trong phía tây cao nguyên, nơi mặt trời không bao giờ tới” vậy thì chúng ta cứ bay về phía tây của cao nguyên Đại Việt mà tìm kiếm. Mà nơi mặt trời không bao giờ tới chỉ có ba khả năng. Một là nơi này là một thung lũng hay vực sâu không nhìn thấy đáy. Nơi mà mặt trời dù cường đại tới cỡ nào cũng không thể chiếu xuống được dưới đáy thung lũng hoặc đáy vực.
Địa điểm thứ hai có khả năng trùng hợp với câu của tiền bối chính là một hang động, hoặc một cơ sở dưới mặt đất. Mà địa điểm cuối cùng cũng là địa điểm khó tìm nhất chính là một “giới”, có cánh cửa thông với một địa điểm nào đó ở phía tây Đại Việt. Một giới độc lập rất có khả năng chìm trong bóng tối, hoặc tận hưởng ánh sáng nhân tạo, bởi vậy cũng không thể loại trừ khả năng này.
Nghe cô nàng sát thủ nói, mọi người nhíu mày. Hai “địa điểm” đầu còn có thể dùng linh thức rộng lớn và cường đại của mọi người mà thăm dò. Nhưng mà địa điểm thứ ba thì quả thật khó nói. Dù sao trận pháp cũng là lĩnh vực muôn hình vạn trạng, không ai có thể nói trước có thể nhìn thấy bất cứ trận pháp che phủ hay ảo trận trên đời.
Tuy nhiên với thần thông kinh thiên của Ức Trai tiền bối hẳn là đã rõ ràng tình huống của cả tổ đội, cho nên nếu quá khó khăn, ngài cũng không đưa ra câu đố đau đầu làm gì, rất có khả năng địa điểm mà mọi người cần tìm chỉ thuộc một trong hai nơi ban đầu mà cô nàng sát thủ nói.
Nghĩ như vậy tuy nhiên Văn Lục vẫn quay sang phía Vân Nhi hỏi:
- Có biện pháp nào phát hiện ra bất cứ ảo trận nào trong phạm vi linh thức lan tỏa không?
Vân Nhi ngập ngừng một hồi, rồi đột nhiên khuôn mặt nàng đỏ ửng lên như thể xay rượu. Nàng cúi đầu xuống lí nhí:
- Thực ra thì có… chỉ là…
Nhìn bộ dạng của nàng, Văn Lục ngạc nhiên:
- Chỉ là làm sao?
Khuôn mặt Vân Nhi càng cúi thấp tưởng chừng như sắp chạm hẳn vào bộ ngực căng tròn của nàng. Nghe Văn Lục hỏi, nàng lắp bắp:
- Chỉ… chỉ là… là… phải giao thoa linh hồn mới được…
Văn Lục nghe xong sắc mặt cũng khẽ biến. Giơ tay che miệng Văn Lục che dấu nét bối rối:
- Vậy nàng kết hợp linh hồn với Na Na hoặc Hương đi. Hai nàng đều đã lên cấp chín, linh hồn hiển nhiên rất cường đại.
Sắc mặt đang cúi gằm của Vân Nhi đang ửng hồng cúi thấp chợt ngước lên nhìn Văn Lục rồi trở nên u oán khiến Văn Lục càng thêm lúng túng. Giao thoa linh hồn Văn Lục đương nhiên cũng đã trải qua với Bạch Y Công Chúa. Nó là sự kết hợp đồng bộ của hai linh hồn, nếu mô tả cảm xúc nó như thế nào thì việc này gần giống như cảm giác của một nụ hôn đắm đuối, sự giao thoa về mặt tinh thần được thăng hoa tột độ. Cảm giác thật như được lột tả, rồi từ từ hòa quyện với nhau, linh hồn của cả hai bên sẽ càng thêm gần gũi.
Tuy nhiên để làm được việc này thì hai bên phải tuyệt đối tin tưởng nhau. Bất cứ một tia phản kháng nào đều có thể dẫn đến những tổn thương nghiêm trọng cho cả hai người. Bởi thế trong giới tu thuật giả Đại Việt thì việc giao thoa linh hồn gần như chỉ có thể diễn ra giữa hai người yêu nhau. Cũng bởi nguyên nhân này Văn Lục mới trở nên bối rối khi nghe Vân Nhi nói như vậy. Ban đầu chưa kiến thức, hắn và Bạch Y Công Chúa cũng chỉ là vô tình kết hợp linh hồn để chống lại cường địch. Tuy nhiên dư âm của nó cũng khiến Văn Lục hiểu ra nhiều điều.
Quay mặt đi tránh ánh mắt của Văn Lục, hai mắt Vân Nhi đã đỏ hoe, cái mũi nhỏ xụt xịt khiến cô nàng sát thủ đứng bên cũng bất đắc dĩ:
- Không có biện pháp khác ngoài việc giao thoa linh hồn sao?
Vân Nhi lắc lắc đầu:
- Không có! Thực tế thì tinh thần tổn hao cho việc vận dụng một trận pháp dò tìm ảo trận hay bất cứ trận pháp che phủ nào cũng tốn rất nhiều linh hồn lực. Cho nên phải kết hợp với linh hồn của một người khác nữa, dùng linh hồn kia làm chất dẫn tạo linh thức bao phủ mới tìm được trên phạm vi rộng lớn.
Khóe miệng cô nàng sát thủ khẽ nhếch ranh mãnh nói:
- Ai nha! Vừa mới bị linh mạch tượng cuồng bạo xung kích, tinh thần vẫn còn tổn thương. Ài… Hương không thể kết hợp linh hồn với Vân Nhi được rồi.
Vừa nói, nàng vừa đưa tay bấu Na Na mấy cái làm nàng xuýt kêu lên thành tiếng. Khuôn mặt nhăn nhó, Na Na cũng nói:
- Na Na cũng bị y chang như vậy á…
Nói đoạn nàng lại kêu lên:
- Á! Na Na nói rồi mà còn bẹo người ta?
- Khụ… khụ…
Thấy Na Na nói toạc ra, cô nàng sát thủ cười hì hì như thể người vừa bấu Na Na không phải là nàng. Văn Lục hết nhìn hai người lại nhìn Vân Nhi rồi trừng mắt:
- Thôi được rồi! Chỉ là giao thoa linh hồn thôi, có gì đâu mà cứ phải đùn đẩy. Để đấy cho ta được rồi… Ta là lo Vân Nhi sau này không dứt được ra khỏi ta thì giáng chịu à.
Sau việc cô bé cái bang vì hắn mà chết, Văn Lục cũng trở nên nghiêm túc trong truyện tình cảm. Hắn thẳng thắn nói ra, sau này nếu có vấn đề gì, cả hai đều không phải hối tiếc. Mọi người nghe hắn nói xong thì đều hoan hô ầm ầm. Chỉ riêng Vân Nhi là đảo cặp mắt long lanh còn ngập nước mắt nhìn Văn Lục rồi vội vàng ngượng ngùng cúi xuống.
……….
Sâu về phía tây cao nguyên Đại Việt. tất cả các thành viên tổ đội số mười hai đang chậm dãi bay trên bầu trời. Nói là chậm dãi, thực tế tốc độ còn có phần nhỉnh hơn máy bay dân dụng nhiều. Trong vòng tay Văn Lục, Vân Nhi hai mắt nhắm liền, cả người tỏa ra quang mang như ánh sáng xuyên qua màn nước, trải rộng bao chùm lấy cả mọi người. Mà Văn Lục thì tỏa ra linh thức cường đại của mình, quét qua quét lại cả một vùng rộng lớn mỗi khi bay qua.
Sự kết hợp tài tình giữa hai người tựa như công việc “dò mìn” mà các chiến sĩ thường hay làm. Mà người “dò mìn” là Văn Lục đang ôm trên tay chiếc máy “dò tìm” cường đại là Vân Nhi để tìm ra mục tiêu trong câu nói của Ức Trai tiền bối.
Hơn một giờ đồng hồ, kết quả vẫn không khả quan chút nào. Việc dò tìm vào ban ngày đã là một vấn đề nan giải, huống chi mọi người đang phải mò mẫm trong đêm. Có nghĩa là công việc mà linh thức của Văn Lục phải làm là tăng lên và linh hồn lực bỏ ra càng tổn hao rất nhiều. Đầu tiên phải mượn khả năng dò tìm của Vân Nhi để rà qua một lượt địa hình phía dưới, thậm chí phải xuyên thấu qua rất nhiều tầng đất để không loại trừ có cơ sở dưới lòng đất. Tiếp đó Văn Lục phải phân tích xem khu vực nào có khả năng ánh mặt trời không chiếu được tới. Nếu là ban ngày, vậy thì đơn giản, chỉ cần dò dưới mặt đất và quét tìm ảo trận. Còn những nơi mà quanh năm mặt trời không chiếu tới vậy thì… nhìn bằng mắt thường cũng thấy chứ không cần hao tổn tinh thần lực để mà tính toán.
Dần dần, tính kiên nhẫn của mọi người bắt đầu lung lay. Địa phận mà cả đội đang bay đã gần biên giới. Trong thời gian ngắn, mọi người rất có thể bay sang quốc gia láng giềng. Trong khi đó mọi dấu hiệu đều chưa có hiện ra. Mặc dù cũng xuất hiện một số ảo trận tuy nhiên đều là cấm địa của một số gia tộc và bản làng tu thuật nhỏ. Nhưng mà tất cả đều đón nhận ánh sáng mặt trời bình thường, hiển nhiên không phải là địa điểm mọi người cần tìm.
Cả đội sắp bay vào một vùng đất, nơi mà trên bản đồ vệ tinh cũng khó lòng hiển thị rõ ràng những chi tiết bên dưới. Vừa bay tới nơi này, sắc mặt Văn Lục đang điềm tĩnh cũng trở nên kinh ngạc. Mọi người đều nhận ra biến động này của Văn Lục, vội vàng đưa mắt nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy một dãy núi dài uốn lượn chạy từ phía đông bắc xuống phía tây nam. Nếu quan sát từ trên không trung, cả dãy núi khổng lồ này như một con mãng xà quay đầu xuống biến giới Đại Việt, như thể một vị thần hộ mệnh bảo vệ vùng đất linh thiêng sau lưng là…Buôn Ma Thuột.
Nhưng mà nhìn hồi lâu, mấy người Vân Trọng đều không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Nhưng mà nhìn vẻ mặt của Văn Lục mọi người lại nhịn không được nhìn xuống lần nữa.
“Không lẽ ở dưới có cánh cửa dẫn vào “giới” nào?”
Nhận ra vẻ mặt hồ nghi của các thành viên còn lại, Văn Lục mỉm cười:
- Ta nghĩ! Mục tiêu mà chúng ta cần tìm đã xuất hiện.
Hàm Tiếu tiểu muội nóng lòng:
- Đâu à! Hàm Tiếu đâu có thấy gì à?
Nàng nghênh nghênh cái đầu quan sát phía dưới, nhưng vẫn chịu thua, không cảm nhận được điều gì.
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Văn Lục chỉ vào đoạn giữa thân của “con rắn hổ mang” khổng lồ nói:
- Dưới sâu vạn mét… tồn tại một thành phố khổng lồ. Cửa vào nằm ở nơi này.
Danh Sách Chương: