Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 326: “Khiêu Vũ” Trên “Ranh Giới Sinh Tử”
Đứng trên phiến đá rộng giữa đỉnh thác, Hương sát thủ nhìn thấy lão già họ Cốt lấy ra cái túi thì nhíu mày, lại thấy lão già cấp tốc lùi lại phía xa nàng mới chợt giật mình quát lớn:
- Không tốt… Mau lùi lại…
Lão già họ Cốt phá lên cười quái dị:
- Hắc hắc… Đã muộn rồi.
Nói xong, lão già nhanh chóng vung tay ném chiếc túi vừa lấy ra về phía nhóm đệ tử tu thuật giả đang đứng. Thủ Hộ Giả Lê lúc giao chiến chính là chắn giữa lão già họ Cốt và phiến đá, hiện tại thấy tình huống không ổn cũng cấp tốc lao về phía sau. Hương sát thủ cũng không ngần ngừ ra một loạt mệnh lệnh.
Nhóm đệ tử trẻ tuổi tu thuật giả Đại Việt lâm nguy bất loạn nhanh chóng tìm vị trí, kết thành đội hình. Trống Đồng Đại Trận hư ảo trong chớp mắt đã hiện ra, bao phủ cả nhóm người lẫn Thủ Hộ Giả Lê vào bên trong. Cùng lúc đó lão già họ Cốt ở phía xa cũng gầm lên:
- Bạo cho ta…
“Oanh…. Long long…”
Khói bụi cùng nước xung quanh văng tung tóe, không gian cũng bị xé ra những đường đen chạy ngang dọc khiến khắp nơi cuồng bạo. Ngay cả Văn Lục đang truy sát Ma Lang ở ngoài xa cũng giật mình cái thót. Sức nổ khủng bố như vậy Văn Lục tin tưởng cho dù là thân thể biến thái của mình lao vào cũng bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ. Trái tim hắn không khỏi bộp chộp nhảy lên…
Đợi cho khói bụi cùng không khí loạn lưu tản đi, từ phía xa vang lên tiếng kinh hô sợ hãi của lão già họ Cốt:
- Không… không thể nào? Các ngươi vậy mà không việc gì. Mười… mười viên ma hạch cấp mười một đỉnh phong của lão phu.
Phiến đá trên đỉnh ngọn thác thật vô cùng cứng rắn, vụ nổ khủng bố như vậy không ngờ cũng chẳng để lại vết xước nào. Bên trên, nhóm đệ tử tu thuật giả nằm la liệt, máu tưới văng khắp nơi, nhiều đệ tử thậm chí còn toàn thân đầy máu, nằm im lìm trên mặt đá không biết sống hay chết.
Người còn tỉnh táo duy nhất là những đệ tử có tu vi cao hơn, bất quá cũng chỉ là nửa nằm nửa ngồi thở dốc, hiển nhiên cực độ mất sức, ngay cả Thủ Hộ Giả Lê cũng không ngoại lệ. Để cho hắn tấn công thì quả là khủng bố nhưng bảo hắn phòng thủ thì đúng là không hơn tu vi của một đệ tử tu thuật giả cấp bảy viên mãn là bao nhiêu.
Mười viên ma hạch cấp mười một đỉnh phong nổ tương đương với mười tên tu luyện giả sắp tiến cấp mười hai tự bạo, sức phá hoại quả nhiên kinh khủng. Lại thêm lão già họ Cốt không biết dùng cách nào khiến vụ nổ chỉ gói gọn trong một phạm vi nhỏ hẹp khiến sức công phá tăng lên một cấp độ đáng sợ. Nếu không phải cô nàng sát thủ nhanh trí điều khiển mọi người kết Trống Đồng Đại Trận, sức phòng thủ lên tới cấp độ không gian giả thì xem chừng ngoại trừ Văn Lục ra, toàn quân bị diệt, ngay cả một mảnh vụn cũng khó lòng tìm thấy.
Phía ngoài xa, vẻ mặt lão già họ Cốt sau lúc ngạc nhiên liền trở nên cực kỳ đáng sợ. Quân bài mấu chốt đủ để đem một hành tinh nhỏ phá thành tro bụi lại không thể nào tuyệt diệt được đám hậu bối của tu thuật giả Đại Việt. Đây không gọi là sỉ nhục mà là cực độ sỉ nhục đối với lão. Nghiến răng nghiến lợi, lão già họ Cốt bay vút về phía phiến đá, miệng gằn từng chữ:
- Tốt ột đám tu thuật giả đệ tử. Nhúm tinh anh đã có thể ép lão phu ngay cả chiêu cuối cùng cũng không tiêu diệt được toàn bộ các ngươi. Bất quá… đều chết hết đi cho lão phu…
Hai tay lão già họ Cốt vươn rộng ra rồi từ từ gộp lại, ngực hóp vào trong, ma khí cuồn cuộn như từng làn mây đen kít ầm ầm chuyển động.
“Uỳnh uỳnh…”
Từng tiếng chấn động dữ đội phát ra từ những làn ma khí, hai cánh tay lão già họ Cốt cấp tốc bung ra, miệng quát lớn:
- Chết đi cho lão phu…. “Song Diệt Ma Chưởng”…
Nhóm đệ tử còn tỉnh táo nửa nằm nửa ngồi trên phiến đá giữa đỉnh thác nhìn thấy cảnh này đều biến sắc. Sức lực toàn thân vừa rồi đã bị đại trận rút đi để tăng sức phòng ngự, hiện tại ngay cả đầu ngón tay cũng khó lòng động đậy, nói chi tới đối kháng. Người duy nhất còn sức lực lúc này trong số các đệ tử không nghi ngờ gì chính là mấy đệ tử tu luyện mộc thuật được bảo vệ ở giữa. Mặc dù bọn họ bị sức ép của mười viên ma hạch bạo khiến cho quá nửa đương trường phun máu, cả thân hình nằng nề đè trên mặt đất, nhưng mấy người do không tham gia kết trận cho nên sức lực vẫn còn tám chín phần. Chỉ là bảo bọn họ gắng gượng dậy thi triển mộc thuật chữa trị ọi người còn được, bảo đi đối kháng lão già họ Cốt chính là mười phần chết cả mười.
Đang trong lúc mọi người tuyệt vọng thì một tiếng quát phẫn nộ vang lên:
- Lão già mắc dịch… Ngươi dám?
Kèm theo tiếng quát, mọi người cả nằm lẫn ngồi đều cảm giác hai luồng sát khí ầm ầm lướt qua mặt, Hồi thần lại, tất cả đều thấy hai Long Ảnh giống như thực thể giương nanh múa vuốt gầm vang lao tới, một uốn thân mình dài của mình quanh khu vực của mọi người, dùng thân bảo vệ, một Long ảnh còn lại trong nháy mắt đã bay vút ra, đối kháng với hai làn ma khí đang cuồn cuộn ập tới.
“Oanh… Oanh…”
Hai chi trước của Long Ảnh túm lấy một luồng ma chưởng, từ mào phun ra lửa đỏ rực kịch liệt thiêu đốt. Cái đuôi của Long Ảnh cũng đồng thời quất sang bên cạnh, va chạm dữ đội với làn ma chưởng thứ hai, tạo thành hai tiếng nổ kinh người, đẩy văng cả lão già họ Cốt đang theo đà bay tới. Cả Long Ảnh lân song chưởng ma khí đều bị tan biến…
Người đến hiển nhiên là Văn Lục. Hắn đang “tra tấn” Ma Lang ở ngoài xa thấy mọi người gặp nguy kịch cũng bất chấp tất cả, kết hợp với lực lượng của Bạch Y Công Chúa, phóng ngược trở lại, đúng lúc lão già tung ra sát chiêu.
Năm lần bảy lượt bị phá, dù lão già họ Cốt có tu phật môn công pháp đi chăng nữa thì lúc này trong lòng cũng chứa đầy mười phần nộ khí:
- Lại là ngươi?
Văn Lục ngay cả hừ lạnh cũng chẳng buồn đáp lại. Ánh mắt đảo qua một lượt liền thở phào một hơi. May mắn, mọi người là do đại trận hút kiệt sức để phòng thủ mà ngất đi, không phải là do vụ nổ tạo thành tổn thương. Nếu không, nhóm người Văn Lục đúng là chuyến này thảm rồi.
Lại nhìn mấy đệ tử nữ tu luyện mộc thuật được bảo vệ bên trong đang gắng gượng đứng lên, Văn Lục khẽ truyền âm:
- Mau chữa tỉnh những người khác.
Nói đoạn, Văn Lục hờ hững đứng quan sát lão già họ Cốt trước mặt, hai bên lâm vào trầm tư. Bất quá tình huống chưa được vài nhịp hô hấp hết thảy bị phá vỡ bởi nhóm nữ đệ tử tu luyện mộc thuật đồng thời kết hợp mộc lực lượng thi triển “đại hình chữa thương pháp”, bao phủ lên toàn bộ mọi người đang hoặc nằm hoặc ngồi trên phiến đá.
Lão già họ Cốt ở ngoài xa đang suy nghĩ tìm cách tiêu diệt tên “khó chơi” trước mắt đột nhiên thấy cảnh chữa thương phạm vi rộng như vậy thì cả người liền cấp tốc lao tới, bằng mọi giá phải tiêu diệt nhóm đệ tử nữ tu luyện mộc thuật này, nếu không cả nhóm kết hợp lại lần nữa sợ rằng cái mạng già cũng phải bỏ lại.
Bất quá đội trưởng tổ đội số mười hai cũng không phải chỉ để ngắm, hai tay Văn Lục nắm chặt đại đao, thân hình thoáng chốc đã biến mất khỏi phiến đá, thình lình xuất hiện phía trước mặt lão già. Một hư ảnh rồng Đại Việt cũng cùng lúc gầm lên, phối hợp với Long Ảnh vừa bảo vệ mọi người bay đến, cả hai vươn móng vuốn chộp tới. Lão già họ Cốt kinh hãi thốt lên:
- Ngươi dám?
Văn Lục khinh thường không đáp, Long Ảnh theo ý niệm lượn sang hai bên, hòng kẹp lão già vào giữa. Cùng lúc đó đao mang khổng lồ phóng ra từ đại đao trên tay Văn Lục cũng tập kích đến đỉnh đầu lão già, phong tỏa tứ phía… một chiêu tất sát.
- Tốt! Muốn chết, vậy chết cả đi… Thiên Ma Giải Thể…
“Uỳnh… uỳnh….”
Ngoài xa, còn không đợi cho Long Ảnh và đao mang của Văn Lục tiếp cận, toàn thân lão già bỗng nhiên phình to lên như quả bóng bị bơm căng, không khí bắt đầu cuồng loạn. Đây là một chiêu đồng quy vu tận khủng bố của tu ma giả ai ai cũng biết, sức bạo vô cùng kinh khủng, tàn phá hết thảy mọi vật ở xung quanh, phạm vi vô cùng rộng.
Đang lúc Văn Lục nhíu mày, ở phía sau, trên phiến đá, mọi người được mộc thuật chữa thương đã tỉnh lại, tất cả đồng nhất một hành động, lấy đan dược từ trong Mầm Thế Giới, quẳng vào miệng. Tiếng quát yêu kiều của cô nàng sát thủ lại lần nữa vang lên:
- Lạc Trận… Phá Không… Diệt Linh Hồn…
“Viu…”
Một hư ảnh chim Lạc khổng lồ, linh thú của Đại Việt, thân cò, cánh hạc, mỏ dài đột ngột xuất hiện… lại đột ngột biến mất. Chưa đầy một phần vạn cái chớp mắt, hư ảnh chim Lạc đã xuất hiện trước mặt lão già. Không sai… chính là xuyên qua không gian mà tới, chiếc mỏ dài vươn phía trước như một mũi kiếm, “xoát” một cái đã xuyên qua đầu lão già họ Cốt.
Mặc dù chim Lạc chỉ là hư ảnh, nhưng khi chiếc mỏ hư ảo xuyên qua, lão già họ Cốt cũng như người say bị cảnh sát xốc điện, hoàn toàn đơ người ra, hai mắt trở nên vô thần. Bất quá ở trên phiến đá, một đệ tử vừa tỉnh lại đã không trụ nổi sự tiêu hao của Lạc Trận, lăn ra ngất xỉu, hư ảnh chim Lạc cũng cùng lúc tan biến, ánh mắt lão già lại khôi phục như trước, miệng cười lớn:
- Ha ha! Nghĩ muốn diệt linh hồn ta? Các ngươi còn không có tư cách… ha ha… Cùng chết cả đi…
Bất chợt, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Muốn kéo chúng ta chết chung? Còn phải xem lão già mắc dịch nhà ngươi có bổn sự hay không đã…
Cùng lúc với tiếng nói, hai Long Ảnh đã quấn lấy lão già họ Cốt lúc này đã tròn oay oay như quả boom, bay vút xuống phía dưới thác nước. Lão già kinh hãi hô lên:
- Khốn khiếp… không được. Mau buôn ta ra… Các ngươi phải chết…
“Oanh…”
truyện copy từ
Không đầy hai nhịp hô hấp, từ phía dưới bốc lên kình khí ngùn ngụt, vượt qua mặt phía nam của phiến đá giữa đỉnh thác, phóng thẳng lên trời, không gian cực kỳ cuồng loạn…
“Phù…”
Văn Lục nhìn lực lượng bạo phá phóng ngút tầm mắt, khẽ vuốt mồ hôi chán, thở phào một hơi. Cũng may tinh ý quẳng lão xuống dưới, nếu không để lão già đó tự bạo bên trên này, vậy ai cũng đừng mong sống sót nổi. Lại thêm những khối đá cấu tạo nên ngọn núi trung tâm này vô cùng cứng rắn Văn Lục mới dám quẳng lão già xuống. Nếu là núi đá bình thường, sức nổ vừa rồi cũng đủ thổi bay tất cả rồi. “Thật là nguy hiểm”
Văn Lục vừa lẩm bẩm một câu, chưa kịp quay người lại đã nghe thấy tiếng cười quái dị điên cuồng từ phía bên kia vọng lại:
- Ha ha! Tất cả đều chết đi… chết đi cho bổn tọa. Hiện tại… mọi thứ đều trong tay bổn tọa. Ai?... Ai dám cùng bổn tọa tranh phong… ha ha…
PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996
Danh Sách Chương: