Thực ra ngoại trừ hai điểm là thân thể không còn trong sạch và trong lòng đã có chủ thì công chúa vẫn rất khiến cho người ta thèm muốn.
Bối cảnh hiển hách, xinh đẹp như hoa.
Nhưng mà, hai khuyết điểm kia lại cự kỳ quan trọng.
Những chuyện này không quan trọng, quan trọng là công chúa của Địch Ngõa nguyện ý gả đến Chu gia mà Chu gia cũng nguyện ý cưới.
Đợi đến khi trần ai lạc định(*) thì đã qua hơn 1 tháng.
(*) Trần ai lạc định: bụi trần rơi xuống, ý nói mọi chuyện đã kết thúc.
Tính toán một chút, Tịch Nguyệt cũng đã sắp chín tháng rồi.
Cảnh Đế lo lắng cho thân thể của Tịch Nguyệt, mỗi ngày đều đến thăm nàng, như vậy lại khiến cho người bên ngoài cắn nát không ít khăn tay.
Nhưng mà cùng lắm cũng chỉ thầm hận, Thuần Chiêu nghi mang thai không thể thị tẩm nên bọn họ mới may mắn có cơ hội, nếu như còn không nắm chắc thì đúng là khiến cho người ta buồn bực.
Nhưng nghĩ lại, mọi người lại thầm hận Huệ phi, từ khi Thuần Chiêu nghi mang thai, Cảnh Đế dường như chỉ sủng hạnh một mình nàng ta.
Trên sổ của Kính sự phòng tất cả đều là tên của nàng ta.
Nhưng mà Tịch Nguyệt cũng không biết những chuyện này, cho dù có biết chỉ sợ cũng phải đỏ mặt, mặc dù không thể thị tẩm, chẳng lẽ các nàng không biết còn có biện pháo khác sao?
Sáng sớm ở Trúc Hiện.
Lúc này Huệ phi đã dậy rồi, lẳng lặng ngồi ở đó, Vân Lam ở bên cạnh yên lặng trang điểm cho nàng ta.
“Chủ tử thật là đẹp!”
Trang điểm xong, Vân Lam khen.
Phó Cẩn Dao lộ ra nụ cười tươi tắn, đêm qua Hoàng thượng tuyên nàng ta thị tẩm, hiện tại không phải là như đóa hoa vừa được tưới nước sao. Tia quyến rũ tỏa ra từ trong xương.
Thực ra mấy ngày nay Phó Cẩn Dao cũng nóng vội, nàng nóng vội hy vọng mình có thể có đứa nhỏ, nhưng mà Hoàng thượng thường xuyên sủng hạnh mình như vậy, sao lại không có một chút tin tức nào đây!
Nghĩ đến đây, nàng lại thở dài một hơi.
Vân Tuyết đã trải giường xong.
“Chủ tử làm sao vậy? Có chuyện gì phiền lòng sao?”
Nhìn Vân Lam Vân Tuyết ở bên cạnh, Phó Cẩn Dao nói: “Ta sao lại chưa có mang thai chứ?”
Hai đại cung nữ liếc nhau, khuyên nhủ: “Chủ tử đừng vội, rồi sẽ có thôi.”
Phó Cẩn Dao ném trang sức trong tay lên bàn khiến cho hai tỳ nữ đều kinh hãi.
“Không vội, sao ta có thể không vội? Năm nay sắp tuyển tú rồi, trong cung này không biết sẽ có thêm bao nhiêu nữ tử tươi trẻ. Khi đó sủng ái của ta nhất định sẽ bị chia đi, nếu muốn mang thai, tất nhiên là rất khó. Mà theo lời của mẫu thân, lần này Cẩn Nghiên cũng muốn tiến cung, đến lúc đó, Phó gia sẽ không duy hộ ta như trước nữa, sao bản cung có thể tự giải quyết được chứ?”
Ngày mùng ba, Phó phu nhân tiến cung, bọn họ cũng ở đây, đương nhiên là nghe được lời của Phó phu nhân.
“Chủ tử là đích nữ của Phó gia, đã là Huệ phi, cho dù Tam tiểu thư tiến cung thì có thể làm được gì! Nàng ta cũng phải từ phân vị thấp leo lên. Huống hồ nàng ta cùng lắm chỉ là thứ nữ do di nương sinh ra, sao có thể so sánh với chủ tử? Không nói đến lão gia, đại công tử và tam tiểu thư rốt cuộc cũng không phải cùng một mẹ sinh ra, sao đại công tử có thể hướng về phía nàng ta chứ?” Vân Tuyết khuyên nhủ.
Phó Cẩn Dao buông bắt xuống: “Ca ca làm sao lại giúp ta chứ? Từ nhỏ hắn đã yêu thương đại tỷ, từ khi biết là do ta hại đại tỷ thì có thể thực lòng giúp ta sao? Ngươi xem ngày mới tiến cung là biết, những điều hắn nói với ta, có điều nào là có ích?”
Dường như càng nghĩ càng giận, nàng gạt một cái, ngọc trâm trên bàn rơi xuống đất phát ra tiếng vang bén nhọn, nhìn lại, đúng là đã gãy rồi.
“Chủ tử...” Vân Tuyết ngập từng hé miệng nhưng mà cuối cùng cũng không nói gì.
“Không phải là ta cố ý, ta thực sự không cố ý, vì sao bọn họ không tin, vì sao không chịu tha thứ cho ta.” Phó Cẩn Dao hung hăng cắn môi.
“Chủ tử, đừng như vậy, đừng làm mình bị thương, mau buông ra.” Vân Tuyết khuyên nhủ.
Phó Cẩn Dao nhìn ngọc trâm vỡ vụn trên mặt đất, đây là do tỷ tỷ đã tặng cho nàng, quả nhiên, mọi chuyện không thể trở lại như trước sao?
Nàng cũng không cố ý, lúc trước địa vị của tỷ tỷ là Hoàng hậu cao quý, lại có thai thường xuyên gọi nàng tiến cung trò chuyện, mà khi đó nàng nhỏ của lại vẫn thầm thương tỷ phu của mình. Khi đó hắn mới đăng cơ ngày nào cũng bận rộn nhưng vẫn bớt thời gian đến thăm tỷ tỷ, nhìn nụ cười ấm áp của hắn, nàng không nhịn được mà động tâm.
Nhưng mà chuyện này cũng không gạt được tỷ tỷ, vốn tưởng rằng mình nói cho tỷ tỷ chuyện này, tỷ tỷ thích nàng như vậy, đến lúc đó có thể cùng nhau hầu hạ Hoàng thượng. Dù sao, hắn là Hoàng thượng, hắn sẽ có rất nhiều phi tần, mình tiến cung không phải là tốt sao?
Ai ngờ tỷ tỷ luôn rộng lượng lại hung hăng quát mình.
Phó Cẩn Dao hồi tưởng lại chuyện cũ. Khi đó nàng còn nhỏ, buồn bực không thôi, chỉ muốn giáo huấn tỷ tỷ một chút, nhưng ai ngờ đột nhiên tỷ tỷ lại muốn sinh, cũng gây nên tai họa tiếp theo.
Thời điểm đó mình cuối cùng cũng không chịu nổi chuyện này, ngày nào cũng không yên, không qua mấy ngày thì bị phụ thân tra hỏi ra sự thật.
Phó Cẩn Dao nhớ lại tình cảnh ngày đó, từ sau ngày đó phụ thân cũng không còn thân thiết với mình như trước nữa.
Còn có ca ca cũng càng ngày càng lạnh nhạt.
Nàng thực sự không cố ý, vì sao bọn họ không chịu tha thứ cho nàng. Cho dù không tha thứ thì bây giờ nàng đã là Huệ phi, cũng có thể che trở cho Phó gia, vì sao lại còn muốn để cho Cẩn Nghiên tiến cung.
Phó Cẩn Dao càng nghĩ càng giận, hung hăng dẫm lên ngọc trâm đã vỡ mấy cái.
Vân Tuyết ở bên cạnh vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu với Vân Lam, hai người kéo chủ tử lại.
“Chủ tử, không được như vậy, người như vậy làm bị thương chân thì không tốt.”
Phó Cẩn Dao dẫm một hồi, dường như là phát tiết xong rồi, chậm rãi nhắm mắt, dựa lưng vào ghế tựa.
“Vì sao tại lại không có đứa nhỏ? Rốt cuộc khi nào ta mới có thể có đứa nhỏ?”
Giọng nói đặc biệt chua xót.
Mà mấy người này lại không hiểu tất cả hành động này của bọn họ đều bị người ở ngoài cửa nhìn trộm thấy.
Tuệ Từ Cung.
Quế ma ma được cung nữ báo lại lâp tức đến bên cạnh Thái hậu, truyền đạt nội dung cung nữ vừa báo lại cho người.
Thái hậu nghe xong lại hơi cong khóe môi, nhìn về phía bức tranh trên tường, giọng nói của bà lại có vài phần sống động: “Không có đứa nhỏ? Nàng còn muốn có đứa nhỏ sao? Si tâm vọng tưởng (mơ tưởng hão huyền)
Quế ma ma ở bên cạnh gật đầu: “Nàng thực sự không bằng một phần mười tỷ tỷ của mình.
“Phó Cẩn Du và Phó Cẩn Tú đều là niềm kiêu ngạo của Phó gia, một người là trưởng tử, một người là trưởng nữ, đều là do ông ta tự mình dạy dỗ, đương nhiên là xuất sắc. Phó Cẩn Dao này là con gái nhỏ, lại là bảo bối bên người Ninh thị, được ca ca tỷ tỷ nhường nhịn, không hiểu chuyện cũng là chuyện bình thường. Hiện giờ ai gia lại tò mò về tam tiểu thư thứ xuất Phó Cẩn Nghiên kia có dáng vẻ như thế nào. Hy vọng đừng khiến ai gia thất vọng.”
“Nghe nói tuy do tiểu thiếp sinh ra nhưng lại được Phó tướng nhìn trúng một chút, cũng là người hiểu chuyện.
Quế ma ma đương nhiên là biết chủ tử nhà mình nghĩ gì.
Thái hậu ngơ ngác nhìn bước tranh kia, hồi lâu sau: “A Quế, tuy ai gia đã già rồi nhưng ai gia không thể nào quên, không thể nào quên ông ta phụ lòng, biểu tỷ phản bội. Ông ta vì quyền thế có thể đưa ta lên long sàng, ông ta thực sự nghĩ rằng ta đi đến ngày hôm nay thì sẽ không trả thù ông ta sao.” (Chuyện giữa Thái hậu và Phó tướng nhất định là một đoạn truyện xưa cẩu huyết !!!!)
Quế ma ma cầm tay Thái hậu: “Nương nương việc gì phải tự làm mình khó xử, lão nô biết được nương nương sẽ không là như vậy.”
Thái hậ dời tầm mắt khỏi bức tranh, than một tiếng: “Đúng vậy, ai gia sẽ không làm như vậy. Tỷ muội các nàng đánh nha, ai gia cùng lắm chỉ xem chuyện cười mà thôi. Hiện giờ, ngoài hai người con trai, không một ai khiến cho ai gia phải bận tâm suy nghĩ nữa. Không một ai!”
Quế ma ma thấy Thái hậu như vậy, an ủi: “Hoàng thượng và Lục Vương gia đều đã tốt, đều đã tốt rồi.”
Nếu như thực sự đã bỏ xuống thì vì sao ngày nào cũng nhìn bức tranh kia, cũng chỉ là lừa mình dối người thôi.
Nhưng mà, con người cũng phải có lúc lừa mình dối người mới tốt, không phải sao?
“Cũng không biết thân thể ngày càng sa sút này của ai gia còn có thể chống đỡ bao lâu. Triệt nhi không khiến ai gia phải lo lắng quá, nhưng mà Liệt nhi, hiện giờ hắn phiêu bạt nửa đời, bên người lại không có ai. Sao ai gia có thể yên tâm được đây. Thậm chí, ai gia sợ, sợ khi mình không còn, Triệt nhi sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Thái hậu cũng có lo lắng của mình.
Quế ma ma vội vàng trấn an: “Hẳn là không, tuy Hoàng thượng đối xử lạnh nhạt với Lục Vương gia nhưng lại không hại Lục Vương gia. Nghĩ đến chuyện công chúa Địch Ngõa vài ngày trước, không phải là Hoàng thương cũng không bức Lục Vương gia sao. Huynh đệ như tay chân, Thái hậu không cần quá lo lắng. Còn chuyện Vương phi, ngày khác Thái hậu cẩn thận tuyển chọn một người tốt cho Vương gia không phải là được rồi sao?”
Thái hậu thở dài: “Thằng bé này, lúc trước ai gia đã đề cập một lần, lúc đó hắn quả quyết cự tuyệt, bây giờ cũng hơi 20 tuổi rồi, ngay cả một đứa nhỏ cũng không có. Aizzz...”
Quế ma ma do dự một chút, cẩn thận mở miệng: “Nương ngươi, người chúng ta xếp vào Lục Vương phủ năm trước có báo tin tức qua nhưng à không đợi lão nô điều tra thì công chúa Địch Ngõa vào kinh, lại có chuyện này, bây giờ lão nô mới nghĩ đến là do lão nô sơ sót.”
“Chuyện gì?”
“Chắc Thái hậu còn nhớ rõ lúc trước Trần Vũ Lan hãm hại Thuần Chiêu nghi cẩu thả với biểu ta, kết quả lại chứng thực đại công tử Nhạc gia là nữ tử.”
Thái hậu gật đầu, ý nói mình nhớ rõ.
“Bên kia truyền đến tin tức chính là Lục Vương gia có vài phần ý tứ với đại công tử Nhạc gia, thường xuyên đến gặp. Nhưng mà trái lại, đại công tử Nhạc gia lại vô cùng lạnh nhạt.”
Sau khi nói những lời này xong, sắc mặt Thái hậu lạnh xuống: “Hồ nháo.”
Ai cũng nói công tử Nhạc gia này từ nhỏ đã phẫn nam trang, xuất đầu lộ diện, nhưng cho dù có được nuôi trong khuê phòng thì cũng chỉ là con gái một thương hộ, sao có thể xứng đôi với Liệt nhi?
Chuyện này, vị ở Khánh An Cung cũng biết sao?”
Thái hậu hỏi đến Thẩm Tịch Nguyệt, vẻ mặt khó hiểu.
Quế ma ma lắc đầu: “Chuyện này thì lão nô đã cẩn thận hỏi Tiểu Đặng Tử, Thuần Chiêu nghi hẳn là không biết được, nàng chỉ có một lần tiếp cận người Thẩm gia đưa vào, cũng không sử dụng nhiều.
“Hiện tại vẫn như vậy sao?”
Quế ma ma lắc đầu: “Từ khi qua năm mới có chuyện của công chúa Địch Ngõa, chuyện này cũng không giải quyết được gì. Lão nô vừa mới nghe người nói mới nhớ lại chuyện này.”
Thái hậu suy tư một hồi: “Ai gia thấy, Liệt nhi chưa hẳn đã muốn thân cận với cô nương của Nhạc gia, có lẽ là do cô nương của Nhạc gia giao hảo với Thuần Chiêu nghi, tám phần là Liệt nhi vẫn muốn đối phó với Triệt Nhi.”
Hai đứa con trai này, thực là khiến cho người ta không yên lòng.