Chuyện như vậy chỉ cần nắm giữ được, trong thời gian ngắn dù sao vẫn không đến nỗi có biến số, vẫn là sinh con quan trọng hơn.
Bởi vì đã vào tháng chín, có lẽ là sắp sinh ngay.
Lúc này mỗi ngày mọi người đều cẩn thận chặt chẽ.
Cứ như vậy, ngược lại Tịch Nguyệt cũng bị làm cho vội vã cuống cuồng. Sau khi trải qua hai lần đau bụng sinh giả, Tịch Nguyệt quyết định buông lỏng tâm tình mình một chút. May mà hiện đã lập xuân, tuy mấy ngày này vẫn lạnh lẽo như vậy, nhưng trên nhánh cây thật dài kia rốt cuộc cũng có vài chồi non và lá cây nho nhỏ.
Cẩm Tâm và Chu ma ma đỡ Tịch Nguyệt đều cẩn thận đến cực điểm.
Tịch Nguyệt đi một lát, cảm thấy mấy ngày này mình thật là khẩn trương thái quá rồi, như vậy thật là không tốt.
Có điều rốt cuộc là chưa từng sinh đứa bé, Tịch Nguyệt nhìn Chu ma ma hỏi: “Ma ma, ngươi nói, sinh con cần bao lâu nhỉ?”
Xem lời nói ngây thơ này.
“Việc này đương nhiên là tuỳ theo mỗi người, như sinh suông sẻ thì chỉ 2-3 canh giờ đã sinh ra, như không phải vậy thì cần hai ba ngày.”
Nghe lời Chu ma ma nói, Tịch Nguyệt nhe răng sẵn sàng chiến đấu.
Hai ba ngày, nàng nghĩ không dám nghĩ tới.
Chu ma ma làm như sợ nàng sợ hãi, dặn dò: “Việc sinh con này dĩ nhiên là cần dùng sức lực lớn, nhưng giai đoạn trước cũng có đau bụng sinh rất lâu. Khi đó Tiểu Chủ Tử đừng lãng phí hơi sức mình quá nhiều, nhịn được là tốt rồi, đợi đến lúc thật sự muốn sinh mới dùng lực, như vậy mới có thể thuận thuận lợi lợi sinh con ra.”
Tịch Nguyệt bèn vội vàng gật đầu, bày tỏ bản thân mình hiểu.
Thật ra thì ai cũng biết, sinh con này là một cửa ải khó của đàn bà, không nói là một cái thai đầu cho dù là đã sinh rất nhiều thì có lúc cô gái cũng sẽ bởi vì việc này làm mất mạng. Nhưng hiện tại lúc này, Chu ma ma tất nhiên sẽ không nói những lời đả kích người này.
Chủ tử vốn là còn nhỏ tuổi, nếu như nói như vậy, bà sợ là không thỏa đáng.
Đi một lát, Tịch Nguyệt cảm thấy bụng mình có chút không thoải mái, chỉ là cũng không có nhiều lời.
Bởi vì mọi người đều nói sinh đôi không đủ tháng, cũng sẽ sinh sớm chút, vì vậy tám tháng thì nàng đã bắt đầu chuẩn bị. Thế nhưng hai thằng nhóc kia lại giống như không vội vã, đoạn đường này lảo đảo lại cũng đến chín tháng.
Mắt thấy mấy lần này đều là sợ bóng sợ gió, Tịch Nguyệt vuốt ve bụng, tiếp tục đi bộ.
Tám phần là trong lòng mình ảnh hửơng.
Chợt co rút, hình như Tịch Nguyệt cảm giác lại đau một cái.
Tuy là cảm thấy có thể vẫn là một động tác giả dối, có điều nàng lại không có tâm tình đi tiếp.
“Ma ma, ta có chút không thoải mái, chúng ta trở về đi thôi.”
Nàng vừa nói ra, Chu ma ma vội vàng hỏi: “Chủ tử cảm thấy nơi nào khó chịu? Đau bụng ư, là phương thức đau thế nào?”
Vậy nếu đau bụng sinh rồi, cho dù là một động tác giả thoáng qua, cũng nhất định phải mau chóng liên lạc người tới đây.
Tịch Nguyệt nhíu mày suy nghĩ một chút: “Thỉnh thoảng co rút đau đớn như vậy mấy cái.”
Chu ma ma gật đầu, nhìn dáng dấp lại không giống như sắp sinh.
Có điều để ổn thỏa, bà vẫn dặn dò Cẩm Tâm: “Đi dặn người chuẩn bị, chúng ta thà rằng bận rộn không công, cũng không thể để chủ tử có một tí nguy hiểm.”
Cẩm Tâm vừa nghe, đúng là như thế, vội vàng gọi người tới.
Cũng là một lát khi Cẩm Tâm đi gọi người tới, Tịch Nguyệt lại cảm thấy tần số co rút đau đớn càng ngày càng phát ra nhiều.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ: “Ta muốn hoàng thượng. . . . . .”
Chu ma ma vừa nghe, vội vàng trấn an: “Chủ tử ngoan chút, hoàng thượng tới đây ngay, ngài tạm chịu đựng chút.”
“Ta muốn hoàng thượng, người không đi gọi hắn, làm sao hắn sẽ tới đây?”
Tịch Nguyệt nhịn đau, níu lấy quần áo Chu ma ma.
Thật ra thì Tịch Nguyệt cũng có ý nghĩ của mình, trong cung này nàng hiểu sâu sắc rằng sinh con là một chuyện hung hiểm cỡ nào. Nàng đã đặt tất cả những thứ này dựa vào trên người hoàng thượng, hắn nhất định phải tới, hắn tới rồi, nàng mới có thể an toàn thêm mấy phần.
Có điều Tịch Nguyệt lại không biểu hiện những ý tưởng này của mình ra, chỉ là giống như đứa bé nỉ non: “Ta muốn hoàng thượng, ta muốn hoàng thượng. . . . . .”
Lúc này Khánh An cung, mấy đại cung nữ cũng đã tới.
Thúy Văn cũng không kịp nhớ cái khác: “Ta sức lực lớn, ta giúp di chuyển chủ tử tới trên giường nhé.”
Chu ma ma ngẩn ra, gật đầu.
Thúy Văn vốn chính là làm chút công việc chân tay, đúng là sức lực khá lớn, thừa dịp thời gian đỡ Thẩm Tịch Nguyệt, âm thầm chẩn mạch cho nàng.
Thấy hơi thở nàng rất bất ổn, biết là sợ rằng sắp sinh.
“Chu ma ma, chủ tử đây sợ là sắp sinh.” Nàng nói như vậy, người khác không cảm thấy có cái gì, nhưng dù là Thẩm Tịch Nguyệt hay là Cẩm Tâm đều hiểu ngay, đây là sắp sinh rồi.
Tịch Nguyệt thì khóc khẽ: “Ta muốn hoàng thượng, ta muốn hoàng thượng. . . . . .”
Mà Tuyên Minh điện cách đó không xa, Cảnh đế đang phê sửa tấu chương, thấy Lai Hỉ bước vào cửa, hỏi “Có chuyện gì sao?”
“Người Khánh An cung qua đây, nói là Thuần Chiêu Nghi sắp sinh, không ngừng kêu muốn. . . . . . Muốn ngài.”
Ngày xưa Đức Phi sinh cũng không ngừng lớn tiếng gào thét gọi hoàng thượng. Cảnh đế cũng chỉ là nhìn bên kia một chút rồi lại rời đi. Cũng không biết Thuần Chiêu Nghi này cũng là như thế hay không.
Cảnh đế đặt bút xuống: “Khởi giá.”
Đợi Cảnh đế đi tới chỗ Khánh An cung, nơi này đã chuẩn bị thỏa đáng, tất cả ma ma đều là Cảnh đế sắp xếp xong trước đó, theo lý thuyết là tuyệt đối không nên có vấn đề. Nhưng Chu ma ma vẫn sắp xếp Cẩm Tâm kiểm tra cẩn thận, ngược lại Cẩm Tâm cũng là một người cẩn thận, dẫn theo Thúy Văn kiểm tra từng người một.
Lúc này, nàng cũng không sợ bại lộ Thúy Văn rồi, sinh con này vốn là chuyện lớn liên quan tới mạng người. Nếu như chủ tử không còn, ẩn núp hay không ẩn núp thì có thể thế nào. Vả lại, tín nhiệm Thúy Văn này lại không có vấn đề lớn.
Cảnh đế nhìn các nàng hết lòng kiểm tra, bước nhanh đi vào bên trong phòng.
Tiếng Tịch Nguyệt không lớn, giống như động vật nhỏ hừ hừ thật thấp: “Ta muốn hoàng thượng, ta muốn hoàng thượng. . . . . .”
Chu ma ma thấy Cảnh đế đến, thở phào nhẹ nhõm, bèn tranh thủ tránh khỏi vị trí của mình.
Thấy Cảnh đế tới, nàng chép miệng, nhắn nhủ: “Nếu như, nếu như mà thiếp có chuyện gì, nhất định phải giữ được đứa bé của chúng ta.”
Mở miệng câu thứ nhất chính là cái này, Cảnh đế trách mắng: “Nói nhăng gì đó, nàng sẽ không sao.”
Giọng nàng thật thấp: “Thiếp...thiếp nói là ngộ nhỡ.”
Nắm lấy vạt áo hắn: “Nếu như có, xin bảo vệ tốt đứa bé của chúng ta. Đừng đối xử lạnh lùng giống như với Vũ Nhi vậy có được hay không?”
Cảnh đế vừa suy nghĩ, có lẽ Tịch Nguyệt cũng coi như có bóng ma đối với chuyện này.
Mẫu thân mình chết vì khó sinh, hoàng hậu Tuệ Hiền Phó Cẩn Tú của hắn cũng chết vì khó sinh.
Tuổi nàng nhỏ như vậy tất nhiên là thấp thỏm đối với chuyện này.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng vào trong bàn tay to của mình, trấn an: “Sẽ không có chuyện, nàng sẽ bình an, không phải là nàng còn có thật nhiều nguyện vọng sao, tuyệt đối không được quên, đừng quên! Nếu như nàng không chịu sinh con thật tốt, trẫm sẽ không thương bọn nó, không quan tâm bọn nó chút nào.”
Tịch Nguyệt nén nước mắt trong đôi mắt: “Người đồng ý với thiếp. . . . . .”
“Không được! Tự mình chăm sóc đứa bé.” Cảnh đế nói xong, chính là độc ác buông tay nàng ra rồi đi tới ngoài phòng.
Lúc này, hắn tuyệt đối không thể đồng ý nàng, có phần lo lắng này thì nàng mới có thể thêm kiên cường.
Chờ tới viện, Cảnh đế nhìn kỹ mới phát hiện, tất cả mấy bà đỡ đẻ đều đổi thành quần áo giống nhau như đúc.
Quả Nhi thấy Cảnh đế nhìn sang, giải thích: “Đây là Chu ma ma định ra quy củ trước đó. Nói như vậy chính là không thể gian lận trên quần áo.”
Cẩn thận chèo thuyền đi được vạn năm, như vậy luôn luôn đúng.
Chuẩn bị tất cả thỏa đáng, những ma ma này theo thứ tự tiến vào bên trong phòng, việc sinh con này dĩ nhiên là Cảnh đế không thể ở trong phòng, nhưng nghe trong phòng im ắng, cũng không có tiếng vang gì.
Cảnh đế bắt đầu không yên lòng.
Sinh con nào có không nói tiếng nào.
Trong chốc lát, chỉ thấy Hạnh Nhi vui vẻ chạy ra.
“Hoàng thượng, chủ tử nói hay là ngài trở về cung nghỉ ngơi đi, *d&d#[email protected]^d nàng sẽ cố gắng sinh, bên ngoài vẫn lạnh lắm. Ngài không được cảm lạnh.”
“Trở về hầu hạ chủ tử nhà ngươi, chuyện bên ngoài này không cần các ngươi trông nom. Lạnh chút còn có thể chết rét hay sao?”
Cảnh đế cũng không cho nàng ấy vẻ mặt gì tốt, Hạnh Nhi rụt đầu lại, lại vội vàng đi về.
Cảnh đế ở nơi này, trong chốc lát thời gian thì một đám phi tần thuận tiện tới đây.
Cảnh đế thấy các nàng đều là trang phục lộng lẫy, cũng không biết là tới thăm viếng hay là tới quyến rũ mình, trong lòng không vui.
Lai Hỉ thấy mấy ngày nay có chút lạnh bèn khuyên, khuyên để chủ tử gia đến trong sảnh.
Bởi vì Tịch Nguyệt sinh con nên đã dời đến Thiên Điện.
Lúc này Tịch Nguyệt đau bụng sinh thêm kịch liệt, nhưng nàng cũng nhớ kỹ trước đó Chu ma ma nói cho nàng biết, còn chưa có bắt đầu chuẩn bị sinh thì không thể dùng sức lực, phải nhịn, tích góp sức lực.
Cho dù là rất đau, đau lắm, nhưng Tịch Nguyệt vẫn chỉ siết góc chăn thật chặt, hết sức nhẫn nại như cũ.
Đại sảnh và Thiên Điện này cách cũng không xa, chỉ cần Tịch Nguyệt gọi ra, thì đại sảnh này nhất định sẽ nghe.
Lúc này có vài người trong lòng cũng vô cùng không hiểu.
Thừa dịp có hoàng thượng biểu hiện mình đau nhiều chút, sau này không phải hoàng thượng sẽ thêm quý trọng sao! Cơ hội này thật tốt lại không biết lợi dụng.
Nhìn khuôn mặt nàng nhỏ nhắn trắng xanh, không ngừng chảy mồ hôi, thở hổn hển, Cẩm Tâm đau lòng cầm khăn lông lau giọt mồ hôi cho nàng.
Đến sau đó, Tịch Nguyệt đã không biết là mình nhịn bao lâu, qua bao lâu.
Chỉ nghe Chu ma ma hô to: “Tốt lắm, nương nương, không cần chịu đựng, hiện ngài lấy toàn bộ hơi sức đều sử dụng ra hết đi.”
Nghe lời này, hình như Tịch Nguyệt đã cảm thấy, đã thấy con nít mập mạp.
“Nương nương, ngài dùng sức nào. . . . . .”
Tận đến giờ phút này, Tịch Nguyệt cũng không có hô to, ngoài miệng cắn khăn, cực lực dùng sức.
Nàng không kêu, nàng không kêu, như vậy dùng ít sức lực, nàng muốn chuyên tâm sinh con. . . . . .
“Tới, lại gắng sức, lại dùng sức lực, đã có thể nhìn thấy đứa bé, dùng sức. . . . . .”
“Nương nương, Tiểu Chủ Tử đã ló đầu, ngài lại gắng sức nữa. . . . . .”
Trong phòng là một mùi máu tanh nồng đậm, nhưng Tịch Nguyệt đã không cảm giác được, hình như là rốt cuộc có cái gì thoát ra.
Lại nghe tiếng Chu ma ma: “Thật tốt quá, thật tốt quá, là một tiểu công chúa. . . . . .”
“Oa oa oa. . . . . .” Hình như là bị đánh một cái, đứa bé oa oa khóc lên.
Chu ma ma nhấn xuống, biết trong bụng còn có một đứa, hô: “Nương nương, ngài dùng một chút hơi sức, còn có một Tiểu Chủ Tử, ngài cũng không thể nghỉ ngơi đâu, ngài dùng sức, ngài sinh Đại công chúa này rất tốt đấy, dùng sức.”
Tịch Nguyệt đầu óc không tỉnh táo, tuy nhiên nàng lại rõ ràng nghe được lời Chu ma ma nói.
Lúc này nàng hết sức ương ngạnh, nàng cắn hàm răng đến trắng bệch, cả người giống như vớt ra từ trong nước vậy, chỉ là vẫn không ngừng dùng sức.
“Đã thấy đầu rồi, . . . . . .”
Hình như cảm giác thân thể chợt nhẹ đi, Tịch Nguyệt đúng là cảm giác cái gì trong cơ thể rời khỏi.
“Trời ạ, không đúng, không đúng, nương nương mang thai là ba bào thai, đây còn có một đứa bé đấy. . . . . .”
Lúc này thần trí Tịch Nguyệt đã không rõ ràng, tuy nhiên nàng vẫn dựa theo âm thanh có thể tin tưởng bên tai kia, không ngừng dùng sức, ừ, Chu ma ma bảo nàng dùng sức thì nhất định phải dùng sức, vậy thì con nàng mới có thể bình an, ừ, dùng sức. . . . . .
“Nương nương, tiểu hoàng tử sinh ra, tiểu hoàng tử sinh ra rồi. Người nhìn xem, là một tiểu công chúa, hai tiểu hoàng tử. Ngài đây là ba bào thai đấy!”
Tịch Nguyệt nghe giọng Chu ma ma vui sướng, biết cuối cùng mình sinh xong rồi, từ từ ngủ thiếp đi.