Mục lục
Ký Sự Hậu Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Thái hậu đi ra chính là thấy một hồi cảnh như vậy.
“Khụ” một tiếng, ngồi vào chủ vị.
“Thần thiếp tham kiến thái hậu nương nương, thái hậu nương nương vạn phúc kim an.” Mọi người đều thỉnh an.
Quan sát những cô gái này một hồi, cô gái hậu cung này càng ngày càng nhiều, nhưng mà có mấy người tốt đây?
Điều chỉnh lại tầm mắt: “Đứng lên đi.”
Mọi người đều ngồi vào vị trí của mình, cười tươi như hoa nhìn Thái hậu.
“Lần này là lần đầu tiên mấy người các ngươi tới đây thỉnh an, có lẽ các ngươi cũng không biết quy củ trong cung này. Quế ma ma ——” Trên mặt Thái hậu cũng không có nụ cười gì. Giọng điệu rất lạnh nhạt.
Quế ma ma dĩ nhiên là săn sóc, nói: “Thân thể Thái hậu có chút mệt mỏi, mỗi tháng chỉ cần mồng một mười lăm tới đây thỉnh an là đựơc rồi. Ngoài ra cũng không cần thiết. Dù là vị chủ tử nào, cũng chẳng kể là người nào vào cung, đều cần cố gắng hầu hạ hoàng thượng. Không nên gây chuyện thị phi, mọi việc lấy hoàng thượng làm trọng, hoàng gia làm trọng. Sớm ngày sinh hạ tiểu hoàng tử. Nếu như phạm sai lầm, chủ nhân sẽ không thiên vị bất kỳ người nào.”
“Thần thiếp hiểu.”
Thái hậu nhìn từng người từng người tươi cười như hoa kia, đã biết, bọn họ không hiểu.
Hiện tại không hiểu không có quan hệ, hậu cung này sẽ dạy họ tất cả.
Trước kia mọi người đều thấy hoàng thượng và mình yêu chuộng với Thẩm quý phi, nhưng không thấy tác phong làm việc của nàng. Trong cung này, hiểu lí lẽ mới là nghiêm chỉnh.
Gật đầu với Quế ma ma, Quế ma ma lùi lại đến một bên.
Thái hậu nói: “Cho dù có vài cô nương gia các ngươi trong nhà là tốt xấu như thế nào, nhưng nếu vào cung, đó chính là phải đặt xuống điệu bộ trong nhà kia. Ai gia không muốn để cho các ngươi phá vỡ, kiện cáo.”
Gõ một lần, ngược lại vẻ mặt mọi người cẩn thận chút.
Sau đó cũng không kéo dài lắm, thân thể Thái hậu càng không tốt.
Không ngồi lâu với bọn họ, chính là đuổi bọn họ đi.
Mọi người đang chuẩn bị rời đi, Thái hậu mở miệng: “Nguyệt nha đầu chơi cờ với ai gia một lát?”
Tịch Nguyệt nhìn Thái hậu mở miệng, cười duyên dáng đồng ý.
Cho dù là lên tới phần vị hôm nay, Tịch Nguyệt cũng vẫn không thay đổi thái độ đối với Thái hậu.
Đi tới bên cạnh Thái hậu, bèn đỡ Thái hậu vào trong phòng.
Trong cung này người cũ đã thành thói quen đối với tình hình này, nhưng mỹ nhân mới vào tất nhiên là không hiểu. Trong dáng dấp hâm mộ này có ghen tỵ khiến cho Tề phi cười dịu dàng.
Không cần biết bên người khác muốn như thế nào, ngược lại bên này Tịch Nguyệt dí dỏm kể chuyện lý thú của ba đứa bé với Thái hậu.
Làm cho Thái hậu cười to một hồi.
Đương nhiên, Thái hậu cũng thường gặp ba đứa bé này, Tịch Nguyệt thì đương nhiên có lòng riêng của mình, địa vị bọn họ trong lòng Thái hậu càng cao thì ngày sau càng ngày càng an toàn.
Nghe nói Tiểu Kiều Kiều còn chưa biết ngồi, thường hay nổi giận, Thái hậu cũng cười ngửa tới ngửa lui.
“Nha đầu này lại là một đứa yếu ớt, tên gọi này thật là không có đặt sai. Thật là ầm ĩ người đứa bé có sữa ăn. Ngươi xem hoàng thượng với hai thằng nhóc kia, cả ngày Kiều Kiều làm sao thế nào.” Tuy là nói như vậy, nhưng Thái hậu vẫn cười thoải mái.
“Cũng không phải là đều nuông chiều, ngược lại thần thiếp sợ bé lớn vẫn là tính tình ngang ngược như vậy đấy. Ba đứa bé tỉnh cùng lúc, nếu như không ôm nàng trước, nhất định là phải khóc một hồi ồn ào một hồi đấy!”
Nhìn dáng dấp Tịch Nguyệt có chút lo lắng, Thái hậu liếc nàng một cái.
“Kiều Kiều là Đại công chúa Nam Thấm chúng ta, ngang ngược chút cũng là cần phải, lúc nào ngươi cũng sẽ có lo lắng.”
Nhìn xem, đây còn chưa nói cái gì đấy, thêm một người che chở.
Tịch Nguyệt cười khổ một tiếng: “Ngài cứ che chở bé thôi.” Lời nói này cũng không hết sức cung kính, nhưng đây chính là tiếng nói thân thiết giống như là người một nhà tùy ý, khiến Thái hậu trở nên hài lòng.
Nếu là tìm Tịch Nguyệt đánh cờ, thì thật sự đánh cờ, trang&£€₫÷bubble Quế ma ma mang bàn cờ lên, ngoài mình ra, đều sai tất cả người khác đi xuống.
Tịch Nguyệt vừa đánh cờ vừa suy nghĩ ý tưởng mấy ngày nay.
Bởi vì suy nghĩ có chút rối loạn, chính là liên tục thất bại, không lâu lắm lại là quân lính tan rã.
Thái hậu dĩ nhiên là phát hiện nàng lơ đễnh, làm bộ nghiêm mặt: “Sao con cũng muốn nhường ai gia rồi hả?”
Tịch Nguyệt cắn môi dưới, mỉm cười nói: “Làm sao sẽ, Thái hậu biết rất rõ Tịch Nguyệt cũng không phải là như thế.”
“Nếu cũng không phải là như thế, vậy lại nói một chút xem nghĩ gì thế, lơ đễnh như vậy.”
Tịch Nguyệt do dự một chút, cuối cùng mở miệng, chỉ là trước khi mở miệng lại xuống giường, đầu tiên là quỳ xuống.
“Làm gì vậy?” Thái hậu thấy thế vẻ mặt hơi thay đổi.
Khánh An cung này cũng không có bất cứ chuyện gì, điểm này thì Thái hậu biết. Tuy là Tiểu Đặng Tử rất ít tiến vào trong phòng, nhưng hắn là Đại Thái Giám nhất đẳng, hơn nữa cũng rất được Thẩm Tịch Nguyệt tin tưởng, mấy ngày nay cũng theo nàng dặn dò làm không ít việc xấu.
Nếu như có chuyện thì hắn không thể nào không biết.
Như vậy lại là vì sao?
Quế ma ma vội vàng cúi một cái muốn đi xuống.
Thái hậu lắc đầu: “Ngươi không cần đi xuống. Nguyệt nha đầu, có lời gì chính là nói đi, nghĩ rằng ngươi cũng biết, Quế ma ma tuyệt đối sẽ không nói bậy.”
Lần này Tịch Nguyệt không chần chờ: “Bẩm Thái hậu, thần thiếp cũng không phải là kiêng kỵ Quế ma ma, chỉ là do dự nên nói như thế nào.”
Hình như là điều chỉnh lại suy nghĩ, Tịch Nguyệt tiếp tục nói: “Thần thiếp có chuyện, suy nghĩ vài ngày giờ, vẫn quyết định bẩm báo Thái hậu.”
Thái hậu cũng không rõ: “Chuyện gì? Ngươi đứng lên đi, có lời gì có thể nói.”
Quế ma ma nghe lời Thái hậu nói bèn đi đỡ người.
Tịch Nguyệt cũng không có dậy, ngược lại là rủ rỉ nói tíêp: “Có lẽ Thái hậu còn nhớ rõ trước đó thần thiếp bởi vì bị biểu muội Trần Vũ Lan hãm hại cấu kết với biểu ca Nhạc gia, biểu ca bị tuyên vào cung chứng minh. Cũng chính là vì chuyện này, biểu ca mới tiết lộ thân phận con gái với bên ngoài.”
Thái hậu cau mày: “Quả thật như thế, sau đó thì sao?”
Tịch Nguyệt lấy hết dũng khí: “Trước đó vài ngày, thần thiếp nhận được thư nhà biểu tỷ. Mới biết, trước đó biểu tỷ là ăn mặc nam tử, thường làm ăn bên ngoài, cũng chính là khi đó lại quen biết Lục vương gia. Hai người chỉ là quen biết hời hợt. Cũng không hiểu được vì sao khi biết được biểu tỷ là con gái, Lục vương gia lại tìm tới biểu tỷ, nhắc tới muốn cưới biểu tỷ làm kế vương phi.”
Nhìn vẻ mặt Thái hậu đã trở nên cực kỳ khó coi, Tịch Nguyệt vội vàng tăng tốc độ nói: “Dĩ nhiên là biểu tỷ biết được, thân phận con gái Thương Hộ của mình tuyệt đối không thể nào gả cho Vương Gia. Hơn nữa theo biểu tỷ nói, Vương Gia cũng không thích nàng, lại cứ muốn cưới nàng, chuyện này, chuyện này lộ ra khó hiểu. Đúng lúc Nhạc gia và Địch Ngoã xảy ra chút vấn đề hàng hóa thông quan bên kia, biểu tỷ bèn vội rời khỏi Kinh Thành, đi Địch Ngoã.”
“Nếu đi Địch Ngoã, làm sao ngươi lại nói tới chuyện này?” Tiếng Thái hậu nghe không ra nguyên cớ.
“Thần thiếp vốn cũng không muốn nói ra, nhưng chuyện này, thần thiếp không thể coi như không có xảy ra, ngày khác biểu tỷ cũng phải trở về. Nếu thần thiếp không báo cho Thái hậu, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện. Ngày khác nếu như biểu tỷ trở lại, Lục vương gia vẫn kiên trì muốn cưới. Chẳng phải chúng ta luống cuống tay chân ư?”
Tịch Nguyệt mắt to trong trẻo cứ nhìn Thái hậu như vậy.
Giống vậy, Thái hậu cũng liên tục nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn một hồi, dường như cuối cùng tin nàng: “Tạm thời ngươi đứng lên, thuận tiện nói một chút.”
Lần này Tịch Nguyệt không có kiểu cách, theo Quế ma ma đỡ ngồi vào bên cạnh Thái hậu.
“Hoàng thượng biết không?”
Tịch Nguyệt lắc đầu.
“Thần thiếp cũng không nói với hoàng thượng, đây đều là chuyện nữ nhi gia. Huống chi ——” Vẻ mặt Tịch Nguyệt đỏ một chút.
Bộ dáng có chút ghen tỵ: “Tuy biểu tỷ là con gái Thương Hộ vả lại từ nhỏ lớn lên giống bé trai, nhưng Nam Thấm chúng ta cũng là đặc biệt. Thần thiếp sợ, thần thiếp sợ ——”
Lời phía dưới không có nói, chỉ là Thái hậu lại tiếp thu.
“Ngươi là sợ hoàng thượng cũng coi trọng nàng ấy?”
Tịch Nguyệt nóng lòng ngẩng đầu, vội vàng giải thích: “Biểu tỷ đã từng nói với thần thiếp, nếu như không thể có người ở rể Nhạc gia, chống lên môn hộ cho Nhạc gia, nàng ấy sẽ mặc nam trang cả đời, sẽ không lập gia đình. Nhưng mà, nhưng hoàng mệnh khó trái ——”
Nếu hoàng thượng nhất định muốn nạp nàng ấy vào cung hoặc là Lục vương gia nhất định muốn, vậy Nhạc gia cũng không có đường phản kháng!
Có điều lời như vậy không cần nói Thái hậu cũng sáng tỏ.
Quả nhiên, Thái hậu mắt híp một cái: “Biểu tỷ ngươi là có ý như vậy?”
Tịch Nguyệt gật đầu.
Thái hậu hừ một tiếng: “Hồng nhan họa thủy.”
Tịch Nguyệt siết khăn trong tay, thì thầm: “Nam nhân này không phải cũng đều ham muốn tươi mới sao, thần thiếp cũng là sợ.”
Tịch Nguyệt biết, nói như vậy, tất nhiên là từng giải thích rồi.
Nàng không nói cho hoàng thượng lại nói cho Thái hậu, l€@u|₫0π°¢©ππ cũng không phải là sợ hoàng thượng cũng động tâm tư như vậy. Nàng biết được, sẽ không. Nếu như sẽ thì không cần chờ đợi hôm nay.
Không biết vì sao, nàng cảm thấy là Cảnh đế biết rõ sự thật, nếu không thì lúc nàng gặp Lục vương gia chẳng phải hơi có khác thường.
Cho nên lời này chỉ có thể nói trước mặt Thái hậu. Mà Lục vương gia không tốt nữa cũng là Thái hậu sinh ra, Thái hậu sẽ luôn băn khoăn, cũng sẽ không để cho Cảnh đế thẹn quá thành giận giết hắn. Vì lẽ đó chỉ có thể là giấu giếm chuyện này.
Mà sớm nói việc này trước mặt Thái hậu, là muốn để Thái hậu vào trước là chủ. Ngày khác cho dù là Lục vương gia nói ra những lời đó giống như kiếp trước, có lẽ Thái hậu cũng sẽ bởi vì chuyện hôm nay mà có nghi ngờ trong lòng, sẽ không tin tưởng 100%.
Phần vị Thẩm Tịch Nguyệt cao như thế, lại có hai hoàng tử, Thẩm gia đàng hoàng yên phận.
Nếu như cưới cô nương Nhạc gia, bước kế tiếp có phải cũng muốn lợi dụng Nhạc gia làm gì đối với Thẩm gia hay không? Người bình thường đều sẽ có tư duy như vậy.
Tuy nói làm mẫu thân sẽ thiên vị con trai mình, nhưng Tịch Nguyệt lại tin chắc Lục vương gia đã từng ám sát tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cũng không thể khiến Thái hậu hoàn toàn tin tưởng.
Nếu lúc trước hắn có thể làm được chuyện ám sát này, lúc này cũng có khả năng rất lớn là làm những thứ này vì ngôi vị hoàng đế.
Tịch Nguyệt nói những thứ này, chính là lường trước đúng, với tính tình Thái hậu như thế, mọi việc chính là mong muốn suy nghĩ nhiều, tâm cơ nhiều, vậy mới có thể thêm tin tưởng ý kiến của nàng. Hơn nữa kiếp này có nhiều liên quan không giống với kiếp trước như vậy, Thái hậu sẽ không cảm thấy chuyện đơn giản như vậy.
Mà nàng cũng thật sự dự đoán đúng rồi, Thái hậu đúng là có nhiều ý kiến đối với chuyện này. Nàng đã âm mưu hóa chuyện này.
Đặc biệt là trải qua sự kiện ám sát lúc trước, Thái hậu là vô cùng nhạy cảm đối với chuyện như vậy.
Đương Kim hoàng thượng sinh dục có năm đứa con trai.
Đại hoàng tử tuy là hoàng hậu sinh, nhưng Nghiêm Liệt luôn biết mình không thích Phó gia.
Nhị hoàng tử do Đức Phi sinh ra, cả nhà Đức Phi tất cả đều là văn nhân, lại bởi vì chuyện Đức Phi đã là dòng nước chảy xiết, Đức Phi lại thân lãnh cung. Như thế xem ra cũng không thể coi là tốt.
Tam hoàng tử tuy là có mẫu thân, nhưng phần vị không cao lại đã không thể thị tẩm.
Tứ hoàng tử Ngũ Hoàng Tử tất cả đều sinh ra từ Thẩm Tịch Nguyệt, Thẩm Tịch Nguyệt thân đã đứng đầu tứ phi, mà Nhạc gia lại là thông gia Thẩm gia.
Liệt Nhi, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì, ngươi là đánh chủ ý ngoại thích sao?
Ngươi là muốn hại Thẩm gia, hay là muốn lợi dụng Thẩm gia?
Chẳng lẽ, đã nhiều năm như vậy, ngươi lại ôm ấp không thể quên đối với ngôi vị hoàng đế này sao?
Tịch Nguyệt cúi đầu thật thấp, có điều vẫn không để lại dấu vết quan sát tâm tình Thái hậu biến hóa, trong lòng có một phần tính toán.
“Thái hậu nương nương, nếu ngài không tin, đợi biểu tỷ hồi kinh có thể triệu nàng vào cung, Nguyệt nhi cũng không nói ngoa chút nào.”
“Chẳng lẽ nàng ấy còn chướng mắt nhi tử ai gia?”
Tịch Nguyệt bèn vội vàng lắc đầu: “Thái hậu đây là bắt chẹt chết biểu tỷ đấy. Làm sao biểu tỷ dám chứ, nhưng người quý ở chỗ tự biết chính mình. Từ nhỏ biểu tỷ là con trai lớn lên, cho tới bây giờ cũng không coi mình là con gái, cũng tuyệt đối không dám có ý đối với Lục vương gia.”
Thái hậu vừa suy tư một lát, thở dài: “Hôm nay nếu như ai gia không gọi ngươi ở lại, ngươi định lúc nào thì nói?”
Tịch Nguyệt ngẩn ra, lắc đầu cười khổ: “Thần thiếp cũng không biết! Nói thật, ngược lại thần thiếp sợ nói như vậy, liên luỵ biểu tỷ. Nhưng mà, chuyện này lại không thể không nói.”
Thái hậu nhìn vẻ mặt nàng thành khẩn, khoát tay áo: “Ngươi tạm thời đi xuống. Chuyện này để cho ai gia ngẫm lại.”
Tịch Nguyệt chính là muốn nói ra chuyện này trước. Không phải là Tịch Nguyệt đánh cuộc, nàng là đoán chắc, Thái hậu sẽ không làm khó Nhạc Phong, bởi vì không cần thiết.
Thân phận Thái hậu không cần thiết làm gì với Nhạc Phong. Huống chi, lúc Tịch Nguyệt nói không ngừng ám hiệu Lục vương gia cũng không phải là thích Nhạc Phong. Kể từ đó, dĩ nhiên là Thái hậu sẽ có lòng nghi ngờ ý đồ thật sự của hắn làm những thứ này, như vậy, Nhạc Phong này cũng chỉ là một bàn đạp, nàng ấy như thế nào cũng không quan trọng.
Lúc trước Tịch Nguyệt đã cẩn thận suy nghĩ chuyện này, hơn nữa viết thư cho cữu cữu, chuyện này tuy là có một chút nguy hiểm đối với biểu tỷ, nhưng từ một góc độ khác mà nói, cũng không phải là không tốt, ít nhất, sau này cho dù từ chối Lục vương gia cũng là danh chính ngôn thuận.
Biểu tỷ hiển nhiên không thể nào ở tại Địch Ngoã cả đời.
Tịch Nguyệt không có cách nào nói ra những sự thật kia, có điều nàng lại đổ tội tất cả cho tranh đấu cung đình này. Nhạc cữu cữu cũng là người hiểu lí lẽ, biết Tịch Nguyệt chắc chắn sẽ không hại người trong nhà, bèn đồng ý.
Đồng ý, có lẽ cũng là một cơ hội đối với Nhạc Phong.
Hôm nay Thái hậu biểu hiện cũng không có ngoài Tịch Nguyệt dự liệu, có lẽ, ba năm nay hai người đúng là cũng không có uổng phí chung sống.
Nếu bước ra bước đầu tiên, vẻ mặt Tịch Nguyệt có chút bơ vơ, nhưng trong lòng cũng vui mừng.
Dù sao đi nữa nàng đã suy tư rất nhiều ngày, |@π$bUb//€ hôm nay rốt cuộc đã bước ra bước đầu tiên này. Ngày tháng sau này nàng sâu sắc biết mình nên là tình trạng gì. Nếu hoàng thượng không thích Lục vương gia, có lẽ hoàng thượng cũng biết rõ chuyện mẫu thân nàng.
Vậy chỗ hoàng thượng tất nhiên là không thể dùng lời nói suông này đến ứng phó, nên nghĩ chủ ý khác.
Tuy Hoàng thượng và Thái hậu đều là cảnh giới, nhưng trong chuyện này, nàng chú ý là Thái hậu, dù sao, Thái hậu mới thật sự là hãm hại người nhà nàng.
Ở kiếp trước hoàng thượng đổ thêm dầu vào lửa có ý nghĩa khác hay không thì nàng tạm thời không nghĩ tới, đời này, chỉ cần nàng đối phó, tất nhiên là vô cùng an toàn.
Thẩm Tịch Nguyệt, cho dù vì Thẩm gia, vì ba đứa bé hay là vì mình, ngươi đều phải trở thành người hoàng thượng tin tưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK