Dù Trần gia có tư thông với địch bán nước hay không, thế nhưng chuyện này sở hữu tội danh lớn nhất, có lẽ nếu không phải hiện tại nàng thân ở địa vị, Thẩm gia và Nhạc gia bọn họ nhất định cũng sẽ bị dính líu đến.
Nghĩ tới đây, nàng lại sợ hãi một trận.
Tịch Nguyệt là người rất có tự biết rõ, tuyệt đối sẽ không đi tranh thủ những chuyện không thể ra sức kia.
Cứ như vậy, ngược lại cũng là như thế.
Có lúc nàng cũng sẽ nghĩ tới chuyện này, nhưng không rõ vì sao.
Cho đến rất nhiều, rất nhiều năm sau đó, khi đó nàng và Cảnh đế đã tuy hai mà một.
Trong hốc tối trong phòng Cảnh đế, cuối cùng nàng nhìn trộm được chân tướng Trần gia bị tiêu diệt năm đó.
Thì ra là. . . . . . Lại là như thế.
Mà lúc này, mặc dù Tịch Nguyệt tiếc nuối, nhưng không đến nỗi rối rắm quá mức.
Bởi vì lễ mừng năm mới, nàng chuẩn bị hơi nhiều, không chỉ có như thế, thân thể thái hậu không khoẻ, nàng cũng thường đi qua.
Thời gian lâu dài, nàng cũng nói mấy câu với Vạn Phu Nhân.
Tuy là tình cảm thầy trò này chung đụng thời gian không lâu, nhưng tóm lại thì Vạn Phu Nhân nhìn Tịch Nguyệt lớn lên từ nhỏ. Hai người nói chuyện, trong lúc mơ hồ cũng có thể hiểu rõ lẫn nhau mấy phần.
Tịch Nguyệt biết tính tình Vạn Phu Nhân, bèn âm thầm nói cho bà biết, không nên trộn lẫn nhiều chuyện Trần gia này.
Dĩ nhiên là Vạn Phu Nhân rõ ràng.
Có lẽ bởi vì mọi người đồng tâm hiệp lực, có lẽ là bởi vì hai đứa con trai hòa thuận, trong lòng bà vui mừng, thân thể Thái hậu càng là ngày từng ngày chuyển tốt hơn nhiều.
Tịch Nguyệt thấy thế, cũng đặc biệt vui mừng.
Thấy Thái hậu có chút chuyển biến tốt, Tịch Nguyệt cũng thường xin chỉ bảo một số chuyện không hiểu với Thái hậu, Thái hậu lại cũng không cảm thấy hứng thú đối với mấy việc này.
Giao Tịch Nguyệt cho Quế ma ma, dặn dò nàng có chuyện không hiểu, hỏi Quế ma ma là được.
Tịch Nguyệt gật đầu đồng ý.
Nàng cũng không phải là ngụy trang, đúng là thật sự cảm thấy, lần đầu bản thân tiếp xúc cung vụ vẫn là hỏi nhiều chút, cẩn thận chút cho thỏa đáng.
Nàng như vậy ngược lại vừa vặn trúng ý muốn của Thái hậu, cảm thấy nàng là người hiểu chuyện, càng ngày càng thích nàng.
Mà Tịch Nguyệt thì không biết, cho nên Thái hậu cũng không trông nom nhiều, hoàn toàn là vì tin tưởng đối với Cảnh đế. Tuy là Cảnh đế sắp xếp cung vụ cho Thẩm Tịch Nguyệt, nhưng cũng giúp nàng bố trí không ít trợ thủ.
Thái hậu là người tâm tư nặng, nhìn như vậy chính là cho rằng, Cảnh đế cũng chỉ là mượn tay Tịch Nguyệt, thật ra thì tất cả mọi chuyện vẫn đều nắm tất cả trong tay hắn.
Mà lúc này lại thấy Tịch Nguyệt ngây ngốc lóng ngóng xin chỉ bảo, Thái hậu cũng quan tâm thật lòng, chính là dặn dò Quế ma ma giúp đỡ nàng nhiều chút.
Kể từ đó, ngược lại thật sự là trời xui đất khiến.
Nhưng trong trời xui đất khiến này lại có không ít tác phẩm của Cảnh đế.
Gần tới cuối năm, tất cả chuẩn bị thỏa đáng, ngược lại trong lòng Tịch Nguyệt cảm thấy thả lỏng rất nhiều.
Cũng chính lúc này, Phó quý nhân báo lại, nói là tìm được hung thủ, muốn báo với Thẩm quý phi.
Tịch Nguyệt cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng, hơn nữa nàng lại khó mà nói Phó Cẩn Nghiên này như thế nào, hiện tại xem, *d&d#[email protected]^d<.com> ngược lại tâm cơ nhiều hơn rất nhiều so với kia Huệ phi đấy. Cô gái như vậy, nàng đương nhiên là làm phòng bị.
Tịch Nguyệt cũng không nhận lấy việc này, ngược lại là dặn dò Phó Cẩn Nghiên đi cầu kiến Cảnh đế.
Chuyện như vậy là Cảnh đế sắp xếp xuống, dĩ nhiên là phải báo cho Cảnh đế trước, sau đó như thế nào lại là chuyện khác.
Phó Cẩn Nghiên nhìn Thẩm Tịch Nguyệt diễn xuất lần này, cũng biết nàng là một người thông minh.
Cũng không trì hoãn nhiều hơn ở nơi này, khẽ cúi chào bèn đứng dậy rời đi.
Trong cung này cũng không lớn, ai có chuyện gì, tin tức chính là như mọc ra cánh bay đến chung quanh.
Mọi người đều biết, Phó quý nhân này đã tra được hung thủ, nhưng lại cũng không biết hung thủ này lại là người phương nào.
Cảnh đế nhìn Phó Cẩn Nghiên phía dưới, mặt không chút thay đổi: “Ngươi đã điều tra xong rồi?”
Giọng nói Phó Cẩn Nghiên khẳng định: “Hồi hoàng thượng, tần thiếp đã tra rõ toàn bộ. Tần thiếp cũng sửa sang lại tất cả chứng cớ và khẩu cung mọi người ra đây, xin ngài xem qua.”
Ngược lại nàng là người cực kỳ thoả đáng, cũng biết rõ, sự thật thắng hùng biện.
Để Cảnh đế nhìn những thứ này trực quan như thế, mới là tốt.
Mà Cảnh đế lật xem những tài liệu kia, vẻ mặt cũng vẫn không biến hóa gì đó như cũ.
Lúc lâu, để tài liệu xuống, hỏi: “Huệ phi cũng không biết cung nữ trong cung nàng ta có vấn đề?”
Phó Cẩn Nghiên vội vàng lắc đầu: “Huệ phi cũng không biết, đây là trước đó Đức Phi đã an bài xong nhân mạch lúc đầu khi Huệ phi mới vào cung. Nàng ấy từng chịu ân huệ của Đức Phi, đối với nàng ta bày tỏ như phụ mẫu tái sinh. Ở lại Trúc Hiên, chính là ý đồ chờ cơ hội khiêu khích quan hệ giữa Huệ phi với phi tần khác trong cung.”
“Người nào?” Cảnh đế cũng chẳng qua là thuận miệng vừa hỏi, theo hắn thấy, nếu Phó Cẩn Nghiên này có thể xử lý chuyện thỏa đáng như vậy, tất nhiên là sẽ không hại người chết hoặc là cái khác.
“Hồi bẩm hoàng thượng, thần thiếp đã giao người cho Thận Hình Ty, chỉ đợi hoàng thượng xử lý.”
Cảnh đế lại nhìn phần tài liệu, trước đó Đức Phi đều xếp người vào các cung, bởi vì hậu cung loại trừ vô số lần, người này cũng đều bị loại trừ gần hết rồi. Nhưng người này ở chỗ Huệ phi bởi vì địa vị thấp, vả lại trong ngày thường nhìn đàng hoàng, lại bị tránh khỏi, không chỉ có như thế, còn một chút xíu thăng lên làm cung nữ nhị đẳng.
Nàng ta chính là đêm khuya đi gặp mặt với Đức Phi, lợi dụng Huệ phi nào biết tin tức, hòng làm chút mưu tính, khích bác quan hệ giữa những phi tần địa vị cao này.
Đêm đó, vừa vặn là Lý Yên Nhiên gặp phải, sau đó chính là sắp xếp Đan nhi đi theo.
Nhưng lại không ngờ, chuyện này cuối cùng bị phát hiện rồi, hai người Đức Phi hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, giết người diệt khẩu, không chỉ có như thế, còn cố ý ném thi thể Đan nhi tới cửa sau Khánh An cung, ý đồ hãm hại Thẩm Tịch Nguyệt.
Vốn là lúc đó, các nàng là mưu đồ tìm một cơ hội ném thi thể vào trong điện, nhưng bởi vì Khánh An cung đề phòng rất nghiêm, vả lại hoàng thượng cũng đang vừa vặn đến đây, vì vậy chỉ vứt người ở cửa sau.
Bởi vì Huệ phi, Tề phi đều quan hệ không tốt với Thẩm quý phi, trang #ddlqd# bubble Đức Phi chính là biết được, dù chỉ là cửa sau, cũng nhất định sẽ gây nên sóng gió một phen. Không ngờ, quả đúng như thế, Huệ phi này quả nhiên là theo nàng nghĩ tới.
Để phần tài liệu này xuống, Cảnh đế híp híp mắt, làm như nghĩ cái gì, rốt cuộc, hắn mở miệng: “Ngươi đi xuống trước. Chuyện hôm nay, tạm thời phải giữ bí mật, sau đó trẫm sẽ xử lý.”
Phó Cẩn Nghiên cũng không có vẻ mặt kinh ngạc gì, lên tiếng dạ sau đó chính là rời đi.
Nhìn bóng lưng nàng, Cảnh đế thu lại tầm mắt, hắn cũng không phải là nhất định muốn bỏ qua cho Đức Phi.
Đến mức này, Đức Phi này đã không thể không loại trừ.
Nhưng nếu muốn trừ đi, chính là phải xem trừ thế nào.
Nghĩ đến ngày đó Trần Vũ Lan làm chuyện xấu, phụ thân nàng ta còn muốn báo thù rửa hận, trên mặt Cảnh đế thoáng qua vẻ lạnh lùng.
Hắn không thể nào để sự kiện này lập lại lần nữa.
Suy nghĩ một chút, Cảnh đế kêu: “Lai Phúc.”
. . . . . .
Cảnh đế dặn dò cái gì cũng không biết, nhưng hôm nay hậu cung cũng là người người cảm thấy lo lắng, không ai biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà Phó quý nhân lại tra được cái gì. Thật ra thì không ít người cũng oán hận Phó Cẩn Nghiên, nếu như trước đó nàng ta chính là cố ý giao chuyện này cho Thẩm Tịch Nguyệt công khai, dường như vẫn sẽ không làm cho người ta dày vò thấp thỏm như vậy.
Nhưng tính tình hoàng thượng là cái dạng gì, nhiều ngày như vậy, tất cả mọi người đều có điều nghe thấy.
Giao cho hoàng thượng, lại cứ là ngấm ngầm chịu đựng không phát, mọi người đều lo lắng hoàng thượng tính toán cái gì.
Hôm nay hoàng thượng bảo vệ Thẩm quý phi như vậy, khó bảo đảm sẽ không làm cái gì đối với các nàng.
Đêm đó, Cảnh đế cũng không triệu kiến bất kỳ kẻ nào.
Nhưng chuyện này đối với rất nhiều người cuối cùng là đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, sau khi lâm triều, Cảnh đế bèn sai Lai Hỉ thông báo các cung.
Lúc trước người hại người chính là Đức Phi, cùng lúc đó, phần kết quả kia do Phó Cẩn Nghiên điều tra cũng được tuyên dương ra.
Tịch Nguyệt ngồi trên giường sưởi, bởi vì Quỳ Thủy (kinh nguyệt) tới, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trên người ôm một bình nước nóng.
Nghe Cẩm Tâm nói rõ ràng tất cả, Tịch Nguyệt gật đầu, kết quả này thì nàng tin tưởng.
Đức Phi này có thể làm ra chuyện như vậy, cũng không ngạc nhiên.
Hiện tại quả thực là nàng muốn xem, hoàng thượng xử lý như thế nào.
Mà nếu hoàng thượng công bố chuyện này, thì tất nhiên cũng phải xử lý, nếu không sao lại có thể phục chúng.
Từ vào cung tới nay, Đức Phi này gây biết bao khó khăn cho nàng, hãm hại quang minh chính đại này thì không phải lần một lần hai. Hôm nay lúc này, mặc dù nàng ta là thân ở lãnh cung nhưng vẫn nghĩ tới làm sao hãm hại nàng như cũ, Tịch Nguyệt không chỉ không có một chút lòng đồng tình đối với người như vậy, ngược lại là cảm thấy rất được lòng người.
Nếu nói trong chuyện này có cái gì là khiến người ta không thoải mái, có lẽ cũng chỉ có Tiểu Gia Nhi.
Dù cho Đức Phi ác độc như thế nào, đối với con trai mình, thì nàng vô cùng tốt.
Có lẽ, duy nhất sẽ bị thương cũng chỉ có Tiểu Gia Nhi.
Từ sau khi Đức Phi ra chuyện, Tiểu Gia Nhi đó đàng hoàng đi theo sau lưng Vũ Nhi, hi vọng bản thân biểu hiện ngoan một chút thì có cơ hội đi gặp mẫu phi mình.
“Chủ tử, người nói hoàng thượng sẽ làm như thế nào?”
Cẩm Tâm cũng nghĩ đến đứa bé nho nhỏ đó.
Tịch Nguyệt lắc đầu, nàng cũng không biết, thậm chí nàng không biết ý Cảnh đế.
Tuy không hiểu cuối cùng trừng phạt cái gì, nhưng nếu Cảnh đế phải tuyên dương, vậy nhất định là chứa lòng răn đe.
***
Lãnh cung yên tĩnh.
Đức Phi ngây ngô hìên lành ngồi nơi đó, nàng đã biết, chuyện đã bại lộ rồi. Mà rốt cuộc hoàng thượng sẽ như thế nào, cũng chính là nàng cấp thiết muốn biết.
Lại nghĩ đến con trai mình, Đức Phi chỉ cảm thấy, có lẽ chuyện sẽ không phức tạp giống như mình nghĩ như vậy, hoàng thượng luôn băn khoăn đứa bé, luôn phải kiêng dè.
Ngày hôm trước tuy rằng từng rơi xuống một đợt tuyết, nhưng ngược lại hôm nay bởi vì ánh nắng tươi sáng, đã thay đổi tất cả.
Có lẽ cũng chỉ có lãnh cung âm u lạnh lẽo góc râm như vậy, mới có tuyết đọng.
“Xào xạt xào xạt ——” đây là tiếng đạp lên tuyết.
Đức Phi bèn vội vàng đứng lên chạy vội tới trước mặt gương, nhanh chóng trang điểm. Nàng cảm thấy, người tới gần như sẽ là hoàng thượng, mà trước mặt hoàng thượng thì nàng muốn giữ vững một mặt tốt đẹp của mình.
Nếu là như vậy, có lẽ hắn sẽ nghĩ đến tình cảm với nhau, tha nàng lần này.
“Kẽo kẹt ——” cửa bị đẩy ra.
Đức Phi nhìn tới, người tới mặc áo choàng lớn màu xám tro, nhưng cho dù như thế, nhìn vóc người, đây cũng không phải là Cảnh đế, ngược lại, mà lại là một cô gái.
Người khoác áo choàng ngẩng đầu, Đức Phi chăm chú nhìn lại, sửng sốt, lại là Tề phi.
Ngay sau đó, nàng chính là khôi phục yên tĩnh, cười lạnh: “Ngươi tới làm gì.”
Mặt mày Tề phi có phút chốc vặn vẹo: “Ngươi hại chết con của ta, hại ta kiếp này không thể có đứa bé của chính mình, ngươi đoán? Ta tới làm cái gì?”
Giọng điệu nói lời này âm trầm.
Đức Phi nhìn nàng ta như vậy, có sợ hãi trong nháy mắt, trang #ddlqd# bubble có điều cố gắng bình tĩnh: “Ta phạm sai lầm, dĩ nhiên là hoàng thượng sẽ xử lý ta. Ngược lại không biết, ngươi tới nơi này là xem như có ý gì? Ta khuyên ngươi vẫn là mau chóng rời đi, tránh cho hoàng thượng đến thấy bộ dáng ngươi bỉ ổi như vậy.”
Tề phi nghe vậy, nở nụ cười “Khanh khách“.
“Ngươi vẫn là không có năng lực như vậy ——”