Lúc này trong kinh các nhà cũng bèn chuẩn bị, tất cả con gái của quan viên đến độ tuổi đều phải tham tuyển, nhưng tuy đều là tham tuyển, vậy cũng có sự khác biệt.
Có gia đình nghèo tất nhiên biết tài nghệ cô nương nhà mình, biết cơ hội này không lớn, cũng đã nghĩ tới chọn lựa con rể tốt khác rồi. Nếu như điện tuyển không được mà lại lâu không lập gia đình, trái lại chờ đợi cơ hội điện tuyển lần thứ hai lại sẽ bị chế nhạo.
Còn có một vài vị lại một mực hi vọng bay lên đầu cành, thì đang khổ học tài nghệ trong nhà.
Dù sao, lúc trước một con gái nho nhỏ Hàn Lâm viện được tuyển cũng có thể đi lên đứng đầu tứ phi trong vòng ba năm ngắn ngủi. Vậy sao tâm tư lớn lại có thể không tính toán nhiều hơn chứ!
Tịch Nguyệt cầm trống lắc trêu chọc con, lại nghe Cẩm Tâm đang hồi báo bên cạnh.
“Chủ tử, Thẩm gia có tin tức truyền tới.”
Tịch Nguyệt cũng không nâng mắt, Cẩm Tâm dĩ nhiên là sáng tỏ, nói tiếp: “Lão phu nhân nói, có thể xin ngài nghĩ một chút chủ ý, để tiểu thư Uyển Như lạc tuyển ở cửa ải điện tuyển này hay không.”
Tịch Nguyệt hiểu rõ điểm này, nếu như cửa đầu tiên kiểm tra thân thể lại lạc tuyển, vậy khó tránh khỏi khó coi, nhưng nếu là cửa thứ hai, đó chính là khác biệt, tóm lại vậy thì dễ nhìn hơn nhiều.
Chỉ là Nhị thẩm nàng là người cực kỳ tính toán, mỗi ngày chính là muốn con gái mình có thể phất lên, tại sao lại chịu không để cho Uyển Như vào cung?
“Người nào quyết định?”
Cẩm Tâm trả lời: “Là bọn họ cùng chung thoả thuận.”
Tịch Nguyệt không biết tại sao Nhị thẩm lại “Hiểu chuyện” rồi, có điều nghĩ thêm một chút, có tổ mẫu thì tuyệt đối không xảy ra nhiễu loạn gì lớn.
Suy nghĩ một chút, Tịch Nguyệt cảm thấy khả năng Cảnh đế coi trọng đường muội Uyển Như quả thật không lớn, gật đầu lên tiếng: “Được, ta biết rồi, ta sẽ nói với hoàng thượng. Bảo bọn họ yên tâm.”
“Dạ.”
Nhắc tới Nhị phu nhân hiển nhiên cũng hi vọng con gái mình có thể một bước lên mây. Tuy là bà lỗ mãng, nhưng cũng không ngu xuẩn hết sức.
Trải qua lão phu nhân phân tích và nàng dâu Bình Ca Mẫn thị khuyên, bà cũng sáng tỏ, vào cung này, có tâm kế mới có thể sống còn, không phải vậy thì sau đó làm sao vẫn còn khó nói đấy.
Từ nhỏ Uyển Như nhà họ lại chân chất, chỉ nhìn từ dáng ngoài, bà làm mẫu thân đều không thể không thừa nhận là nàng không bằng Thẩm Tịch Nguyệt, hôm nay nhìn lại thì tâm kế này không bằng rồi.
Nghĩ đến trước kia Trần Biểu muội qua lại hết sức thân thiết cũng có thể bị Thẩm Tịch Nguyệt trừng trị triệt để, nói thật, Thẩm Nhị phu nhân thật đúng là không thế nào dám để cho con gái mình vào cung. Hơn nữa lão phu nhân nói cũng đúng, tính tình giống như vậy, vào cung bị người hại thì sao người làm mẫu thân này sống được đây?
Ngược lại không bằng sớm biết trong cung một chút, cũng để cho Thẩm Quý phi biết bọn họ không có lòng vào cung, cứ như vậy, sớm mưu tính một chút, cũng có thể thêm chút thể diện cho Uyển Như.
Có một Đường tỷ làm quý phi trong cung, cho dù là nghị hôn, Uyển Như cũng sẽ vô cùng quý hiếm.
Nhị gia Thẩm gia cũng không phải là một người hết sức có kiến giải, thuở nhỏ chính là nghe huynh trưởng.
Như thế giống nhau, mọi người Thẩm gia càng là đạt thành ý kiến nhất trí.
Nếu Tịch Nguyệt đồng ý Thẩm gia, tất nhiên là phải làm được, thật ra thì trong lòng nàng cũng không rõ Cảnh đế có thể chọn Uyển Như hay không, có lẽ, hắn nghĩ rất nhiều hạn định? Có điều dù như thế nào, lúc này nói tin tức này, có lẽ Cảnh đế chắc sẽ không phản đối.
Việc này không vội, Cảnh đế đến thăm con, ôm Tiểu Kiều Kiều nào đấy hô tâm can bảo bối, Tịch Nguyệt chọt khuôn mặt nhỏ bé của con trai, giống như vô ý mở miệng: “Hoàng thượng. . . . . .”
“Hả?” Cảnh đế đương nhiên biết hôm nay Thẩm gia truyền tin tức đến.
Tịch Nguyệt cân nhắc một chút, lại cảm thấy chuyện này nói thẳng là được rồi, cũng không cần làm nền gì đó.
“Hôm nay Thẩm gia đưa tin tức vào trong cung.”
“Hả?” Cảnh đế vẫn đùa với Tiểu Kiều Kiều, chọc cho con bé lộ ra nụ cười “Không răng“.
Nhìn hắn không ngừng phát ra một vài âm tiết đơn ư a, Tịch Nguyệt lắc lư trống lắc mấy cái trước mặt hắn, ý bảo hắn nhìn tới đây.
Cảnh đế nhìn nàng trẻ con như thế, bật cười.
Mà Tiểu Kiều Kiều bên cạnh cho là mẫu thân chơi với mình, phát ra tiếng y y a a.
Hơn ba tháng, bốn đứa bé chưa đủ tháng đâu có biết nói chuyện, một đợt ê a, lại nhìn một đống nước miếng chảy ra quệt tất cả lên long bào của Cảnh đế.
Tịch Nguyệt cũng không đành lòng nhìn bộ dáng kia, chỉ là mặt Cảnh đế lại không sao cả, ngược lại còn khen: “Khuê nữ của trẫm chính là thông minh, giống như trẫm. Nhỏ như vậy đã muốn nói chuyện rồi.”
Nhìn mặt hắn vinh hạnh và mặt Tiểu Kiều Kiều cười ngây ngô.
Tịch Nguyệt yên lặng cúi đầu nhìn qua con trai mình chơi sôi động một cái.
hai cha con này, thật lòng làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng mà!
Lại nói hoàng thượng, ngươi nói câu nói kia không trái lương tâm à.
Thấy Tịch Nguyệt cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, Cảnh đế cầm chân nhỏ của khuê nữ mình đụng khuôn mặt Tịch Nguyệt một cái.
“Nói đi, trẫm nghe đây.”
Tịch Nguyệt nhìn hắn như vậy, lại xem một chút chân nhỏ của Tiểu Kiều Kiều, bất đắc dĩ than thở.
Ngươi còn có thể ngây thơ hơn sao.
Thôi đi, vẫn là nói chính sự quan trọng hơn.
“Thiếp có một đường muội, Uyển Như của Nhị thúc nhà thiếp, năm nay vào cung tham tuyển, trong nhà nghĩ bảo thiếp cầu xin ngài một ân điển, để cho lúc điện tuyển nàng bị lược hoa.”
Cảnh đế cười nhíu mày: “Thế nào? Nàng không muốn cùng chung một chồng với đường muội?”
Tịch Nguyệt nũng nịu: “Tất nhiên không muốn. Kính xin hoàng thượng tha thứ nhiều hơn cho.”
Thấy nàng nghểnh đầu lên, nhếch lên cười yếu ớt nhìn hắn.
Cảnh đế cảm thấy lòng ngứa ngáy khó nhịn.
“Nếu đường muội nàng là mỹ nhân tuyệt sắc, d!^Nd+n(#Q%*[email protected] không phải trẫm thua thiệt rồi?”
Tịch Nguyệt không thuận theo cáo trạng: “Chẳng lẽ, thần thiếp không phải là mỹ nhân tuyệt sắc sao! Hoàng thượng thật là tổn thương lòng thần thiếp. Hơn nữa, sao thần thiếp lại để cho hoàng thượng thua thiệt chứ? Thần thiếp sẽ hầu hạ ngài thật tốt.”
Câu sau Tịch Nguyệt giống như nặng ngữ âm, thấy cảnh đế nhìn nàng lại đá lông nheo.
Cảnh đế thấy thế ngây ngốc một hồi, bật cười lần nữa.
“Đã như vậy, vậy chính là tối nay đi, Tịch Nguyệt để trẫm xem thành ý của nàng một chút, ngày mai trẫm sẽ dặn dò xuống.”
Nếu không trúng điện tuyển, vậy thì cũng không thể sớm bị quét xuống.
Làm sao Cảnh đế lại không biết, Thẩm Uyển Như cũng không xuất sắc.
Tịch Nguyệt thấy hắn như vậy, biết nhất định là người này muốn ăn thịt.
“Vậy dĩ nhiên là thần thiếp vô cùng mừng rỡ, không biết là hoàng thượng trực tiếp ở nơi này, hay là một lát nữa tới?”
Bây giờ đã là vô cùng nhá nhem tối.
Cảnh đế cười cằm đỡ nàng lên: “Tối nay trẫm chính là dùng bữa tối ở nơi của nàng.”
Đã như thế, chính là không ý đi.
Tịch Nguyệt cười hì hì bèn muốn dặn dò.
Cảnh đế bổ sung một câu: “Trẫm không thích ngọt.”
Thói quen của Tịch Nguyệt là ưa thích đồ ngọt, thế nhưng hắn lại rất không thích.
Tịch Nguyệt cắn môi nhìn hắn một cái, nói: “Vừa lúc thần thiếp cũng không thích đấy. Hoàng thượng thích cái gì, thần thiếp chính là thích cái đấy.”
Cảnh đế nhìn bộ dáng nàng như vậy, cảm thấy thật sự là quyến rũ người.
Không để ý ôm con gái bèn gặm nàng một cái.
“Thẩm gia các ngươi quả nhiên là không cần đưa khuê nữ thứ hai vào cung. Trẫm có tiểu Tịch Nguyệt tuyệt sắc như vậy, đương nhiên không cần người khác.”
Tịch Nguyệt cười khanh khách, dáng thẹn thùng.
Bên này cặp phụ mẫu tán tỉnh, ngược lại bên kia đám trẻ cũng không nhàn rỗi. Tiểu Kiều Kiều y y a a tiếp tục chảy nước miếng, Tiểu Tứ Nhi tự mình khoa tay múa chân phun bong bóng, Tiểu Ngũ Nhi còn lại thì nghiêng đầu nhỏ, dường như vừa nhìn phụ mẫu dường như lại không nhìn.
Nếu là một nhà bình thường, đúng là một vẻ hài hòa.
Đêm đó tất nhiên không cần nhiều lời, lâu nay không kích tình được, hai người vuốt ve thân thể lẫn nhau, run rẩy một lần lại một lần. . . . . .
Rất lâu sau, hai người xếp lên cùng một chỗ, cũng chỉ đắp chăn mỏng trên người, Tịch Nguyệt vùi ở lồng ngực hắn, thở dốc dữ dội.
“Có được hay không?”
Cảnh đế còn có tâm tình trêu chọc nàng.
Tịch Nguyệt đã không có hơi sức, yếu ớt ừ một tiếng xem như đáp lại.
Đưa tay trượt đến phía dưới, vuốt ve mông nhỏ của nàng mấy cái, vỗ nhè nhẹ: “Trẫm đã nói tiểu Kiều Kiều này yếu ớt thích khóc như vậy giống ai đây. Đây không phải là tìm được chủ nhân rồi, trẫm thương nàng, nàng cũng khóc.”
Tịch Nguyệt không thuận theo: “Làm sao ngươi lại có thể oan uổng người ta như vậy, lúc gần tối, ngươi còn nói Tiểu Kiều Kiều giống như bản thân ngươi đấy.”
Oan uổng người ta như vậy, nàng mới không liên quan đâu.
Tay Cảnh đế không thành thật, miệng cũng không dừng: “Thông minh dĩ nhiên là giống như trẫm, yếu ớt thích khóc là giống như nàng.”
Lời nói này, Tịch Nguyệt tức giận vô cùng, cắn xuống một cái, ưmh, cứng quá.
Một phát cắn này không nghiêm trọng lắm, dường như Cảnh đế lại cảm thấy khoái chí một hồi.
Lật người đè nàng dưới người, hắn mổ hôn trên dưới.
“Bảo bối, nơi này của nàng lại lớn.”
Kể từ khi Tịch Nguyệt sinh đứa bé, bộ ngực lại lớn hơn, khiến Cảnh đế mừng đến không biết như thế nào cho phải.
Trong miệng ngậm một cái, cũng ập ư lên tiếng.
“Bảo bối, ta muốn uống s——” Cảnh đế cũng không biết tại sao lại nói ra lời như vậy, làm cho Tịch Nguyệt mắc cỡ không biết như thế nào cho phải.
Sao nam nhân này lại có thể dâm mị như thế.
Tịch Nguyệt che mặt, không chịu nói, khốn kiếp, sắc lang!
Thấy nàng xấu hổ, Cảnh đế càng buông thả.
Vài ngày trước hai người ở cùng nhau đều dùng những phương thức khác giải quyết, cũng không “Thân mật” giống như hôm nay vậy, Cảnh đế cảm thấy thoải mái vô cùng.
Quả thật, vẫn là Nguyệt nhi tốt.
Cho dù đã sinh ba đứa con, nhưng chỗ nên chặt vẫn là jn như thế.
Thật là còn khiến người ta yêu vô cùng so với rất nhiều cô nương.
Rốt cuộc là tuổi còn nhỏ, khôi phục thật tốt.
Đẩy hai chân nàng ra, lại giày vò một phen.
Đợi đến trời cũng đã tờ mờ sáng, Tịch Nguyệt mê man, mơ mơ màng màng mới cảm thấy Cảnh đế rời thân thể nàng. (Cảnh đế thật sung sức @.#)
Không riêng gì Tịch Nguyệt, chính là Lai Hỉ cũng cảm thấy hết sức khó xử, Cảnh đế phóng túng như vậy, hắn làm nô tài vốn nên nhắc nhở chủ tử chú ý thân thể. Nhưng vừa nghĩ tới hoàng thượng nghỉ rất lâu ở chỗ Thẩm Quý phi, hơn nữa hoàng thượng lại quen không nghe lọt khuyên nhủ. Lai Hỉ đã cảm thấy càng khó khăn.
Bản thân Tịch Nguyệt không muốn dùng tiểu thái giám, Cảnh đế cũng hiểu. Cho dù là mất đi thế, cuối cùng cũng là nam nhân.
Nghĩ như vậy, hắn cũng không thích tiểu thái giám gì đó nhìn Tịch Nguyệt.
Kéo rèm xong mới gọi Lai Hỉ vào cửa, hầu hạ một hồi, Cảnh đế lại sảng khoái tinh thần đi vào triều.
Thấy mặt trời mới mọc lên hơi cao, tuy rằng Cảnh đế sảng khoái tinh thần, nhưng thật ra là cảm thấy hơi run chân.
Không có biện pháp, làm quá nhiều!
Lại nghĩ tới chuyện đồng ý Tịch Nguyệt, Cảnh đế mỉm cười: “Truyền lệnh xuống. Giữ đường muội Thẩm Uyển Như của Thẩm Quý phi đến thi điện.”
Lai Hỉ đáp dạ.
Không biết tình hình trước, vừa nói như vậy ngược lại điệu bộ như muốn giữ thẻ bài.
Lai Hỉ có chút nghi ngờ, nhưng hắn là một người trung thành dĩ nhiên là nghe chủ tử. Hắn chưa bao giờ lại hỏi nhiều ý chủ tử.
Hình như Cảnh đế cũng nghĩ đến một điểm này, bổ sung thêm một câu: “Trẫm đồng ý Thẩm Quý phi giữ Thẩm Uyển Như đến thi điện lược thẻ.”
Lai Hỉ vừa nghe, bèn sáng tỏ.
Đây là hoàng thượng vì cho người trong nhà Thẩm Quý phi thể diện, mà hoàng thượng cũng không muốn nhiều người biết.
Về phần nói ý nghĩ của Thẩm Quý phi cũng là bình thường, không ai thích có người vào cung tranh thủ tình cảm với mình, đặc biệt người kia còn là đường muội mình. Hơn nữa lúc trước Trần Vũ Lan còn là biểu muội của Thẩm Quý phi, nhưng vậy thì thế nào, nếu không phải là trời cao giúp một tay, có lẽ Thẩm Quý phi này sẽ bị hãm hại rồi.
Cứ vậy lại tốt hơn, còn không bằng vừa bắt đầu liền bóp chết manh nha này trong trứng nước.
Lại nghĩ đến ba tháng đầu tuyển tú, Lai Hỉ thầm nghĩ, sợ là trong cung này thật sự sắp gió êm sóng lặng đây.
Không gió êm sóng lặng, làm sao ba tháng sau cùng chung chống đỡ đám tú nữ xinh đẹp kia?
Con người mà, có kẻ địch chung chính là khác biệt.
Hơn nữa mỗi nhà cũng không chỉ có một cô gái đến tuổi, có lẽ, không ít nhà đều có tỷ muội hoặc gần hoặc xa tiến cung, đến lúc đó, trong cung này cô gái lại không dễ chịu đây!