Trong nháy mắt, đáy mắt Thương Quân Lẫm nổi lửa, hắn đi vào bên trong, mặt không biểu cảm đóng cửa lại, sau khi xong xuôi hắn mới đi đến chỗ Thẩm Úc.
Thanh niên mới vừa tắm gội xong nên chỉ khoác một lớp áo ngoài đơn giản, vì thế nên đã hé lộ phần da thịt trắng như tuyết, dưới sự tương phản với sắc đỏ của lớp áo, làn da y trắng đến mức chói cả mắt.
Bọt nước trên tóc trượt xuống và ngấm vào quần áo, chúng để lại từng vết ướt trên áo.
Dưới ánh nến, khí chất của thanh niên tựa như yêu, bộ dáng biếng nhác kia trông lại càng câu hồn đoạt phách.
Người yêu trong bộ dáng này mà chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, đây quả thật là một sự trừng phạt ngọt ngào.
Vì không muốn khiến Thẩm Úc sợ nên Thương Quân Lẫm đành che khuất cảm xúc nóng bỏng trong mắt, đi đến gần thanh niên kia.
"A Úc tính phạt trẫm thế nào?" Sau khi tới gần, Thương Quân Lẫm duỗi tay muốn ôm thanh niên vào lồng ngực theo bản năng.
Thẩm Úc vươn một bàn tay ra rồi đặt lên ngực của Thương Quân Lẫm.
Thương Quân Lẫm dừng chân, nhìn về phía Thẩm Úc với ánh mắt nghi ngờ: "A Úc?"
Ánh mắt hắn mang cả sự nóng cháy khiến người ta không thể bỏ qua, ánh mắt ấy lướt qua từng tấc da, tấc thịt trên người Thẩm Úc, dường như có một đôi tay vô hình vuốt ve theo từng ánh mắt của hắn.
Thân thể Thẩm Úc dần ửng hồng.
"Nếu là trừng phạt thì đương nhiên bệ hạ phải nghe lời ta." Thẩm Úc cảm giác giọng nói của mình có chút khàn, vì vậy y hắng giọng nói.
"Được, trẫm nghe A Úc hết." Ngoài miệng hắn vẫn nho nhã lễ độ, thế nhưng ánh mắt của hắn vẫn làm càn như cũ.
"Chuyện đầu tiên bệ hạ phải làm đó là," Thẩm Úc liếc cánh tay đang đặt ở bên hông mình, "Buông ta ra, lui về phía sau một bước."
Thương Quân Lẫm làm theo, trong mắt hắn hiện lên vẻ tiếc nuối.
Thẩm Úc rất hài lòng với thái độ nói gì nghe nấy của hắn, y xoay người đi vào bên trong: "Bệ hạ, chú ý theo kịp nha."
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định, khoé miệng Thẩm Úc cũng cong lên.
Đi vào phòng trong, nhiệt độ trong phòng cũng cao hơn, ánh mắt Thương Quân Lẫm lướt qua khắp phòng, cuối cùng hắn cũng tìm được ngọn nguồn của hơi nóng― đó là một cái thau tắm rất lớn.
Hơi nóng mịt mờ dâng lên từ thau tắm đang nóng, chúng lan tràn giữa không trung và lấp đầy toàn bộ không gian.
Thẩm Úc cũng không dừng chân, y đi đến chỗ đặt thau tắm, lúc sắp đến nơi, y quay đầu lại rồi đưa ra lời mời: "Bệ hạ, ngài muốn tắm cùng ta không?"
Lớp áo màu đỏ trượt xuống khỏi bờ vai, ánh mắt Thương Quân Lẫm cứ dừng lại ở đó mãi, một lúc lâu sau hắn mới chịu dời mắt.
Cổ họng hắn lên xuống đầy kịch liệt, hắn đi qua chỗ đó, giọng nói hắn cũng khàn đi: "Trẫm hầu hạ A Úc tắm gội."
Màu đỏ hoàn toàn trượt xuống phía dưới.
Thẩm Úc còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Thương Quân Lẫm bế lên, hắn nhẹ nhàng đặt y vào trong nước.
Thẩm Úc ngẩng đầu nhìn Thương Quân Lẫm.
Nam nhân đã không còn che đẩy được cảm xúc quay cuồng ở trong mắt mình, y thấy mình bên trong cặp mắt phượng hẹp dài kia, bên trong cặp mắt đó mãi mãi cũng chỉ có mình y.
Cánh tay trắng nõn vươn ra khỏi mặt nước rồi vòng qua cổ của nam nhân, Thẩm Úc nhẹ nhàng thở một hơi: "Bệ hạ, ngài có thích không?"
"Thích." Thương Quân Lẫm vuốt ve phía sau lưng của thanh niên, ống tay áo của hắn đã hoàn toàn chìm vào trong nước và trở thành thứ màu đen duy nhất ở trong nước.
Băng cơ tuyết cốt.
Thương Quân Lẫm vẫn luôn biết Thẩm Úc rất đẹp, giờ khắc này thanh niên kia lại càng khiến hắn không thể rời mắt được, hơn nữa ngoại trừ y ra, trong mắt hay trong lòng hắn cũng không thể chứa được ai khác.
Hắn muốn ấn dấu hiệu của mình lên làn da tựa tuyết của thanh niên kia, hắn muốn những đóa mai đỏ nở rộ trên nền tuyết trắng ấy, muốn từ trong ra ngoài của thanh niên nhiễm dấu vết của hắn......
Hắn muốn hoàn toàn chiếm hữu người trước mắt.
"A Úc......" Giọng nói của Thương Quân Lẫm đã trở nên khàn hơn, hơn nữa nó còn mang dục vọng không thể hoà tan nổi, hắn nhắm mắt, hắn không muốn cảm xúc trong mắt mình khiến thanh niên kia sợ hãi.
Có bàn tay của nam nhân chống đỡ ở phía sau lưng, Thẩm Úc buông một tay ra rồi lướt xuống dọc theo vạt áo của nam nhân, cuối cùng y dừng lại ở trên chiếc thắt lưng của hắn.
"Bệ hạ, quần áo ngài ướt rồi." Thẩm Úc ngửa đầu, lộ ra đường cong cổ đầy duyên dáng.
Thương Quân Lẫm vẫn còn mặc miện phục đại diện cho thân phận của đế vương, tóc của hắn vẫn được vấn lên ở sau đầu, đầy nghiêm chỉnh, trái ngược với hắn, mái tóc của Thẩm Úc đã rối tung, bọt nước còn trượt xuống theo bả vai của y, y đã hoàn toàn chìm vào trong nước.
Ngón tay của Thẩm Úc khẽ nhúc nhích, chiếc thắt lưng được mở ra.
"Không phải bệ hạ nói muốn hầu hạ ta sao?"
Hơi nóng bốc lên, cơ thể tuyết trắng cũng trở nên ửng hồng, chỉ còn lại đôi môi đỏ sẫm như trái cây chín đang dụ dỗ người ta hái.
Yết hầu Thương Quân Lẫm lăn lộn, ánh mắt hắn càng ngày càng tối tăm hơn.
Hắn cảm nhận được sự biến hoá của cơ thể mình qua từng động tác của thanh niên.
Hắn muốn giải phóng ngọn lửa đang lan rộng trong lòng mình.
Ngọn lửa mãnh liệt kia sẽ cháy lan ra đồng cỏ, đốt hết mọi thứ.
"Trẫm chắc chắn sẽ làm A Úc vừa lòng." Thương Quân Lẫm bình tĩnh nâng một bàn tay lên.
Áo ngoài rơi xuống, tiếp đó là lớp lót......
Toàn bộ quá trình, ánh mắt của hắn vẫn luôn đặt trên người Thẩm Úc, dường như hắn muốn đốt lên từng đốm lửa trên người của thanh niên.
Thẩm Úc cũng không né tránh ánh mắt của hắn, y hơi tựa người vào thau tắm rồi bình tĩnh nhìn Thương Quân Lẫm biểu diễn.
Cuối cùng thứ để che đậy vật kia cũng mất đi tác dụng, Thẩm Úc hơi dời mắt, mặt nước khẽ khơi lên từng cơn sóng gợn, Thẩm Úc còn chưa kịp phản ứng thì nam nhân đã tiến vào.
Mặt nước tạo nên từng cuộn sóng lớn hơn, chỉ mới chớp mắt một cái, Thẩm Úc đã rơi vào trong lồng ngực của nam nhân.
Thương Quân Lẫm nói được thì làm được, hắn cẩn thận tẩy rửa cơ thể y, không buông tha cho bất cứ chỗ nào.
Thẩm Úc bắt đầu thở hổn hển, những ngón tay đang bắt lấy thau tắm của y cũng dần nắm chặt hơn: "Ta không kêu ngài tẩy rửa như vậy......"
Dòng nước ấm áp tiến vào theo từng khe hở, ngón tay Thẩm Úc đột nhiên túm chặt lại.
Tuyết trắng nhiễm sắc đỏ, nhưng lần này sắc đỏ ấy đã diễm lệ hơn, những đóa mai đỏ nở rộ phía trên nó cũng run rẩy theo từng gợn sóng, đẹp không tả xiết.
"Không phải A Úc bảo trẫm hầu hạ A Úc tắm rửa sao?" Thương Quân Lẫm khẽ cười, "Trẫm sẽ cố gắng để A Úc vừa lòng."
"A Úc, thích không?"
"Ta chỉ bảo ngài làm những chuyện nên làm chứ không bảo ngài làm những chuyện không nên làm!" Thẩm Úc cắn lên bờ vai của nam nhân để giải phóng cơn tức giận của mình.
Thương Quân Lẫm vẫn không ngừng tay, chỉ một lát sau, Thẩm Úc đã bị mất sức, y mềm mại ngã vào lồng ngực của nam nhân, để mặc hắn gì thì làm.
Mai đỏ càng ngày càng nở nhiều hơn trên tầng tuyết trắng, thi thoảng giữa tiếng nước còn có tiếng khóc nức nở lay động lòng người.
Thương Quân Lẫm cảm thấy ngâm nước lâu cũng không tốt nên đã ôm thanh niên đã mềm thành một cục bột lên rồi tuỳ ý lấy áo choàng khoác lên rồi đi đến bên giường.
"Khốn khiếp......" Thẩm Úc nằm trong lồng ngực hắn, trong giọng nói y còn mang cả âm rung.
"A Úc ngoan nào, nếu không chuẩn bị trước thì lát nữa A Úc sẽ không chịu nổi mất." Giọng điệu của Thương Quân Lẫm vẫn rất dịu dàng nhưng trong mắt hắn lại cất giấu mưa rền gió dữ.
Hắn muốn hoàn toàn có được người này.
Đây cũng không phải suy nghĩ ngày một ngày hai của Thương Quân Lẫm, việc tiếp xúc bình thường đã không còn thỏa mãn được hắn, hắn muốn có được Thẩm Úc ở mức độ sâu sắc hơn.
Thẩm Úc ngửa mặt nằm ở trên giường, một cánh tay của y đặt ở trên trán, màu đỏ từ cổ y lan tràn xuống phía dưới, thế nhưng y không hề chui vào trong chăn.
Thương Quân Lẫm chống tay ở phía trên và nhìn y đầy chăm chú.
"A Úc......" Nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc trên mặt của Thẩm Úc, giọng nói của hắn tựa như một loại rượu mạnh thuần khiết nhất, "Trẫm muốn ngươi."
Thẩm Úc dịch cánh tay ra, y nhìn hắn mà không thèm chớp mắt: "Nếu ta nói không thì bệ hạ sẽ không tiếp tục sao?"
Thương Quân Lẫm yên lặng.
Tên đã lên dây sao có thể không bắn? Đương nhiên hắn sẽ không dừng lại.
Thẩm Úc cũng không thật sự muốn từ chối, vào lần đầu tiên y ngầm chấp nhận Thương Quân Lẫm thì y đã chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận hắn, tuy rằng lần đó bởi vì y nên Thương Quân Lẫm đã dừng tay.
Nói thật, lúc ấy Thẩm Úc cũng rất kinh ngạc, còn cả những lần sau đó nữa, Thương Quân Lẫm luôn dừng lại khi thấy y nhíu mày, vì vậy mỗi lần hắn chỉ lướt qua liền ngừng lại.
Một đế vương mà lại nhường nhịn như vậy là điều rất hiếm có.
Nhưng Thẩm Úc cũng có chút kháng cự chuyện này, y không kháng cự Thương Quân Lẫm, nếu không y cũng sẽ không để Thương Quân Lẫm làm loại như thế, chỉ là y cảm thấy y không tiếp nhận nổi.
Thể lực của Thương Quân Lẫm quá tốt.
Trong lúc y đang suy nghĩ miên man thì Thương Quân Lẫm đã cúi người xuống hôn y.
Nụ hôn nhẹ nhàng dừng lại trên trán, trên mắt, chóp mũi...... Rồi dần dần đi xuống phía dưới, cuối cùng hắn ngậm lấy môi của Thẩm Úc rồi nhấm nháp nó một cách tinh tế.
Thẩm Úc không nhịn được mà ôm chặt lấy hắn, y chìm vào nụ hôn dịu dàng khác với mọi ngày này.
"Ưm......"
Đột nhiên, cổ họng Thẩm Úc tràn ra từng tiếng kêu rên, màu đỏ trên mặt y rút đi với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, hai mày của y cũng nhíu chặt lại vì đau đớn.
Thương Quân Lẫm làm ra động tác đó mà không hề có bất cứ dấu hiệu nào.
Thẩm Úc nắm chặt bàn tay, Thương Quân Lẫm buông môi y ra, cuối cùng âm thanh đau đớn cũng đã tràn ra.
Quá đau.
Đây là cảm giác duy nhất Thẩm Úc cảm nhận được trong khoảnh khắc này.
Thẩm Úc đau nên chỉ muốn cuộn người lại, thế nhưng y bị cánh tay của nam nhân ngăn cản nên chỉ có thể giãn ra.
Khóe mắt y đọng nước mắt, thế nhưng rất nhanh đã bị nụ hôn của nam nhân phá vỡ.
"A Úc, trái tim trẫm chỉ chấp nhận mình ngươi." Thương Quân Lẫm hôn lên vành tai của Thẩm Úc, giọng nói trầm thấp truyền vào lỗ tai của Thẩm Úc, nó tràn ngập dịu dàng thế nhưng lại không cho phép người khác từ chối.
Mưa to gió lớn quét qua, chúng cuốn cả Thẩm Úc vào trung tâm của gió lốc.
Chìm rồi lại nổi.
Trời tảng sáng, một giọng nói vẫn còn mang theo sự nức nở truyền ra từ trong trướng*: "Ta buồn ngủ......"(như màn lụa.)
Một cái cổ tay trắng như tuyết vươn ra khỏi tấm trướng màu đỏ, thế nhưng chỉ một lát sau nó đã bị một cánh tay khác kéo trở về.
"Mệt quá thì ngủ thêm đi." Giọng nói của nam nhân còn mang theo sự thoả mãn.
Thẩm Úc không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào, y chỉ biết lúc y thức dậy thì đã là buổi trưa, y thử cử động một chút nhưng chỉ trong nháy mắt, y đã hít hà một hơi.
Khắp cơ thể y không có chỗ nào là không kêu gào đau đớn.
Thẩm Úc uể oải bò trở về.
Màn giường bị mở ra, nam nhân mặc miện phục của đế vương bưng cháo còn nóng vào: "A Úc dậy rồi sao?"
Thẩm Úc quay mặt đi, y không muốn nhìn đầu sỏ khiến khắp cơ thể y khó chịu dù chỉ một chút.
Thương Quân Lẫm đã được ăn uống no đủ nên cũng không thèm để ý đến chút giận dỗi của Thẩm Úc, hắn đặt cháo lên bàn rồi hỏi y: "A Úc có đói không?"
"Không......" Thẩm Úc vội ngậm miệng lại, chính y cũng không ngờ giọng nói nghẹn ngào ấy vừa phát ra từ miệng y.
Thương Quân Lẫm ngồi xuống bên mép giường, hắn ôm Thẩm Úc ra rồi nói: "Uống miếng nước trước đã."
Nước được đút vào miệng còn có vị ngọt, cuống họng Thẩm Úc đang rất khó chịu, hơn nữa y cũng đang khát nên sau khi uống hết ly nước trên tay Thương Quân Lẫm y mới cảm thấy cuống họng dễ chịu hơn chút.
"Hôm qua bệ hạ không nhận phạt, ngài nhận thưởng mới đúng." Thẩm Úc tức giận liếc hắn một cái.
"Là do trẫm không biết khống chế." Thương Quân Lẫm hôn lên trán của Thẩm Úc nhưng vẫn thầm nghĩ nếu thêm lần nữa thì hắn vẫn sẽ không biết khống chế như trước.
"Ăn chút cháo lót dạ trước." Thương Quân Lẫm bưng cháo tới rồi múc cháo tới bên miệng, sau khi thổi cho cháo bớt nóng rồi hắn mới đút cho Thẩm Úc.
Thẩm Úc không muốn cử động dù chỉ là một ngón tay, đêm qua gần như y đã phải mệt nguyên một đêm nên hiện tại y cũng rất đói bụng, sau khi ngoan ngoãn ăn hết một chén cháo y mới khôi phục được chút sức lực.
Thẩm Úc đang mặc áo lót, vì vậy theo động tác của y, cổ áo lại mở ra một chút, làm lộ ra từng dấu vết loang lổ.
Thương Quân Lẫm rũ mắt, che giấu sự thâm trầm trong mắt, đây đều là những dấu vết hắn để lại vào tối qua, hắn cũng biết ở những chỗ không thể thấy, trên người thanh niên còn có bao nhiêu dấu ấn như thế.
Thẩm Úc cảm nhận được sự nguy hiểm nên vội dịch qua một bên, y không muốn trải qua chuyện như đêm hôm qua thêm một lần nào nữa.
Hiện tại y vẫn còn rất khó chịu, đặc biệt là ở nơi nào đó, cảm giác kì cục rất khó bỏ qua, lại còn ở chỗ đó nữa nên dù có muốn bỏ qua cũng không thể bỏ qua nổi.
Tay chân của Thẩm Úc đã rụng rời, y còn chưa kịp dịch ra nhiều hơn thì đã bị nam nhân kéo trở về.
Biểu cảm Thẩm Úc khẽ thay đổi, tối hôm qua cũng là tình cảnh này, y muốn chạy trốn rất nhiều lần nhưng lần nào cũng bị nam nhân kéo lại trong phút chót, sau đó y lại phải nghênh đón từng đợt mưa to gió lớn.
Mỗi lúc như thế, Thương Quân Lẫm sẽ làm mạnh hơn, dù Thẩm Úc có khóc mắng hay là cầu xin thì hắn cũng sẽ không ngừng lại.
"A Úc muốn đi đâu?"
Nghe thấy những lời giống nhau như đúc, Thẩm Úc run rẩy theo bản năng.
S2E1. W1S2E1N2. SE2NE2. W1S1E1W1S1E1-S2E1N2.
Giải đi cho thanh tịnh tâm hồn nè.
Danh Sách Chương: