Mục lục
Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương Quân Lẫm nhìn Thẩm Úc một lúc lâu, ánh mắt của hắn như nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Úc, dường như không có bí mật nào bị che giấu, dường như những bí mật bị y che giấu lâu nay cũng sắp bị lộ dưới ánh mặt trời.

Thẩm Úc không nhịn được mà thấy hơi khẩn trương, bàn tay đang đặt ở bên cạnh người cũng dần cuộn lại.

Cuối cùng, Thương Quân Lẫm cũng chỉ nâng tay xoa phần tóc mai trên thái dương y: "Chờ lúc A Úc tình nguyện nói đã rồi hãy nói cho trẫm."

Việc Thẩm Úc có rất nhiều bí mật là điều Thương Quân Lẫm biết rõ hơn bất cứ ai, hắn không cố gắng tìm hiểu không phải vì hắn không để bụng, chỉ là hắn không muốn làm ra chuyện ép buộc Thẩm Úc, hắn tình nguyện chờ đến một ngày Thẩm Úc mở rộng cửa lòng và nói hết mọi chuyện cho hắn.

Thẩm Úc ngoan ngoãn dựa người vào người Thương Quân Lẫm, y khẽ lẩm bẩm: "Thật ra ta cũng không chắc lắm nhưng mười ngày sau có thể trời sẽ mưa."

"Chỉ là thời gian sắp xếp mà thôi, lúc nào cũng được, quả thật chúng ta nên cho dân chúng Túc Bắc một câu trả lời chính đáng."

Hầu hết quan viên cấp cao bị bắt vào ngục nên ở Túc Bắc đã xảy ra sự chấn động không hề nhỏ.

Dân chúng không biết nguyên nhân nên đã tụ tập lại với nhau để thảo luận việc này.

"Sao lại thế này nhỉ, sao đột nhiên đám Hầu đại nhân lại bị bắt?"

"Không phải Phương đại nhân được triều đình phái tới để cứu tế sao, sao ông ấy lại bắt nhốt các vị đại nhân khác?"

Không thể không nói rằng đám Hầu đại nhân đã bỏ rất nhiều sức lực để tạo nên một bộ mặt tốt đẹp, hoặc ít nhất là khiến dân chúng ở chủ thành Túc Bắc chịu đứng ra nói chuyện vì bọn họ, dù sao thì dân chúng ở các thành khá cũng lựa chọn tin tưởng Phương đại nhân một cách vô điều kiện.

"Các ngươi nghe tin gì chưa, đám quan viên cấp cao ở chủ thành đã bị Phương đại nhân bắt giữ."

"Nghe rồi, quả nhiên là Thiên Đạo luân hồi* mà, bọn họ dám bỏ tiền tài để cứu tế vào kho riêng thì sớm muộn gì cũng sẽ phải trả một cái giá lớn vì chuyện này." (Chắc kiểu gieo nghiệp thì bị nghiệp quật á ????)

"Hèn gì gần đây không thấy Phương đại nhân đâu, hoá ra ông ấy quay lại chủ thành để xử lý mấy tên mượn việc cứu tế để đút tiền vào túi."

"Ta còn nghe thấy một vài tin tức, cũng không biết là thật là giả, chỉ nghe nói có một vị đại nhân dâng sớ lên triều đình để thông báo với triều đình tình trạng của chúng ta nhưng không biết vì sao đống sớ này lại không được gửi đến kinh thành......"

"Chúng ta đợi mãi mà vẫn không thấy người của triều đình đâu, hoá ra là do có người đứng giữa ngăn cản, không muốn để triều đình cứu giúp chúng ta."

"Ta nghĩ mãi vẫn không ra một vấn đề, nếu làm như vậy thì Túc Bắc cũng đâu được gì đâu, nhìn lại khoảng thời gian này đi, đã chết bao nhiêu người rồi, nếu triều đình không tới kịp thì chỉ sợ số người thương vong sẽ còn nhiều hơn nữa."

"Ngươi ngốc thật đấy, ngươi thử nghĩ đi, nếu triều đình không đưa người tới đây thì chẳng phải mấy tên quan viên ở chủ thành sẽ bảo ' triều đình cố ý mặc kệ chúng ta ' để khiến chúng ta khó chịu với triều đình hay sao, như thế thì chúng ta sẽ mang ơn đội nghĩa với chính người khiến chúng ta rơi vào tình cảnh này."

Sau khi nghe người khác phân tích, những người khác cũng bừng tỉnh, bọn họ sôi nổi mắng to:

"Mấy tên quan chó chết này thật đúng là không phải người, tính toán hay thật đấy!"

"Muốn chúng ta mang ơn đội nghĩa với bọn họ hả, nằm mơ sao."

"Cũng may triều đình đã phái các vị đại nhân tới để phơi bày mưu kế của bọn họ."

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà những tin tức này đã lan truyền khắp Túc Bắc, người của chủ thành cũng được người của Phương đại nhân giải thích rõ ràng ngọn nguồn.

Bọn họ vẫn luôn biết rằng tình hình hạn hán ở Túc Bắc đang rất nghiêm trọng, chỉ là mỗi ngày chủ thành đều được cứu tế nên sinh hoạt hàng ngày của bọn họ cũng không quá tụt dốc, mọi việc trong thành đều rất bình thường nên bọn họ cũng không có cảm giác gì. Cho tới bây giờ, tấm vải trên mắt bọn họ bị tháo xuống thì bọn họ mới nhận ra tình hình Túc Bắc nghiêm trọng đến mức nào.

Hoá ra thứ bọn họ cho rằng rất an ổn đều là do người khác cố tình lừa dối.

"Bọn họ sẽ âm thầm đưa những người bị bệnh rời khỏi chủ thành rồi tùy tiện ném ở một chỗ nào đó, sau đó bọn họ bảo với dân chúng trong thành rằng bọn họ đã mang người đó đi đến nơi khác để tập trung chữa bệnh, cùng lúc đó bọn họ cũng phong tỏa cửa thành, không cho người trong thành ra ngoài, nếu thế thì tin tức sẽ không lưu thông và dân chúng trong thành cũng không thấy có gì kì lạ."

Lúc nói đến những lời cuối cùng, Tuân Triều đã không còn che giấu được sự tức giận trong giọng nói của mình.

"Chuyện này ta cũng không rõ lắm, chắc bọn họ phải người thân cận đi làm, chỉ sợ mấy người bị đưa ra khỏi chủ thành cũng lành ít chữ nhiều."

Bị bệnh không ai chăm sóc thì thôi, lại còn bị ném ở nơi hoang dã, không có thuốc cũng không có đồ ăn, kết cục của bọn họ cũng đã đoán được.

"Dù thế nào đi nữa thì cũng sai người đi tìm đi, có thể cứu được người nào thì cứu người đó." Phương đại nhân đưa ra mệnh lệnh mặc dù ông cũng biết cơ hội sống sót của mấy người đó rất thấp.

Dưới sự điều chỉnh của Phương đại nhân, cuối cùng chủ thành Túc Bắc cũng được vận hành đâu vào đấy.

Phương đại nhân cũng nhận được tin tức được gửi tới từ kinh thành, ông hiểu hành động của Thẩm Úc và cũng hiểu rằng không thể để người khác nhân cơ hội này để tìm ra kẽ hở và khơi dậy sự mâu thuẫn trong lòng dân chúng Túc Bắc nên đã sai người lẫn vào trong dân gian để dẫn đường cho bọn họ tìm tới sự thật.

"Đại nhân, triều đình nói như thế nào, có muốn áp giải mấy người đó về kinh hay không?" Tuân Triều hỏi.

Lần này bắt khá nhiều người nên nếu muốn áp giải người về kinh thành thì sẽ phải suy xét đến những trường hợp xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, vì thế nên sẽ phải điều động rất nhiều nhân lực.

"Bệ hạ nói cứ trực tiếp xử lý ở Túc Bắc là được, cũng đã chọn ngày rồi, chúng ta sẽ thay mặt thiên tử xử lý mấy người này."

Nghe thấy lời này của Phương đại nhân, Tuân Triều kinh ngạc hỏi: "Sao lại gấp như vậy?"

"Đừng cố gắng tìm hiểu suy nghĩ của bệ hạ, đi sắp xếp đi." Phương đại nhân vỗ vào bờ vai của hắn.

Cũng may chứng cứ phạm tội của bọn họ đã được thu thập đầy đủ rồi nên lúc nhận được mệnh lệnh cũng chỉ cần tung chứng cứ phạm tội ra là được. Vào lúc này dân chúng ở chủ thành Túc Bắc mới nhận ra những quan viên bọn họ tin tưởng đã phạm phải những gì.

"Cho nên cha ta không được đưa đi trị bệnh mà bị vứt ra ngoài chủ thành sao?" Lúc nghe thấy tin tức này, nam nhân trẻ tuổi che mặt quỳ rạp xuống đất, cả đời này hắn sẽ không bao giờ chấp nhận được chuyện hắn tự mình đẩy cha mình vào chỗ chết.

Người có suy nghĩ như vậy cũng không chỉ có mình hắn.

"Ta đã nói rồi mà, vì sao lại không cho chúng ta đi thăm cơ chứ, hóa ra là bởi vì người đã không còn nữa, không còn nữa thì lấy đâu ra mà thăm chứ? Mệt cho ta còn ngây ngốc tin tưởng."

"Ta muốn giết mấy tên quan chó chết đó!"

Bọn họ bị tin tức bất thình lình xảy ra kia kích thích nên ngay lập tức cảm thấy hối hận, dù sao cũng không có ai có thể chấp nhận được chuyện mình đã tự tay đẩy người thân mình vào chỗ chết.

Phương Quân và Tuân Triều đứng từ xa nhìn một màn này.

"Ngày xử tử để bọn họ tới xem đi, nhưng mà nhớ để nhiều người canh gác chút."

Dù sao bọn họ cũng cần giải tỏa nỗi hận trong lòng mình.

Những chứng cứ phạm tội cũng được giao tới hoàng cung.

Lúc lên triều, thừa tướng đã công khai toàn bộ tin tức Túc Bắc truyền đến, sau khi nghe thấy tin tức này, đại điện loạn thành một đống chỉ trong nháy mắt.

"Đống vật cứu tế kia thế mà lại bị quan viên Túc Bắc nội ứng ngoại hợp* cướp mất?!" (Hợp tác hai bên để cướp)

"Lừa gạt không chịu báo tin là bởi vì bọn họ muốn khống chế Túc Bắc quân sao?!"

"Dân chúng ăn không đủ no, thế mà bọn họ lại còn có tâm tư uống rượu mua vui toàn không thèm để ý đến tình hình thiên tai, mấy người này thật sự không xứng với danh xưng quan phụ mẫu* mà!" (Quan như cha như mẹ, đọc khúc này nhớ Sống chết mặc bay v:))

"Nói dối chuyện thu nhập thuế, bắt nạt dân chúng, cấu kết với bọn cướp, chọn người bằng tiền tài, chặn giết những người trốn đi......"

Từng vụ việc được nêu ra, mỗi một việc đều khiến các quan viên có mặt cảm thấy viển vông.

"Xử lý thật nghiêm, cần phải xử lý vụ này thật nghiêm!"

Các đại thần cùng đạt tới sự thống nhất cao độ, không còn nghi ngờ gì nữa, những việc quan viên Túc Bắc làm đã dẫm lên sự uy quyền của triều đình, trên có hoàng đế, dưới có triều thần, không ai có thể chịu đựng được điều đó.

Cùng lúc đó, thừa tướng cũng tuyên bố rằng bọn họ quyết định xử lý những người đó ngay tại chỗ.

Các đại thần lại bắt đầu cãi nhau vì quyết định xử lý người ngay tại chỗ kia.

Thương Quân Lẫm nâng một tay lên chống trán, chán ngán nhìn đám quan viên đang cãi nhau đến nỗi mặt đỏ tai hồng kia, đột nhiên, ánh mắt hắn đảo qua vị quan viên đang giả vờ bình tĩnh kia rồi tạm dừng lại một chút, trước lúc người đó nhận ra ánh mắt của hắn hắn đã bình tĩnh dời mắt.

Mồi câu đã có tác dụng.

Láo nháo mãi cuối cùng hai bên không ai cãi được ai nên đã cùng nhìn về phía Thương Quân Lẫm đang ngồi trên ngôi vị hoàng đế kia: "Mong bệ hạ định đoạt."

"Làm như Phương đại nhân nói đi."

Mấy người muốn áp giải người về kinh thành nghe thế tuy thấy không hài lòng lắm nhưng cũng chỉ có thể tiếp thu.

Sau khi hạ triều, các quan viên giải tán hết, chỉ còn thừa tướng bị giữ lại.

"Cũng không ngờ gan của mấy người đó lại lớn như vậy, đến cả đồ triều đình đưa tới mà cũng dám chạm vào."

"Chắc bọn họ cho rằng triều đình không thể vươn tay tới Túc Bắc nên mới thế, bọn họ cũng không nghĩ xem sao bệ hạ có thể để người khác mơ ước đồ của ngài ấy."

"Bọn họ Túc Bắc lâu quá nên đâm ra ảo tưởng rằng mình đã trở thành chủ nhân của Túc Bắc."

Trên triều xảy ra chuyện lớn như vậy nên hậu cung cũng nghe thấy tin tức.

Thẩm Úc thấy vẻ mặt tức giận của Mộ Tịch liền thấy có chút buồn cười: "Còn tức giận sao, chẳng phải mấy người đó đã sắp bị xử phạt rồi sao?"

Mộ Tịch: "Nô tỳ vẫn cảm thấy rất chướng mắt."

Thẩm Úc: "Nhìn không ra Mộ Tịch là người ghét ác như thù luôn đó."

Mộ Tịch: "Công tử đừng giễu cợt nô tỳ nữa, nô tỳ nghĩ mãi vẫn không ra vì sao bọn họ lại muốn làm như vậy."

Thẩm Úc: "Quyền thế mê hoặc lòng người, nếu bọn họ không thể kìm hãm được lòng tham của mình thì cũng phải nghĩ đến một ngày phải trả giá cho tội ác kia."

Kiếp trước Thẩm Úc cũng giao tiếp với rất nhiều người như vậy, vì tiền tài, vì quyền thế nên mấy người đó có thể vứt bỏ tất cả, trong mắt mấy người đó lương tri cũng không đáng một đồng.

Thương Quân Lẫm giữ thừa tướng lại là vì muốn bàn thêm về chuyện xử lý những chuyện tiếp theo của Túc Bắc và những người đi lan truyền lời đồn kia.

Người này ở triều đình che giấu sâu đậm, nếu không phải lần này Thương Quân Lẫm ở Túc Bắc một chuyện thượng cố ý đánh cái thời gian kém, nói không chừng người này còn sẽ không lộ ra dấu vết.

"Vì sao bệ hạ lại kêu Phương Quân xử lý đám người đó ngay tại chỗ?" Thừa tướng có chút khó hiểu, bởi vì dựa theo tục lệ thông thường thì những người đó sẽ bị áp giải về kinh thành và tiếp nhận án phạt cuối cùng, nếu như thế thì sẽ có lợi cho triều đình hơn và cũng góp phần tạo nên sự uy quyền của hoàng thất.

Thương Quân Lẫm khoanh tay đứng đó, hắn nghe vậy liền quay đầu lại rồi bình tĩnh nói: "Trẫm làm như vậy đương nhiên là có cái lý riêng."

Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Thương Quân Lẫm trở lại Ngọc Chương Cung.

Thẩm Úc đang hỏi Mộ Tịch về cây hoa An Vương đưa tới kia.

Y nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy cái cây này khá kỳ quái.

"Hoa này cũng thần kỳ thật đấy, từ ngày nó nở đến nay nó vẫn chưa có dấu hiệu suy tàn, đã nở mấy ngày rồi mà vẫn còn rất đẹp." Mộ Tịch chưa từng thấy loài hoa nào có thể nở lâu như vậy.

"Hoa gì?" Thương Quân Lẫm đi tới.

"Là cái cây lúc trước An Vương đưa tới kia, Mộ Tịch nói hoa của nó vẫn chưa tàn, ta muốn đi xem thử."

Cái cây này để trong cũng lâu như vậy mà cũng không xảy ra chuyện gì, người có chuyên môn cũng đã xem qua, bọn họ nói hoa này không có độc, hơn nữa Thương Quân Lẫm cũng đã kêu thái y xem thử, quả thật nó không gây ảnh hưởng gì tới thân thể.

"Muốn xem thì cứ xem thôi, lại nói tiếp, thời gian hoa nở cũng rất thú vị." Chọn nở vào ngày Thương Quân Lẫm có được ký ức sâu sắc nhất

"Nếu bệ hạ biết rõ thời gian nở của nó thì sẽ càng kinh ngạc hơn." Thẩm Úc nói thời gian hoa nở ra.

Thương Quân Lẫm âm thầm tính toán, "Thời giãn hoa nở cũng trùng hợp thật đấy?"

Lúc nói chuyện, hai người đã đi tới nơi đặt chậu hoa, cây hoa kia nở giữa một đám hoa cỏ, trông cự kì diễm lệ.

Lúc tới gần nó, không biết có phải ảo giác hay không mà Thẩm Úc cảm thấy những cánh hoa kia đang nghiêng về phía y và đung đưa.

Thương Quân Lẫm cũng thấy, hắn nhìn về phía hoa, rồi lại nhìn về phía Thẩm Úc, trong giọng nói hắn còn mang theo chút khó tin: "Hình như cây hoa này rất thích ngươi......"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK