Mục lục
Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói như thế nào đi nữa thì Thương Quân Lẫm cũng là hoàng đế, không có khả năng ở lại trong trại mãi, Thẩm Úc không thể cưỡi ngựa, dù hắn có muốn làm bạn sớm tối thì có một vài thời điểm, hắn vẫn phải ra ngoài.

Việc quân vương săn thú, ở một mức nào đó cũng là đang bày tỏ sự mạnh mẽ không thể lay động của quân vương, mũi tên đầu tiên được bắn ra lúc bắt đầu săn thú chính là do Thương Quân Lẫm bắn ra.

Thương Quân Lẫm đi ra ngoài một chuyến, chắc chắn sẽ không tay không mà trở về, Thẩm Úc đi cùng với hắn nên cũng biết rằng nam nhân này rất tài giỏi trong việc cưỡi ngựa bắn cung, chắc chắn có thể săn được không ít con mồi.

"Lúc trước A Úc không hỏi, trẫm còn tưởng rằng ngươi không tò mò mấy chuyện này."

Thương Quân Lẫm buông cái ly trong tay ra, nhướng mày.

"Trước kia không hỏi là vì muốn để niềm vui bất ngờ ấy ở lại cuối cùng." Thẩm Úc thuận miệng nói.

Thương Quân Lẫm không chọc phá những lời miệng không giống lòng của y: "Trẫm cũng không nhớ rõ mấy chuyện này, đợi lát nữa kêu Mạnh Thường đưa danh sách tới đây cho ngươi xem thử."

Lúc bọn họ săn thú chỉ phụ trách việc kéo cung bắn tên, việc nhặt con mồi sẽ có người tập trung làm, Thương Quân Lẫm không nhớ rõ mấy việc này cũng rất bình thường.

Nói xong, Thương Quân Lẫm quay đầu nhìn về phía Mạnh công công đang hầu hạ ở một bên, không cần hắn phân phó thêm lần nữa, Mạnh công công đã vội vàng đi lấy danh sách.

Thân là người hầu hạ ở trước mặt hoàng đế, cũng nên có mắt nhìn để thông qua những hành động nhỏ của chủ nhân để biết chủ nhân muốn làm cái gì.

Thẩm Úc múc một muỗng cháo bỏ vào trong miệng, đồ ăn ở trước mắt y thiên về sự thanh đạm, còn chắc chắn phải có tác dụng dập lửa, không có biện pháp nào khác, đây là tình huống đặc thù.

"Đáng tiếc là chỉ ăn được thịt bệ hạ nướng một lần thôi." Thẩm Úc nhìn thịt mà than thở.

Thịt nướng quá dầu mỡ, hiện tại y vẫn chưa thể ăn lại.

"Nếu A Úc thích thì sau khi trở về cung, trẫm lại nướng cho ngươi là được, ở Ngự Thiện Phòng, nguyên liệu nấu ăn nào cũng có." Thương Quân Lẫm nhẹ nhàng lau đi vệt nước trên khoé miệng Thẩm Úc.

Cảm nhận được những án mắt chợt rơi xuống trên người mình, Thẩm Úc mặt không đổi sắc phủ tay lên tay Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ, hình như có rất nhiều người đang nhìn chúng ta."

Thương Quân Lẫm ngước mắt lên, dưới ánh mắt lạnh thấu xương của hắn, những tầm mắt dừng ở trên người Thẩm Úc dần biến mất.

"Bọn họ rất tò mò về chúng ta." Thẩm Úc trần thuật sự thật.

Thương Quân Lẫm nắm lấy tay của Thẩm Úc: "Những chuyện trước kia xảy ra bọn họ đều đã nghe nói qua, không ít người muốn lén gặp người nhưng đều bị trẫm cản lại."

Lấy thân phận hiện tại của Thẩm Úc thì đã có tư cách gặp mặt các mệnh phụ*, đương nhiên các cáo mệnh phu nhân cũng có thể đưa tin vào hoàng cung để xin gặp Thẩm Úc. (Vợ, mẹ của quan lại.)

Ban đầu, các vương phi của các phiên vương đã làm như vậy.

"Các nàng gặp ta làm cái gì, hơn nữa ta cũng là nam tử, người nhà của các đại thần chủ yếu là nữ đúng không?"

Tuy rằng ở Đại Hoàn, nam phong rất thịnh hành, nam phong còn được coi là một việc khiến người khác coi trọng nhưng người thật sự cưới vợ nam đã ít lại càng ít, theo Thẩm Úc biết thì vợ của các đại thần trong triều đều là nữ tử.

"Trẫm đã đuổi mấy người, sau này không còn thấy ai nhắc lại chuyện này."

Thương Quân Lẫm nói không sai, ở trong triều, người tò mò về Thẩm Úc cũng không ít, trước khi y vào cung, ấn tượng của mọi người về y chỉ dừng lại ở vị trí một người không được Trấn Bắc Hầu yêu thương, sau khi vào cung, ngoại trừ bữa tiệc lớn lần đó, bọn họ không còn cơ hội nhìn thấy người thật.

Chỉ có riêng việc nắm chắc được trái tim của đế vương đã đủ để khiến mọi người sinh ra hứng thú nồng đậm đối với y, càng đừng nói tơi chuyện hoàng đế vì y mà không chịu đưa thêm người vào hậu cung, hiện giờ lại còn về cùng một phía của y, cùng vào cùng ra, nhìn bộ dáng này là biết đã chiều đến tận xương rồi.

Nói rằng thế giới đã không còn tâm tư đưa nữ tử vào cung sao? Không có, chỉ cân lòng tham của bọn họ còn chưa biến mất thì loại suy nghĩ này vĩnh viễn sẽ không ngăn chặn được, hiện tại không nhắc tới chẳng qua là vì bọn họ biết xem xét thời thế, biết là trước mắt không phải là một thời cơ tốt mà thôi.

Một ngày sự yêu chiều của đế vương dành cho Thẩm Úc còn chưa biến mất thì bọn họ vẫn còn giữ suy nghĩ đó ở trong lòng thêm một ngày.

Lướt qua trung tâm một lát, Thương Quân Lẫm lại dẫn Thẩm Úc đã đợi đến nhàm chán rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, tiệc tối mới thật sự náo nhiệt lên.

Các phu nhân, tiểu thư có quan hệ tốt ngồi lại với nhau, nói đủ loại đề tài, trò chuyện rồi lại trò chuyện, cuối cùng đề tài chuyển lên người bệ hạ và quý quân.

"Ta đã sớm tò mò quý quân là dạng người gì mà có thể khiến bệ hạ không động lòng phàm của chúng ta không phân được Nam Bắc, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không giống người thường, vẻ ngoài như vậy, khắp thế gian cũng không có mấy người sánh được."

"Bệ hạ đối xử với quý quân thật sự là..." Phu nhân mặc đồ lam đang nói chuyện che ngực lại, "Vị kia của nhà ta sao không học được chút nào từ bệ hạ vậy?"

"Lúc hai người ở chung, thật sự không hề ra vẻ chút nào, hiển nhiên bệ hạ thật lòng với quý quân," Nói tới đây người nọ đè giọng nó, "Nhưng mà không biết phần thật lòng này sẽ có thể duy trì được bao lâu."

"Đây đâu phải chuyện chúng ta cần Ngọc lòng."

"Nói cũng đúng, chẳng qua quý quân làm việc phô trương như vậy, mọi việc y đều không để lại chút đường sống nào, y không sợ sau này....Sao?"

Từ xưa đế vương đã rất bạc tình, lúc sâu sắc thì ngươi ngàn tốt vạn tốt, nhưng một khi tình cảm nhạt đi thì mỗi một chuyện từng xảy ra đều có thể trở thành chứng cứ để xử lý ngươi.

"Dựa vào tính tình của bệ hạ thì những chuyện các ngươi lo lắng hơn phần nửa sẽ không xảy ra." Người nói chuyện chính là Phương phu nhân, theo việc Phương đại nhân tiến vào Nội Các, vị trí của Phương phu nhân cũng nước lên thì thuyền lên.

"Vì sao Phương phu nhân lại nói như vậy?" Biểu cảm của vị phu nhân bị bà phản bác không được vui lắm.

"Vốn dĩ bệ hạ không gần sắc đẹp, nếu không phải do trời xui đất khiến, quý quân vào cung thì chỉ sợ hiện tại hậu cung vẫn không một bóng người, nếu đã như thế thì sao có thể xảy ra những chuyện như lời các ngươi nói đây?" Phương phu nhân không nhanh không chậm nói.

Thẩm Úc không biết những mệnh phụ của triều đình đã bắt đầu lo chuyện sau này y sẽ bị mất đi sự yêu chiều.

Sau khi trở về trại, Mạnh công công trình danh sách lên.

Con mồi mọi người săn được đều đã được viết ra, con mồi của mình thì sẽ được xử lý tuỳ ý, tặng người khắc hoặc nhà mình để lại ăn đều được.

Thương Quân Lẫm săn được rất nhiều, có một phần đã được coi như đồ ban thưởng để thưởng đi, nhưng hầu hết vẫn được để lại.

"Bệ hạ thế mà lại săn được nhiều như vậy?" Thẩm Úc kinh ngạc, mỗi ngày hầu hết thời gian Thương Quân Lẫm đều ở trong trại, y nhìn danh sách, ngày đầu tiên bọn họ săn cùng nhau còn khá là ít nhưng sau này mỗi ngày lại càng nhiều hơn.

Trong đó không ít những mãnh thú có thể hình lớn.

"Bọn họ vẫn còn chưa xử lý xong con gấu này, chờ khi xử lý xong sẽ lấy tay gấu chưng cho A Úc, tiếc là không săn được hổ, lúc trước đã bảo phải đưa cho ngươi, giờ chỉ có thể chờ thêm một chút."

Thẩm Úc không hề che giấu vẻ khiếp sợ trên mặt, y biết Thương Quân Lẫm rất tài giỏi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên y trực tiếp nhận thức được điều đó.

Hiếm khi thấy được biểu cảm như vậy ở trên mặt Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm buồn cười xoa mặt y: "Là do trẫm và vài vị tướng quân săn cùng nhau, sao lại phải ngạc nhiên như vậy?"

"Bệ hạ không bị thương chứ?"

Thương Quân Lẫm lắc đầu: "Có thể săn được con gấu kia cũng là vì trùng hợp, nó đã bị thương từ trước, lúc vội vàng chạy trốn lại chạy vào phạm vi săn thú của chúng ta, không cần tốn quá nhiều công sức thì đã đánh nó chết."

"Đó chính là gấu." Thẩm Úc biết bất kể Thương Quân Lẫm đã nói nhẹ nhàng bâng quơ đến mức nào thì tình hình lúc đó chắc chắn cũng không thể nhẹ nhàng như vậy, dù là bị thương đi nữa thì trừ khi không thể nhúc nhích, nếu không với sức lực của gấu thì con người không thể dễ dàng địch nổi.

"Trẫm thật sự không hề bị thương, hay là A Úc tự mình kiểm tra chút đi?"

Thẩm Úc không nói hai lời, bắt đầu cởi quần áo của Thương Quân Lẫm, lần này người ngạc nhiên lại biến thành Thương Quân Lẫm.

"A Úc?"

Thẩm Úc vẫn không ngừng động tác trên tay, đuôi lông mày y khẽ nhếch lên: "Không phải bệ hạ nói để ta kiểm tra một chút sao?"

Thương Quân Lẫm không còn biện pháp nào khác, đành đứng cứng đờ để Thẩm Úc kiểm tra.

Cũng may trên người hắn ngoại trừ vết thương cũ ra thì không có thêm vết thương mới.

Thẩm Úc kiểm tra xong liền để mặc hắn mặc lại quần áo: "Long thể* của bệ hạ rất đáng quý, không thể tuỳ ý bị thương được." (Bệ hạ được ví là rồng=>long thể là cơ thể của bệ hạ.)

Thương Quân Lẫm không thèm quan tâm đến việc quần áo của mình còn đang cởi lung tung, vòng tay ra.

Thẩm Úc không dự đoán được động tác của hắn, y còn chưa kịp phòng ngừa thì đã ngã vào trong lồng ngực hắn.

"A Úc là đang lo cho trẫm sao?" Thương Quân Lẫm bám vào bên tai của Thẩm Úc, giọng nói trầm thấp, tràn đầy ý cười.

Lỗ tai của Thẩm Úc hơi ngứa, y không được tự nhiên giật giật: "Bệ hạ nghĩ sao?"

"Trẫm nghĩ là có." Nói xong, Thương Quân Lẫm hôn lên vành tai đang rung lên đầy bất an kia.

Nghỉ ngơi hai ngày, cuối cùng Thẩm Úc cũng khôi phục lại một chút, ở mãi trong trại cũng rất nhàm chán, lúc Thương Quân Lẫm ra ngoài săn thú, Thẩm Úc chủ động bảo muốn đi cùng.

Thương Quân Lẫm không lay chuyển được y nên đành sai người dắt ngựa trắng tới.

Cũng chỉ mới mấy ngày không ra ngoài thôi mà lúc Thẩm Úc cưỡi ngựa đi trên con đường nhỏ, hô hấp của y đã nhẹ đi rất nhiều.

Khác với lần trước, lần này đi cùng bọn họ ngoại trừ thị vệ ra còn có vài vị đại thần, quan văn hay võ tướng đều có cả, Thẩm Úc nhìn lướt qua, hẳn mấy người này đều là những đại thần thân cận của Thương Quân Lẫm.

Đi được một đoạn đường, mọi người đều tản ra, đội trưởng đội cấm vệ quân đi theo bọn họ, còn các đại thần khác thì sẽ đi đến những chỗ khác.

Bọn họ sẽ không hành động cùng nhau, thứ nhất số lượng người quá đông, còn chưa kịp tới gần thì đã dọa con mồi chạy mất, thứ hai là con mồi có thể săn được cũng có hạn, không bằng việc chia ra.

Đội trưởng đội cấm vệ quân đi bên cạnh Thương Quân Lẫm chủ yếu là vì bảo vệ hắn. Những thị vệ đi theo cũng là lực lượng trung kiên của cấm vệ quân.

Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm cưỡi ngựa đi trước, không có các đại thần khác nên hai người cũng có thể trao đổi nhiều hơn.

Lại một lần nữa bắn trúng con mồi đang vội bỏ chạy, vị đội trưởng đội cấm vệ quân đi ở phía sau bọn họ đã chuyển tự sự khiếp sợ lúc ban đầu qua sự chết lặng.

Không biết mắt của mấy người đồn quý quân là một con ma ốm là cái dạng gì, thật sự nên để mấy người đó nhìn tư thế hiên ngang, oai hùng của quý quân khi săn thú.

Đi sâu vào trong rừng, Thẩm Úc nhìn thấy con mồi, cài tên lên, nhắm chuẩn.

"Hưu ——"

Theo âm thanh đó, con mồi ngã xuống đất.

Người đi cùng đang muốn đi qua nhặt thì Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm cùng lúc nói: "Từ từ."

Con ngựa bất an mà dậm chân, trong khoảnh khắc này, trong rừng an tĩnh đến mức gần như quái dị.

Gió phất ra giữa không gian nói rừng, cành lá rung lên sàn sạt, đội trưởng đội cấm vệ quân làm ra tư thế phòng thủ, thị vệ thúc ngựa lên, vây Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc vào trung tâm để bảo vệ họ.

"Ong ——"

Đột nhiên, núi rừng an tĩnh xao động, vô số mũi tên xé rách không khí mà lao tới, cùng lúc hướng về phía bọn họ.

Những người mặc đồ đen núp ở trong bụi cỏ cũng cùng lúc xuất hiện, cầm đao ngắn tấn công bọn họ.

Thương Quân Lẫm không để y kịp nghĩ gì đã dùng một tay để kéo Thẩm Úc lên lưng Ô Chuy, bảo vệ y ở trong lồng ngực.

"Bảo vệ hoàng thượng——"

Trong khoảnh khắc này, tiếng vũ khí va vào nhau vang lên.

Thẩm Úc rụt vào lồng ngực nam nhân, sự tỉnh táo ở trong lòng y đã đạt đến cực hạn.

Đây là một vụ ám sát đã được mưu tính từ trước.

Thứ khó xử lý nhất là những thích khách núp ở trên cây, số lượng không nhiều lắm nhưng mũi tên bọn họ bắn ra lại làm người ta khó có thể đề phòng được.

Thẩm Úc nửa nằm ở trên lưng ngựa, bình tĩnh tính toán góc độ, số mũi tên còn lại trong tay y không còn nhiều lắm, cần phát huy hết tác dụng của từng mũi tên một.

Chính là lúc này!

Thẩm Úc chợt xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất để cài tên rồi buông tay.

"Xoẹt ——"

Người nấp ở trên cây rơi xuống mặt đất, gây nên một loạt bụi đất.

May mà số lượng mũi tên những người ở trên cây mang theo cũng không phải là vô tận, sau khi làn sóng tên đầu tiên kết thúc, bọn họ cũng gia nhập vào chiến trường.

Không có sự uy hiếp của những mũi tên, lúc cấm vệ quân đối phó với những người này cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cấm quân che chở Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc để hai người lui lại phía sau.

Đối phương chuẩn bị rất đầy đủ, đang có xu thế vây quanh bọn họ.

"Lao ra ngoài!" Thương Quân Lẫm vừa giữ eo của Thẩm Úc vừa nắm lấy dây cương, một tay khác cầm kiếm dài, trên thân kiếm đã dính đầy máu của kẻ địch, tựa như một vị sát thần* đang sống. (Sát=Giết)

Thẩm Úc vẫn luôn quan sát xung quanh, y chỉ vào chỗ có vẻ yếu nhất: "Đi phía này!"

Bọn họ chắc chắn không thể để bị nhốt ở chỗ này!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK