Thẩm Úc được nằm trong lồng ngực ấm áp của nam nhân, rất dễ chịu, chỉ một lát sau y đã ngủ mất.
Thương Quân Lẫm rũ mắt nhìn y, vốn dĩ hắn cũng không quá buồn ngủ nhưng không biết có phải cơn buồn ngủ cũng có thể lây hay không mà chỉ sau một lúc nhìn Thẩm Úc ngủ thì cơn buồn ngủ đã dần dâng lên trong hắn.
Không bao lâu sau, Thương Quân Lẫm cũng ôm lấy người rồi ngủ.
Thẩm Úc được ngủ nướng thêm một lát, lúc y thức dậy tinh thần đã sảng khoái hơn, y thử sờ bên người, thấy Thương Quân Lẫm đã đi liền nghĩ hắn đã đi xử lý công việc.
Mộ Tịch nghe thấy tiếng động liền đi vào hầu hạ.
Rửa mặt xong, Thẩm Úc cầm quyển sách lên hỏi: "Đã gặp phải chuyện gì sao? Từ lúc tiến vào đến giờ biểu cảm của ngươi cứ sai sai."
Mộ Tịch mím môi, không biết có nên hay nói cho Thẩm Úc hay không.
Thẩm Úc cuốn quyển sách lại rồi nhẹ nhàng gõ lên đầu nàng: "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
"Ở bên ngoài đang đồn vụ cháy tối hôm qua là do công tử sai người đốt," Mộ Tịch vừa tức giận vừa bất bình nói, "Rõ ràng công tử không làm cái gì hết, sao những người này lại có thể vô duyên vô cớ bôi nhọ công tử chứ?"
Nụ cười trên mặt Thẩm Úc vụt tắt, y cầm sách lên rồi ngồi lên chiếc trường kỷ: "Nói cụ thể hơn đi."
"Sáng hôm nay, lúc nô tỳ đi ra ngoài liền nghe thấy có người âm thầm báo vụ cháy tối hôm qua rất kì lạ, là do có người cố ý gây ra để xử lý tiểu thư Đàm gia, nếu không thì nhiều nhà như vậy sao cứ phải cháy ở chỗ tiểu thư Đàm gia đang ở chứ."
"Quả thật là do người làm, cũng không biết mục đích chân chính của người đứng phía sau màn là gì." Thẩm Úc che khuất suy nghĩ sâu xa ở trong đáy mắt.
"Vốn dĩ bọn họ thảo luận chuyện này cũng không có gì cả, cũng không biết vì sao mà bọn họ đột nhiên lại cho rằng chuyện phóng hỏa là do ngài gây nên, còn nói là bởi vì ngài không chấp nhận được chuyện bên cạnh bệ hạ có người khác nên mới làm thế, còn......" Mộ Tịch có chút nói không nên lời.
Thẩm Úc bưng chén trà ở một bên lên rồi khẽ nhấp một ngụm: "Nói tiếp đi."
"Nói là bệ hạ đã chọn tiểu thư Đàm gia, còn muốn để nàng ta vào cung nhưng ngài không chịu đồng ý, còn làm loạn với bệ hạ một hồi rồi đòi đuổi nàng ta đi, ngài còn truyền ra bên ngoài những lời kia để phá hủy thanh danh của nàng ta."
Nghe đến đây, Thẩm Úc đã hiểu vụ cháy này đang nhằm vào ai, chính là y.
"Bệ hạ đã biết chưa?" Thẩm Úc hỏi.
"Bệ hạ đã biết từ hồi sáng, nhưng trước khi bệ hạ rời đi đã dặn nô tỳ không được quấy rầy ngài nghỉ ngơi."
"Hắn không dặn các ngươi đừng nói chuyện này với ta sao?"
"Không dặn ạ," Mộ Tịch lắc đầu rồi nói tiếp, "Bệ hạ chỉ dặn bọn nô tỳ rằng nếu ngài biết những chuyện này rồi thì cứ nói với ngài là ngài không cần lo lắng, bệ hạ sẽ xử lý tốt tất cả."
"Hiện tại có bao nhiêu người nghĩ như vậy?"
"Ngoại trừ những người hầu hạ ở chỗ này ra thì tất cả những người ở chỗ khác đều đang lan truyền tin này," Lúc Mộ Tịch nghe thấy tin này đã ra bên ngoài để tìm hiểu tin tức, nghe được càng nhiều thì nàng lại càng thấy phẫn uất hơn, "Công tử không cần lo lắng quá, bệ hạ đã sai người xử lý."
Thẩm Úc lắc đầu: "Mấy loại chuyện như thế này nếu không thể đưa ra một đáp án thuyết phục được bọn họ thì bọn họ sẽ không bao giờ ngừng đồn đâu."
Cái gọi là ba người hợp sức sẽ thành hổ, cho dù y chưa từng làm chuyện này nhưng nếu có nhiều người đồn thì tội danh này sẽ bị gắn chặt vào người y.
Chắc đây cũng là mục đích của người đứng phía sau màn.
Thẩm Úc đoán không sai, cho dù Thương Quân Lẫm đã hạ lệnh không cho bọn họ nói về chuyện này thì những lời đón đó cũng không hề biến mất mà ngược lại lại càng lan truyền rộng rãi hơn, lúc này không chỉ có người ở hành cung nói mà ở kinh thành cũng đã xuất hiện những tin đồn như thế này.
Lúc Thương Quân Lẫm nhận được mật báo của Ẩn Long Vệ, mây đen trong mắt hắn như đang chồng lên nhau, tầng tầng lớp lớp, áp suất quanh thân hắn cũng càng ngày càng thấp.
"Gọi người của Đàm gia tới đây cho trẫm."
Mạnh công công không dám chậm trễ, ông dùng tốc độ nhanh nhất để gọi người của Đàm gia tới.
Người tới chính là Đàm đại nhân và Đàm tiểu thư mới vừa được bôi loại thuốc tốt nhất lên mặt.
"Các ngươi đã nghe lời đồn đãi bên ngoài chưa?" Thương Quân Lẫm ngồi ở trên cao, ngữ điệu đầy sự khô khan.
"Bệ hạ, oan cho thần rồi," Đàm đại nhân vẻ mặt sợ hãi mà quỳ xuống, "Thần cũng không biết những lời đồn đó truyền từ đâu ra nữa, thần có thể thề, chuyện này thật sự không phải do thần làm, thần không biết cái gì hết."
Đàm tiểu thư yên lặng quỳ, không nói gì hết.
"Thật không?" Giọng nói của Thương Quân Lẫm cũng không lộ vẻ vui giận, "Vậy vì sao người đầu tiên bàn về tin tức đó lại là hạ nhân của Đàm gia chứ?"
"Thần thật sự không biết, bệ hạ minh giám!" Đàm đại nhân dập đầu thật mạnh, trong lòng ông giờ chỉ còn lại sự sợ hãi.
Lần đầu nghe thấy những lời đồn bên ngoài, Đàm đại nhân cũng lạnh lòng, dù có cho ông ta mười là gan đi nữa thì ông ta cũng không dám nói ra chuyện như vậy. Ai mà không biết Thẩm quý quân là người được đặt trên đầu tim của bệ hạ chứ, ông ta làm ra loại chuyện như vậy chẳng phải là đang tìm đường chết sao?
Thương Quân Lẫm cũng biết chuyện này không phải do Đàm đại nhân làm, Đàm đại nhân không có lá gan này, hắn lại nhìn về phía người trong cuộc: "Tối hôm qua ngươi có phát hiện chuyện gì kì lạ không?"
"Dân nữ có thể khẳng định rằng có người muốn lấy mạng của dân nữ!" Nữ tử vẫn luôn cúi đầu khiến người khác không thể thấy rõ biểu cảm bỗng ngẩng đầu lên, "Đêm qua, sau khi dân nữ ngủ mất thì trong lúc mơ hồ đã cảm nhận được rằng trong phòng có tiếng người đi lại, còn có những giọng nói bị đè thấp xuống, dân nữ không thể nghe rõ bọn họ đang nói cái gì nhưng chỉ một lát sau trong phòng đã cháy mất."
"Còn có một việc, dân nữ không biết có nên tính vào luôn không nhưng vào tối hôm qua, trước lúc dân nữ sắp ngủ đã có một nha hoàn có gương mặt khá xa lạ bưng một chén huyết yến vào, còn nói là do phụ thân thấy dân nữ bị thương nên đã kêu người đưa tới, dân nữ cảm thấy nghi ngờ nên đã không ăn chén tổ yến kia, buổi tối cũng không dám ngủ quá sâu."
Nếu nàng ăn chén tổ yến kia và trong chén tổ yến đó lại bị bỏ thuốc ngủ thì chắc nàng sẽ chết trong ngọn lửa kia.
Thương Quân Lẫm sai người giám sát người của Đàm gia, chuyện này lộ ra rất nhiều điểm đáng ngờ, đặc biệt là nó có liên quan đến Thẩm Úc nên Thương Quân Lẫm không thể nào giữ vững lí trí được.
"Bệ hạ đừng nhíu mày nữa." Thẩm Úc duỗi tay, vuốt phẳng nếp gấp giữa hai mày của ban nhân.
Thương Quân Lẫm thuận thế ôm lấy Thẩm Úc, hắn chôn mặt vào hõm cổ của y rồi hít một hơi thật sâu: "Trẫm thà để bọn họ đối phó với trẫm còn hơn."
A Úc của hắn tốt như vậy, hắn đã đặt y lên đầu quả tim và không dám tổn thương y dù chỉ một chút, thế mà gan của những kẻ đó thật lớn, dám dùng biện pháp ác độc như vậy để đối phó với hắn.
Thương Quân Lẫm càng nghĩ, khí áp quanh thân hắn lại càng thấp hơn, chờ bắt được người hắn nhất định sẽ khiến kẻ đó biết được cái gì gọi là sống không bằng chết!
Thẩm Úc xoa vào phía sau lưng của Thương Quân Lẫm rồi nói: "Được rồi, bệ hạ đừng tức giận, không có gì phải tức giận cả."
Cũng chỉ là bị hãm hại bằng mấy lời ác ngôn ác ngữ mà thôi, có lời gì y chưa từng nghe qua chứ, kiếp trước, lúc y làm việc cho Việt Vương thì có lời gì mà y chưa từng nghe qua chứ, nếu so chúng với chuyện hiện tại thì mấy thứ này chẳng khác gì một cơn mưa bụi.
"Trẫm không muốn bọn họ nói A Úc như vậy, A Úc tốt như vậy, sao có thể để mặc bọn họ chửi bới chứ? Bọn họ không xứng!"
Trong lòng Thẩm Úc đầy ấm áp, y thả lỏng rồi dựa vào lồng ngực của nam nhân: "Bệ hạ biết ai đã làm chuyện này sao?"
Thương Quân Lẫm không có quá nhiều manh mối.
"Bệ hạ có muốn biết ai đã làm chuyện này hay không?" Thẩm Úc chớp chớp mắt rồi hỏi hắn.
"A Úc biết sao?" Thương Quân Lẫm ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn về phía y.
"Hiện tại không biết, nhưng rất nhanh sẽ biết thôi." Thẩm Úc cười rồi ghé sát vào tai Thương Quân Lẫm, khẽ nói vài câu.
"A Úc thật là......" Thương Quân Lẫm bật cười.
"Bệ hạ nên làm cái gì thì cứ làm cái đó đi, còn lại chỉ cần để ta mượn vài tên Ẩn Long Vệ là được."
Thương Quân Lẫm không chỉ giao chuyện này cho các quan viên điều tra mà còn phân cả Ẩn Long Vệ đi tra nữa, Đàm gia đã bị giám sát, mỗi một hạ nhân đều bị thẩm vấn nghiêm ngặt.
Sức lực bỏ ra đã không phụ lòng người, cuối cùng bọn họ cũng tìm được một ít manh mối.
Lời đồn càng ngày càng nghiêm trọng hơn, nghiêm trọng đến nỗi đi đến chỗ nào cũng có thể nghe thấy những lời bàn tán về chúng.
"Tất cả mọi chuyện đều phát triển theo đúng dự đoán của đại nhân, ta tin chỉ trong thời gian ngắn ngài sẽ thực hiện được nguyện vọng của mình!" Cấp dưới nịnh nọt nói.
"Lần này ngươi làm không tồi, chờ làm xong mọi chuyện ta hứa sẽ hoàn toàn trả lại cho ngươi thứ thuộc ngươi."
"Đa tạ đại nhân!" Trên gương mặt của tên cấp dưới lộ vẻ vui mừng.
"Ngươi lui xuống đi, nhớ chú ý tình huống bên ngoài."
"Vâng ạ."
Cố thái y và Cố Hoài cũng nghe thấy những lời đồn này.
"Ta tin quý quân không phải là người như vậy." Cố thái y đã tiếp xúc với Thẩm Úc một khoảng thời gian, hắn rất tin tưởng cách làm người của Thẩm Úc.
"Ca ca nói đúng, nếu quý quân thật sự muốn xử lý Đàm tiểu thư kia thì sao có thể chọn cách ngu xuẩn như vậy chứ?" Dù chỉ tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắn nhưng hắn chắc chắn Thẩm Úc không phải là người làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy chỉ vì sự ghen ghét.
"Chắc là muốn châm ngòi mối quan hệ của quý quân và bệ hạ, quý quân vào cung lâu như vậy mà vẫn luôn độc chiếm bệ hạ, bệ hạ cũng cưng chiều quý quân, không chịu nạp phi, mấy người muốn đưa con của mình vào cung để củng cố địa vị nhà mình đã sớm đứng ngồi không yên." Cố thái y thở dài, "Không biết bệ hạ có tin tưởng quý quân hay không?"
"Những người đó cũng không nghĩ xem nếu bệ hạ đã không thích bọn họ thì nhét người vào cung có có ích gì hay không, đến lúc đó không chỉ không có chút lợi ích nào mà còn phải chịu liên lụy." Cố Hoài cảm thấy việc dùng nữ tử để tranh thủ địa vị và quyền thế cho mình là một hành vi trơ trẽn.
"Tiếc là có những người bị quyền thế làm mù mắt, bọn họ vĩnh viễn không nhận ra điểm này."
Cố Hoài gật đầu đồng ý.
Người phía sau màn muốn chờ đến ngày Thẩm Úc bị Thương Quân Lẫm bỏ rơi, chỉ tiếc rằng hắn chờ mãi, chờ mãi mà Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm vẫn dính sát vào nhau như trước kia, thậm chí bởi vì lo cho Thẩm Úc mà Thương Quân Lẫm lại càng dính người hơn cả trước kia nữa.
Chuyện này không giống với suy nghĩ của ông ta!
Lúc người phía sau màn nhận được tin tức này đã tức giận đến nỗi suýt hộc máu.
"Đại nhân, bệ hạ gọi ngài đến."
Ngoài phòng truyền đến giọng nói của gã sai vặt, ông ta vội vàng cất bức thư trong tay rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Lúc tới nơi, ông ta phát hiện ngoại trừ Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc ra thì không còn người khác.
"Tham kiến bệ hạ, quý quân."
Thương Quân Lẫm không bảo ông ta đứng dậy nên ông ta chỉ có thể tiếp tục quỳ, dần dần, nỗi bất an nảy lên trong lòng ông ta.
"Dịch đại nhân, ta cảm thấy ta và ông không có quá nhiều thù hận mà nhỉ?" Giọng nói bình tĩnh của Thẩm Úc đã phá vỡ sự yên tĩnh.
Dịch đại nhân thầm giật mình trong lòng: "Thần không biết quý quân đang nói cái gì cả."
"Nói cách khác vậy, vì sao Dịch đại nhân phóng hỏa và đả thương người mà lại đẩy chứng cứ về phía ta chứ." Dù đang bận nhưng Thẩm Úc vẫn ung dung nhìn về phía ông ta.
Nỗi bất an trong lòng Dịch đại nhân lại càng lớn hơn, ông ta miễn cưỡng giữ vững sự bình tĩnh: "Cho dù ngài là quý quân thì cũng không thể tùy ý bôi nhọ triều thần đâu."
Ông ta làm rất sạch sẽ, cho dù có lộ dấu vết thì cũng chỉ là những thứ chỉ vào Thẩm Úc mà thôi, tuyệt đối không thể nào bị phát hiện!
"Là sự thật hay là bôi nhọ, trong lòng Dịch đại nhân rõ hơn bất cứ ai, nếu muốn người khác không biết thì đừng bao giờ làm," Thẩm Úc đứng lên, đi đến trước mặt nam tử đang quỳ, "Dịch đại nhân đọc nhiều sách thánh hiền như vậy mà chẳng lẽ lại không hiểu rõ đạo lý này hay sao?"
"Xem ra Dịch đại nhân vẫn không chịu thừa nhận," Thẩm Úc buồn rầu mà thở dài, "Dịch đại nhân không sợ là vì ngài đang chắc chắn rằng chúng ta không thể tìm ra chứng cứ sao?"
Dịch đại nhân cứng cổ, không nói lời nào.
"Quả thật ban đầu chúng ta không tra ra thật, ai mà ngờ Dịch đại nhân lại tự mình đưa chứng cứ tới trước mặt chúng ta chứ, huyết yến là thứ quý báu, Đàm đại nhân chắc chắn không thể đưa huyết yến cho một đứa con gái làm mình mất mặt, dù sao cũng không phải gia tộc quyền thế nào cũng có nhiều thứ ẩn giấu như Dịch gia, nhưng mà một phần huyết yến cũng không chứng minh được cái gì, nhưng nếu là cái này thì sao?"
Thẩm Úc lấy từ trong tay áo ra một cuộn giấy, phần đuôi giấy còn được ấn hoa văn đặc thù, đây là thứ Dịch đại nhân dùng để gửi tin về kinh thành.
"Vì sao ngươi lại có được cái này?!"
Dịch đại nhân duỗi tay muốn lấy nhưng Thẩm Úc đã rụt tay lại: "Hiện tại ngươi đã chịu thừa nhận rồi sao?"
Tác giả có lời muốn nói: Canh hai cầu dinh dưỡng dịch (づ ̄3 ̄)づ╭~
Viết thêm một truyện đam Mỹ mới, các bảo bối cảm thấy hứng thú có thể lưu trữ.
Tên truyện: 《 Nhiếp Chính Vương chỉ muốn làm cá mặn* [ xuyên sách]》(Ăn không ngồi rồi.)
Tóm tắt/ trích đoạn:
Phó Sâm là một tổng giám đốc nhưng hắn lại đột ngột chết ở văn phòng, lúc tỉnh lại hắn phát hiện mình xuyên đến Phương Quốc, còn trở thành một người nắm giữ triều chính, quyền cao lại độc tài, một Nhiếp Chính Vương.
Nhìn một đống sớ mà mình thức cả đêm cũng phê xong ở trên bàn, rồi lại nhìn thanh niên đang nhàn nhã chơi cửu liên hoàn ở trước mặt, Phó Sâm không thèm nghĩ mà bắt hoàng đế ham chơi tới rồi đưa đống sổ con cho hắn xử lý: "Hách liền Kỳ, chuyện của ngươi thì ngươi tự mình làm đi!"
Vốn tưởng rằng đợi sau khi hoàng đế cầm quyền thì hắn có thể quy ẩn núi rừng, trải qua cuộc giàu có và thanh nhàn, ai ngờ sau khi hoàng đế cầm quyền lại dùng một tay đè hắn lên bàn rồi chỉ vào đống sổ con, thân mật nói: "Trẫm còn nhỏ, không biết xử lý chuyện này thế nào, mong hoàng thúc chỉ cho trẫm."
Phó Sâm nhìn cuốn sổ kêu hoàng đế mở rộng hậu cung kia ra, giận đến cắn răng: "Hỗn...... Hỗn láo!"
* Không có quan hệ huyết thống.
Danh Sách Chương: