Thẩm Úc im lặng một lúc mới nói: "Vì sao bệ hạ lại biết rõ những lời ta nói trước khi ta vào cung như vậy?"
Câu hỏi này của y hoàn toàn thuộc về trường hợp biết rõ còn cố hỏi, Thương Quân Lẫm nắm Ẩn Long Vệ trong tay, những chuyện xảy ra trong kinh thành hoàn toàn không thể gạt được Thương Quân Lẫm, nếu y đã được chọn để đưa vào cung thì việc hắn điều tra y cũng rất bình thường.
"Trẫm biết Việt Vương đã từng giấu giếm thân phận để tiếp cận ngươi, nhưng sau đó các ngươi đã có mâu thuẫn với nhau," Thương Quân Lẫm nắm lấy cằm Thẩm Úc rồi quay đầu y qua để y đối mặt với chính hắn, "A Úc, trả lời vấn đề của trẫm đi."
Màu mắt của Thương Quân Lẫm đen nhánh, hắn đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Úc mà không hề chớp mắt, hơi thở lạnh thấu xương đang xông tới chỗ y.
Thẩm Úc khó chịu híp mắt lại: "Bệ hạ không hiểu rõ suy nghĩ của ta sao? Bệ hạ cần gì để ý đến Việt Vương, hắn thì tính là cái gì cơ chứ? Toàn thân hắn có chỗ nào sánh được với bệ hạ?"
"Còn chuyện giữa ta và Việt Vương, chắc bệ hạ cũng hiểu rõ tính tình của ta, một người ngay từ lúc bắt đầu đã mang theo mục đích để tiếp cận ta thì ta có thể đáp lại hắn mấy phần thật lòng chứ?"
Thẩm Úc biết nếu Thương Quân Lẫm đã hỏi chuyện này ra thì chắc cũng vì trong lòng hắn không thể lý giải được, dù hiện tại tình cảm của y đối dành cho Thương Quân Lẫm là tình cảm gì thì y cũng không hy vọng Việt Vương trở thành một cái gai bắc ngang qua để ngăn cách hai người bọn họ.
Tình cảm giữa y và Việt Vương đã bị cắt sạch ngay từ kiếp trước rồi, một đời này cũng sẽ không có bất cứ mối liên hệ nào.
"Trẫm biết Việt Vương không phải người tốt lành gì," Thương Quân Lẫm tinh tế vuốt ve dưới cằm Thẩm Úc, "A Úc, không phải trẫm nghi ngờ ngươi, chỉ là trẫm......"
"Ta biết," Thẩm Úc che miệng Thương Quân Lẫm lại, "Bệ hạ không cần phải giải thích chuyện này, vốn dĩ ta nên giải thích chuyện của Việt Vương cho ngài, lúc trước ta nói câu nói kia thật ra chỉ đơn giản là vì muốn chọc giận Việt Vương mà thôi, nhưng hiện tại xem ra có lẽ vận mệnh đã xác nhận lời tiên đoán này*, điều khác biệt duy nhất đó là ta không hề có hứng thú tìm thế thân."(việc TU thích TQL trở thành sự thật)
"Nếu đã yêu một người thì ta sẽ bất chấp tất cả để đến bên người đó, cho dù không chiếm được ngươi đó thì ta cũng sẽ không làm ra loại chuyện mất mặt như tìm thế thân, hơn nữa, Việt Vương mà xứng sao?"
Trong mắt Thẩm Úc là sự ngông cuồng bừa bãi nhưng Thương Quân Lẫm biết những lời y đang nói đều là những suy nghĩ trong lòng y.
Thương Quân Lẫm buông cánh tay đang giữ chặt cằm Thẩm Úc ra rồi bất ngờ kéo y vào trong lồng ngực: "A Úc, trẫm đã hiểu."
Thẩm Úc vỗ vào phía sau lưng Thương Quân Lẫm như đang trấn an: "Bệ hạ không cần nghĩ nhiều đâu, giữa ta và Việt Vương trước đây không có tình duyên gì, sau này cũng sẽ không có."(kiếp này TU và VV chưa có gì thật.)
Thương Quân Lẫm tựa đầu lên vai Thẩm Úc hỏi: "Vậy ai là người có duyên phận với A Úc?"
"Đương nhiên là bệ hạ, có bệ hạ ở đây thì sao đến lượt người khác được, bệ hạ không tự tin về mình đến vậy sao?"
Nghe thấy câu trả lời chắc chắn từ Thẩm Úc, cuối cùng đống khói mù mịt che đậy trong lòng Thương Quân Lẫm cũng bị gió cuốn đi, hắn nắm chặt cánh tay mình, hận không thể hoà làm một với Thẩm Úc.
Thấy Thương Quân Lẫm đã được trấn an thật tốt, cuối cùng Thẩm Úc cũng nhẹ nhàng thở ra, y không hy vọng Việt Vương sẽ trở thành thứ ngăn cách quan hệ của bọn họ.
Đã vào mùa hạ, thời tiết dần nóng lên, các triều thần nhận được tin năm nay sẽ được đi đến hành cung tránh nóng liền bắt đầu chuẩn bị.
Vừa chuẩn bị vừa không nhịn được mà tò mò.
"Sao năm nay bệ hạ đột nhiên lại muốn đi hành cung tránh nóng vậy? Mấy năm trước các đại thần cũng đưa ra đề nghị này nhưng tất cả đều bị hắn từ chối."
"Từ trước đến nay bệ hạ không phải là người thích hưởng thụ, lần này có lẽ là vì quý quân nhỉ."
"Đừng để ý đến nguyên nhân nữa, mấy đời đế vương của Đại Hoàn đều đi đến hành cung tránh nóng, chỉ có mình bệ hạ của chúng ta không như vậy, ta nói thật, mùa hè ở kinh thành thật sự rất nóng, có thể đi qua bên kia tránh nóng là được."
Người nói chuyện chính là người đã dâng sớ xin bệ hạ đưa các quan viên đến hành cung tránh nóng rất nhiều lần, hắn còn tưởng rằng suốt khoảng thời gian mình làm quan đều phải nghỉ mát ở kinh thành, không ngờ đột nhiên lại có niềm vui bất ngờ như vậy.
Trời càng ngày càng nóng, Thẩm Úc cũng càng ngày càng mặc quần áo mỏng hơn, nhiệt độ cơ thể y vẫn thiên lạnh hơn, lúc ôm vào trong ngực thì sẽ rất thoải mái, cứ có thời gian rảnh là Thương Quân Lẫm lại ôm y vào trong ngực.
Này nhưng khổ Thẩm Úc.
Người của nam nhân rất nóng, vào mùa đông còn đỡ, là lò sưởi cá nhân của y, mỗi lần Thẩm Úc nằm ở trong lồng ngực hắn thì sự ấm áp sẽ không ngừng truyền tới người y, rất thoải mái.
Mùa hè thì khác, mỗi khi Thương Quân Lẫm ôm y một hồi thì trên người y sẽ toát ra một đống mồ hôi.
Ngọc Chương Cung có một cái hồ nhỏ, trên mặt hồ có xây một cái đình để hóng gió, từ sau khi thời tiết nóng lên thì đây là nơi được Thẩm Úc yêu thích nhất.
Đình hóng gió đã được bố trí lại dựa theo sở thích của Thẩm Úc, tạo nên một bộ dáng hoàn toàn mới, bốn phía được treo lên những lớp lụa mỏng với màu sắc tươi sáng, trong một góc còn đặt từng tảng băng, lúc trên mặt nước có gió phất qua thì sẽ mang đến sự mát mẻ.
Thương Quân Lẫm xử lý xong mọi chuyện liền quay trở lại Ngọc Chương Cung, sau khi dạo quanh phòng nhưng vẫn không thấy người đâu, hắn liền đi đến đình hóng gió.
Từ trước đến nay trong cung không thiếu băng, nhưng Cố thái y nói thân thể của Thẩm Úc không tốt, không thể quá ham thích sự mát mẻ, vì vậy nên ở trong phòng y cũng không có quá nhiều băng, đừng thấy mùa đông Thẩm Úc rất sợ lạnh mà nhầm, vào mùa hè thì người thích sự mát mẻ nhất cũng là y.
Sau khi đình hóng gió được bố trí lại xong, nơi Thẩm Úc thường tới nhất chính là nó, Thương Quân Lẫm vén tầng lụa mỏng lên, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Úc đang nửa nằm trên trường kỷ mà đọc sách.
Tiểu Mạnh công công đang cầm một cây quạt, hắn đang nhẹ nhàng quạt ở phía sau Thẩm Úc.
Cung nhân quỳ xuống thỉnh an, Thẩm Úc buông quyển sách trên tay ra, ngồi dậy: "Bệ hạ xong việc rồi sao?"
"Ừm." Thương Quân Lẫm đi đến bên cạnh Thẩm Úc, ngồi xuống rồi dựa sát vào người y, lúc bố trí cái đình hóng gió này thì vì phải chịu sự hạn chế của không gian nên chiếc trường kỷ được đặt ở đây nhỏ hơn cái ở Ngọc Chương Cung khá nhiều, đây cũng coi như là đang thỏa mãn mong muốn nhỏ bé trước kia của Thương Quân Lẫm. (TQL từng đòi đổi 1 lần để được ngồi gần em bé hơn.)
Thương Quân Lẫm vừa dựa lại gần thì hơi nóng đã truyền đến, Thẩm Úc nhích qua bên cạnh để trốn nhưng lại bị nam nhân bắt lấy.
"A Úc muốn chạy đi đâu?"
"Nóng quá." Thẩm Úc không chịu dán lên người Thương Quân Lẫm.
"Trong đình đã có băng rồi, để trẫm ôm một lát đi." Một tay Thương Quân Lẫm giữ chặt lấy eo của Thẩm Úc, chặt đến nỗi như đang có gông cùm, xiềng xích, hắn không chịu thả y ra.
"Bệ hạ không cảm thấy nóng sao?" Thẩm Úc bất đắc dĩ hỏi.
Thương Quân Lẫm cọ lên gương mặt y: "Trên người của A Úc rất mát."
"Nhưng trên người bệ hạ rất nóng." Thân thể của Thẩm Úc lại nhích ra bên ngoài một chút, y muốn cách xa người của nam nhân một chút.
"Mùa đông A Úc vẫn còn thích chui vào ngực trẫm, sao bây giờ A Úc lại bắt đầu ghét bỏ nó rồi?" Thương Quân Lẫm áp lưng vào người Thẩm Úc, còn ấn người vào trong lồng ngực.
Thẩm Úc đành từ bỏ sự giãy giụa, y hơi ghé vào lồng ngực của nam nhân rồi nói, "Bệ hạ cũng biết đó là vào mùa đông."
Trong đình cũng có băng nên thật ra cũng không quá nóng, Thẩm Úc yên lặng nằm một lát, độ ấm trên người y cũng chậm rãi giảm xuống, y biết nam nhân sẽ không buông mình ra nên y quyết định chọn một tư thế khiến mình thoải mái rồi lấy sách ở bên cạnh qua, tiếp tục đọc.
"Gần đây phòng của quý đã dùng bao nhiêu băng vậy?" Thương Quân Lẫm gọi Mộ Tịch đang đứng hầu hạ một bên tới rồi hỏi.
Mộ Tịch nói ra số lượng, là số lượng đúng với lời phân phó nghiêm khắc của Thương Quân Lẫm, hắn nghe thế liền vừa lòng gật đầu.
Thẩm Úc cạn lời, y cắm đầu vào lồng ngực của nam nhân rồi nói: "Bệ hạ đã ban tử lệnh* cho những người ở trong cung của ta, ngài vẫn còn lo ta sẽ sử dụng quá nhiều băng sao?"(Không làm theo sẽ chết.)
"A Úc đã quên chuyện mình suýt nhiễm phong hàn vì muốn mát mẻ lần trước sao?" Thương Quân Lẫm nhéo vào vành tai của y.
Thẩm Úc chột dạ cúi đầu, mấy ngày trước thời tiết đột nhiên nóng lên, y không chịu nổi nên đã kêu cung nhân cho thêm chút băng ở trong phòng, nếu Thương Quân Lẫm không phát hiện kịp thời nên đã lấy ra bớt thì chắc y sẽ lại bị bệnh vì muốn được mát mẻ hơn. Từ sau lần đó, Thương Quân Lẫm đã bắt đầu khống chế số lượng băng cung của y dùng một cách nghiêm khắc.
Thẩm Úc đọc truyện một lát, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, "Bệ hạ, có phải ở kinh thành chỉ có những gia tộc quyền quý mới được sử dụng băng hay không?"
"Một số thương nhân lớn cũng có thể sử dụng, sao vậy?"
Hầu hết số lượng băng mà Đại Hoàn dùng vào mùa hè là băng được cất giấu từ mùa đông, như thế không những mất nhiều công sức mà còn khó giữ được nhiều, một số gia tộc sẽ có đủ khả năng để tự mình cất giấu băng, còn những người không có khả năng này sẽ lựa chọn việc đi mua, nhưng bởi vì nguyên nhân số lượng nên giá của chúng cũng khá đắt, dân thường rất ít khi mua nó.
"Chỉ là đột nhiên ta nghĩ đến một phương pháp chế tạo băng, hơn nữa cũng rất đơn giản, nếu là có thể chế tạo ra băng thì dân chúng của Đại Hoàn cũng có thể sử dụng nó." Phương pháp Thẩm Úc đang nói chính là phương pháp đọc được ở trong cuốn sách kia, đây là một trong những bàn tay vàng* dành cho nhân vật chính Thẩm Thanh Nhiên, đã mang đến cho hắn rất nhiều lợi ích. (Buff ảo ma Canada)
"Là phương pháp gì?" Thương Quân Lẫm hứng thú hỏi.
"Tiêu thạch* hòa tan với nước sẽ tạo ra băng."(hay còn gọi là diêm tiêu, KNO3)
Thẩm Úc sai người mang tiêu thạch và nước tới, thử nghiệm một chút, quả nhiên đã tạo ra băng.
Nhìn băng vừa mới làm xong, còn đang tỏa ra khí lạnh, trong mắt Thẩm Úc hiện lên sự phức tạp.
Kiếp trước, sau khi Việt Vương biết được biện pháp này, điều đầu tiên hắn làm là giết hết những người biết được cách làm, sau đó hắn sắp xếp những nô lệ câm chuyên môn chế tạo băng cho hắn, sau đó dùng giá cao để bán băng đi.
Kiếp trước Thẩm Úc không hề biết cách chế tạo băng lại đơn giản như vậy, lúc biết Việt Vương dùng những nô lệ câm để chế tạo ra băng y còn tưởng rằng bên trong nó còn có bí quyết gì đó không được cho người khác biết.
"Quả nhiên biện pháp này sẽ tiện hơn." Thương Quân Lẫm thử cảm nhận một chút, băng vừa được chế tạo ra cũng không quá khác biệt so với đống băng đã được cất giấu kia, so với việc cất giữ băng từ mùa đông đến mùa hè thì việc dùng tiêu thạch cũng dễ hơn nhiều.
"Có cách này thì mùa hè người bình thường cũng có băng để dùng rồi." Mộ Tịch bị một màn này làm cho kinh ngạc, không thể khép miệng nổi.
Những thứ đã giao cho Thương Quân Lẫm, Thẩm Úc sẽ không hỏi đến nữa, Thương Quân Lẫm muốn dùng như thế nào là chuyện của hắn, chỉ cần hắn không biến chúng thành công cụ để kiếm tiền giống như Việt Vương là được.
Y biết Thương Quân Lẫm sẽ không làm thế, nếu không thì y cũng sẽ không lấy mấy thứ đó ra.
Thẩm Úc xoa xoa tay, một lần nữa quay trở lại chiếc trường kỷ, bây giờ đình hóng gió có thêm một chậu băng, sẽ mát mẻ hơn.
Các cung nhân không ngừng nhìn vào chậu băng vừa được tạo ra, trong mắt là sự tò mò không thể giấu nổi, Thương Quân Lẫm cũng đứng ở bên cạnh để nhìn chậu băng, hắn nhìn một hồi rồi mới quay lại chiếc trưởng kỷ.
Một khi tin tức có cách mới để chế tạo ra băng được công bố thì sẽ lại tạo nên sóng to gió lớn, mùa hè ở kinh thành nóng đến mức nào thì tất cả mọi người đều đã được cảm nhận, nếu có năng lực giữ trữ băng thì sẽ cố gắng giữ lại một ít, nếu không có điều kiện này thì cũng sẽ bỏ một đống tiền để mua, nếu mùa hè mà vẫn có thể chế tạo ra băng thì sẽ có rất nhiều lợi ích.
"Tạm thời trẫm chưa có ý định công khai phương pháp này ra bên ngoài," Thương Quân Lẫm mặc triều phục, đi đến chỗ của Thẩm Úc, "Trước tiên cứ khống chế chúng trong phạm vi triều đình một thời gian đã, nếu tương lai có điều kiện để phát triển thì sẽ suy nghĩ lại xem có muốn công khai hay không."
Phải để triều đình ra mặt và thống nhất giá cả đã, như thế có thể đề phòng trường hợp phương pháp này rơi vào tay các gia tộc quyền thế và trở thành thứ để bọn họ kiếm tiền, như thế cũng có thể đề phòng các thương nhân không có lương tâm chế tạo ra chúng rồi đưa đến những chỗ khác của Đại Hoàn để bán với giá cao.
"Bệ hạ tự quyết định là được rồi." Thẩm Úc không có ý kiến gì.
Đã xác định được ngày đi đến hành cung để tránh nóng, trên dưới Ngọc Chương Cung cũng nhiều việc hơn, lu bù hẳn.
Một đoàn người đông đúc đi đến hành cung tránh nóng, Thẩm Úc trực tiếp bị đẩy vào, ở cùng một chỗ với Thương Quân Lẫm.
Để tránh nóng nên hành cũng được xây ở giữa sườn núi, vừa tới nơi đã có thể cảm nhận được sự mát mẻ, Thẩm Úc thoải mái híp mắt lại.
"Bệ hạ không sắp xếp chỗ ở cho ta sao?" Thẩm Úc đánh giá trang trí ở xung quanh, có rất nhiều thứ rõ ràng chỉ có mình đế vương được dùng.
"A Úc đương nhiên phải ở cùng một chỗ với trẫm." Thương Quân Lẫm không cho y cơ hội từ chối, trực tiếp bế y đi vào bên trong.
Các cung nhân cúi đầu, mắt nhìn thẳng, lo làm chuyện của chính mình.
Thẩm Úc đã quen với việc hở một chút Thương Quân Lẫm lại ôm tới ôm lui, y đầy vẻ quen thuộc mà vòng qua cổ của nam nhân, y khẽ thổi khí vào tai hắn rồi nói:
"Ta ở chỗ của bệ hạ mãi, những đại thần kia sẽ không nói gì sao?"
Bước chân của Thương Quân Lẫm khựng lại, ánh mắt hắn trở nên u ám, hắn bước nhanh hơn, đặt người lên trên giường rồi dùng ngón tay xẹt qua gương mặt y: "Vậy A Úc cần phải biểu hiện tốt một chút."
Danh Sách Chương: