Cuộc thi Bộ Công tổ chức kết thúc một cách viên mãn, chỉ còn phải chờ một khoảng thời gian để nghiệm chứng tính khả thi của biện pháp này, tiếp đó không ngừng điều chỉnh nữa thì có thể mở rộng trên khắp Đại Hoàn, sau đó thì một kế hoạch khác cũng có thể bắt đầu chuẩn bị.
Nhưng trước đó còn cần khiến dân chúng của Đại Hoàn biết chữ nhiều hơn.
Chẳng qua chuyện này cũng không thể hoàn thành trong một sớm một chiều.
Triều đình có sự thay đổi, dân chúng ở kinh thành là những người có cảm nhận rõ ràng nhất, sự xuất hiện của Dân Báo đã gia tăng sự hiểu biết của họ đối với Đại Hoàn, hiểu càng nhiều thì lòng trung thành càng mạnh mẽ, lòng dân tập trung lại, với sự phát triển của Đại Hoàn mà nói thì là trăm lợi mà không có một hại.
Buổi chiều yên tĩnh, Thẩm Úc ngồi lên xích đu trong viện để phơi nắng, ánh mặt trời ấm áp khẽ chiều lên người, không ngừng truyền đến sự ấm áp.
Trong tay y cầm một cuốn truyện, là cuốn được bên ngoài cung chào đón nhất, lấy nguyên bản là y và Thương Quân Lẫm để viết, dù đã được kẹp ở trong một đống truyện khác nhưng vẫn bị Thẩm Úc lôi ra.
Ban đầu Thẩm Úc nghĩ rằng với tính cách của Thương Quân Lẫm thì hắn sẽ không để mấy thứ này lưu truyền ở trong dân gian.
Nhưng mở ra và đọc vài trang, Thẩm Úc cũng đã hiểu được nguyên nhân đại khái, trong cuốn truyện này đã không còn miêu tả lộ liễu như ban đầu, tuy nhiên tình cảm giữa hai người vẫn được viết một cách tinh tế, nếu so với lúc ban đầu thì còn có thể lay động lòng người hơn.
Thẩm Úc đắm chìm vào trong truyện lúc nào không hay nên lúc Thương Quân Lẫm đi tới, y cũng không phát hiện.
Ánh mặt trời với màu vàng nhạt xuyên thấu qua khoảng cách của những tán lá để dừng lại ở trên người của thanh niên, gió khẽ thổi làm những chiếc lá rung rinh, từng tia nắng cũng tuỳ theo đó mà lay động. Thanh niên ngồi trên chiếc xích đu được bện bằng từng nhành cây, đôi mắt khẽ rũ xuống, chăm chú nhìn vào cuốn sách, một khoảng thời gian vừa yên tĩnh lại vừa tốt đẹp.
Thấy cảnh tượng này, Thương Quân Lẫm cũng thấy an ổn trở lại.
Cung nhân muốn thỉnh an nhưng lại bị hắn phất tay ngăn cản.
"Mộ Tịch, đưa đĩa bánh hạt dẻ trên bàn cho ta." Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Thẩm Úc vẫn chưa từng rời khỏi cuốn sách.
Đợi một lúc, bánh hạt dẻ cũng xuất hiện ở trong tầm nhìn, nhưng bàn tay đang cầm nó hiển nhiên không phải là tay của nữ tử, Thẩm Úc ngước mắt lên, đụng phải một đôi mắt như đang mỉm cười.
"Bệ hạ tới đây mà sao không thấy ai thông báo một câu?" Thẩm Úc có hơi sửng sốt.
Thương Quân Lẫm cầm một miếng bánh hạt dẻ lên rồi đưa đến bên miệng y: "Thấy ngươi đọc đến mê mẩn nên cũng không để bọn họ quấy rầy ngươi, đang đọc cái gì mà mê mẩn vậy?"
Thẩm Úc cắn một miếng bánh, hương vị thơm ngọt lan tràn trong miệng, y híp mắt nói: "Đọc truyện, Thanh Li tiên sinh viết rất hay."
Thanh Li, một người có gan lấy hoàng đế đang trị vì và quý quân làm nguyên mẫu để viết truyện.
Cái tên này vừa được đọc ra thì Thương Quân Lẫm đã biết Thẩm Úc đang đọc cái gì. Hắn đu qua rồi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Úc, trong tay vẫn bưng đĩa bánh hạt dẻ, thi thoảng lại đút cho y một miếng.
"A Úc thích đọc truyện hắn viết sao?" Thương Quân Lẫm hỏi.
"Viết rất lay động lòng người, truyện này ở bên ngoài cũng được bán rất chạy đúng không?" Thẩm Úc cũng chưa quên việc mình đã lấy cuốn này ra từ đống sách bán chạy nhất.
Những cuốn truyện được đưa đến cung Thẩm Úc có cung nhân phụ trách việc mua sắm mua, họ sẽ dựa vào mức độ cuốn truyện đó được chào đón để chia ra, Thẩm Úc thường sẽ bắt đầu đọc từ những cuốn truyện được chào đón nhất.
"Người đời đều có sự tò mò cực lớn đối với những thứ không thể nào nhìn thấy, lời này tuy không được nói rõ ràng ra nhưng những người đọc đều mặc định rằng người bên trong chính là trẫm và ngươi." Thương Quân Lẫm không phủ nhận.
Thẩm Úc khép truyện lại, quay đầu nhìn về phía Thương Quân Lẫm: "Ta còn tưởng rằng bệ hạ sẽ không cho phép loại truyện này lưu truyền trong dân gian."
"Có thể khiến tất cả mọi người biết tình cảm sâu sắc của trẫm dành cho A Úc, có cái gì không tốt sao?" Ngữ điệu của Thương Quân Lẫm vẫn nhàn nhạt.
Thẩm Úc không ngờ Thương Quân Lẫm để loại truyền này lưu truyền là vì nguyên nhân này.
"Bệ hạ đã từng gặp Thanh Li tiên sinh rồi sao?"
"A Úc muốn làm cái gì?"
"Cách hành văn của người này rất tốt, tràn đầy sức mạnh, chỉ viết truyện thôi thì quá là nhân tài không được trọng dụng, sao bệ hạ không mời người tới, để hắn vì Dân Báo mà góp một phần sức lực?"
Dân Báo là tờ báo do triều đình làm chủ, trực thuộc danh nghĩa của hoàng đế, đưa người tới làm chủ bút cho Dân Báo thì cũng xem như là giao cho người ta một chức vị chính đáng ở trong triều.
"Trẫm đã sai người hỏi ý hắn, hắn nói hắn không muốn phải chịu sự rằng buộc, viết những cuốn truyện nhỏ cũng khá tốt."
Không biết vì sao nhưng Thẩm Úc lại không cảm thấy chuyện này quá kì lạ, dám viết truyện về hoàng đế thì chắc suy nghĩ cũng không thể dùng lẽ thường để phán đoán.
Nếu bản thân họ đã không muốn thì Thẩm Úc cũng không nhiều lời nữa.
"Bệ hạ cũng nếm thử bánh hạt dẻ đi, hương vị không tồi đâu."
Chịu ảnh hưởng của chủ nhân là Thẩm Úc nên đầu bếp của Cung Ngọc Chương cũng rất thích nghiên cứu đồ ăn ngon, đặc biệt là các loại bánh.
Sau khi có kết quả của cuộc thi do Bộ Công tổ chức, có người vui cũng có người sầu, người trúng trong cuộc thi bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tiến vào Bộ Công để nhậm chức, hiện tại Bộ Công đang trong thời điểm thiếu người, vì vậy thượng thư Bộ Công đã vung tay, cho tất cả những người vượt qua cuộc thi tiến vào làm việc.
Ở kinh thành đã có vài con đường bằng xi măng, sau khi đường được lát xong, không ít người đã nghe danh mà đến xem, tiền của để làm đường là nhờ sự đóng góp của các thương nhân giúp đỡ nên sau khi đường được sửa xong, thông qua việc bàn bạc họ đã giao việc đặt tên cho những người này.
Đối với các thương nhân mà nói, đây là vinh dự to lớn nhất, trừ cái này ra, mỗi đoan đường còn được làm một tấm bia nhỏ, bên trên sẽ viết thông tin về những người đóng góp.
Tại lầu rượu lớn nhất kinh thành-Nghênh Tinh Lâu, các thương nhân lớn cũng tụ tập lại với nhau, Nghiêm Tranh vừa trở lại kinh thành cũng ở trong đó.
"Hiện giờ ở bên những con đường triều đình tu sửa đều có những tấm bia khắc tin tức về chúng ta, nếu là trước kia thì chúng ta nào dám nghĩ đến ngày này?"
"Đúng vậy, nghe nói triều đình còn đang chuẩn bị khắc danh sách những người đã viện trợ cho Túc Bắc lên bia đá, ông chủ Nghiêm có biết tin tức nội bộ nào hay không?" Một vị thương nhân bưng chén rượu lên rồi nói.
Hiện tại bọn họ đều đang suy đoán phía sau lưng thương nhân đến từ bên ngoài là Nghiêm Tranh này có phải là có quan lớn hay không, nếu không thì sao có thể biết được nhiều tin tức nội bộ như vậy?
Nghiêm Tranh chạm ly với hắn, uống hết ly rượu rồi nói: "Theo những tin tức bên ta nhận được thì sẽ được làm xong trước khi ăn tết, đến lúc đó phần thưởng đã hứa hẹn cũng sẽ được phát xuống, còn nữa, chắc năm sau triều đình sẽ sửa luật buôn bán."
Lời nói của Nghiêm Tranh như một đợt sấm sét nổ vang ngay bên tai mọi người, ngay cả ông chủ Kim cũng không nhịn được mà lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.
"Lời này là thật sao?"
"Sửa luật buôn bán sao? Sẽ sửa theo hướng nào?"
"Thật ra như bây giờ cũng khá tốt, đối với thương nhân là chúng ta thì cũng đã tốt hơn rất nhiều so với triều trước."
"Nghiêm huynh có tin tức xác thực hơn hay không?" Ông chủ Kim khẽ hỏi.
"Ông chủ Kim cứ yên tâm, luật buôn bán mới sẽ có lợi hơn với chúng ta, những chuyện khác ta cũng không rõ lắm, triều đình chỉ mới có ý định thôi, còn cụ thể hơn thì còn cần phải đợi các vị đại thần bàn bạc xong đã mới có thể quyết định."
Nghiêm Tranh biết chuyện này đương nhiên là nhờ Thẩm Úc tiết lộ cho hắn, trước kia Thẩm Úc đã từng nhắc đến chuyện này với Thương Quân Lẫm, Thương Quân Lẫm cũng đã động lòng.
Tin tức người ở Hán Châu tra được lục tục gửi về triều đình, mỗi một chuyện đều góp phần chứng thực những lời cô con thứ của nhà họ Hứa nói, dưới chứng cứ vô cùng xác thực, nhà họ Hứa và nhà họ Trình đều xong cả rồi.
"Bệ hạ nói Hứa đại nhân không biết những chuyển Hứa phu nhân và Hứa Uyển Quân đã làm sao?"
Ánh nến lay động chiếu lên khuôn mặt của mỹ nhân, Thương Quân Lẫm buông bút đang phê sổ con xuống, nhìn chằm chằm vào Thẩm Úc.
"Bệ hạ nhìn ta làm cái gì?" Thẩm Úc sờ lên mặt mình, "Trên mặt ta có cái gì sao?"
"Cho dù là nhìn A Úc bao nhiêu lần, trái tim của trẫm vẫn rung động vì A Úc."Thương Quân Lẫm nâng tay lên, "Đến bên trẫm này."
Thẩm Úc đi qua, y đã thay qua quần áo ngủ, quần áo đơn giản không hề làm giảm đi sự nhã nhện trên người y, ngược lại lại càng làm bật lên gương mặt đã được điêu khắc tinh tế lên.
Thương Quân Lẫm ôm người vào trong ngực, ngửi mùi hương thơm ngát phát ra từ trên tóc Thẩm Úc, tâm trạng bực bội vì chuyện triều chính cũng hoá thành hư không.
"Chuyện Hứa Uyển Quân hãm hại mạng người ở Hán Châu, Hứa Lâm Hoa cũng không biết, lúc công bố những hành vi phạm tội của mẹ con Hứa Uyển Quân, vẻ kinh ngạc trên gương mặt ông ta không giống giả bộ, sau khi tiến hành thẩm vấn với người nhà họ Hứa, kết quả thẩm vấn cũng đã chứng thực chuyện này."
"Chuyện lớn như vậy, bọn họ làm thế nào mà có thể giấu được Hứa Lâm Hoa? Nhiều vụ án mạng như vậy, ông ta cũng không có khả năng không nghe bất cứ tiếng gió nào chứ?" Thẩm Úc cảm thấy có chút khó tưởng tượng.
"Không biết Hứa phu nhân và nhà họ Trình đã làm gì mà Hứa Lâm Hoa lại rất tin tưởng bọn họ, hơn nữa có nhà họ Trình vừa đe dọa vừa dụ dỗ, những người bị hại căn bản không dám và cũng không có biện pháp để làm lớn chuyện, những viên quan dựa vào Hứa Lâm Hoa lại càng không dám tuỳ tiện mở miệng, bọn họ đều cho rằng Hứa Lâm Hoa đã biết chuyện."
Nếu lãnh đạo trực tiếp đã biết rồi thì ai lại nhàm chán đến nỗi đi lôi chuyện con gái cấp trên làm ra ngoài?
"Hơn nữa, bọn họ nhận được lợi ích từ chỗ nhà họ Trình rồi, nhìn vào mặt mũi của phần lợi ích này thì chỉ nhắm mắt không thấy, ngậm miệng không nói mà thôi, thật là một chuyện dễ dàng."
Thẩm Úc nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Thương Quân Lẫm, y cọ vào mặt hắn: "Chuyện này đã lộ ra, những người lúc trước lựa chọn việc ngậm miệng lại hiện giờ cũng trở thành đồng phạm, không biết họ có hối hận vì lựa chọn của mình hay không."
Bất kể là trong lòng bọn họ có suy nghĩ gì thì mọi chuyện cũng đã xảy ra, hiện tại hối hận cũng không có tác dụng gì, là người thì phải phụ trách cho những hành động của mình.
Hán Châu không lớn, không giống như Túc Bắc, sẽ rút dây động rừng, đổi mấy viên quan mà thôi, là một chuyện rất dễ dàng.
Sau khi tra ra tình hình thực tế, người có tội đều bị giáng chức, nên xử lý như thế nào thì trong luật pháp Đại Hoàn đều đã được viết rất rõ ràng.
Thương Quân Lẫm xoa lên những sợi tóc của người trong ngực: "Phía thừa tướng cũng đã tra ra kết quả, việc gọi người về kinh thành là vì lý lịch mà Hứa Lâm Hoa gửi lên rất đẹp, hơn nữa mấy năm nay Hán Châu cũng không xảy ra chuyện lớn nào nên bọn họ cũng không điều tra kĩ."
Một khoảnh khắc sơ sẩy mà suýt chút nữa đã gây ra sai lầm lớn.
"Ở Hán Châu, bọn họ dùng một tay che trời, tin tức không được truyền ra cũng rất bình thường, đến cả người sống ở Hán Châu cũng không dám nhắc tới, sao có thể truyền ra bên ngoài được? Nếu không phải vì lần này cô con gái con vợ cả của nhà họ Hứa mạo phạm và bệ hạ sai người tới Hán Châu điều tra thì nói không chừng những việc này sẽ bị giấu giếm mãi mãi." Thẩm Úc tựa ra phía sau lưng.
Kiếp trước, Thẩm Úc chưa từng nghe thấy chuyện này, cho đến cuối cùng nhà họ Trình đều được sống rất tốt, Hứa Lâm Hoa vẫn luôn ở Hán Châu, cho đến khi về phe của Việt Vương mới rời khỏi Hán Châu, đi đến kinh thành.
Hứa Lâm Hoa thật sự không ngờ cô con gái ông ta vẫn luôn cho là ngoan ngoãn nghe lời, nhiều nhất cũng chỉ có chút điêu ngoa lại lặng lẽ làm làm ra nhiều chuyện đáng sợ như vậy, lúc trở lại nhà lao, tinh thần của ông ta vẫn còn có chút hoảng hốt.
Mẹ con Hứa Uyển Quân phải chịu hình* nên tinh thần cũng rất uể oải, chỉ có cô con thứ nhà họ Hứa, trong mắt ánh lên ánh sáng kì dị. (Kiểu hành hạ)
Nàng đã chờ ngày này từ rất lâu.
Từng ngày trôi qua, từng chuyện nhà họ Trình làm đều bị tra ra, vô số người mang sự thù hận đối với bọn họ hận không thể nhào lên, làm thịt bọn họ.
Mấy ngày nay, người của nhà họ Trình đều như kiến bò trên chảo nóng, vội vàng xoay quanh.
"Đại ca, vị đại nhân kia trả lời sao? Hiện tại chúng ta nên làm thế nào? Chẳng lẽ ngồi yên chờ chết, cuối cùng rơi vào kết cục nhà tan người vong sao?"
"Hai ngày nữa, người mà vị đại nhân kia nói sẽ tới đây, chờ bọn họ tới đây rồi chúng ta sẽ rời đi."
"Rời đi? Ngoại trừ Hán Châu ra, chúng ta còn có thể đi đâu?"
"Triều đình vẫn chưa công bố chuyện này, chúng ta cần phải rời đi trước khi kết quả được công bố, nếu không thì có muốn chạy cũng không chạy nổi, vị đại nhân kia nói sẽ có người hỗ trợ chúng ta."
"Nhưng mà..." Nói như vậy không phải bọn họ sẽ trở thành tội phạm bỏ trốn sao?
Buổi tối, đoàn người Việt Vương lặng lẽ xuất hiện trước cửa biệt trang của nhà họ Trình.
Người hầu gõ lên cửa phòng của chủ nhân nhà họ Trình: "Lão gia, khách đã đến rồi."
Chủ nhân nhà họ Trình khoác áo lên rồi bước xuống giường.
Cùng lúc đó, Ẩn Long Vệ phụ trách canh giữ ở xung quanh nhà họ Trình cũng đã nhận ra tình hình ở nhà họ Trình.
Danh Sách Chương: