Đây là cơ hội duy nhất để tìm em gái.
Anh ấy phải đăng ký nhiệm vụ này.
Để có thể được chọn 100%, anh cả nhà họ Tống trực tiếp tìm đến Biên Lập Nam.
—— Ba của Biên Lập Nam và ba Tống có giao tình, trước thời mạt thế, anh Tống và Biên Lập Nam chỉ biết nhau qua loa, không thân thiết.
Mặc dù vậy, trước đây đội cứu viện đến giải cứu trường Đại học Minh Đồng trước chính là vì ba Tống cầu xin ba của Biên Lập Nam.
Sau đó không cứu được con gái bảo bối, nhà họ Tống cũng không còn mặt mũi để cầu xin nữa.
Nhưng Biên Lập Nam vẫn trong phạm vi chức quyền, cộng thêm anh Tống thức tỉnh dị năng hệ mộc nên đã cho nhà họ Tống đãi ngộ không tệ.
Biên Lập Nam chiếu cố nhà họ Tống là nể mặt ba mình.
Đối với hành động không ngừng muốn đến thành phố C tìm con gái út của nhà họ Tống, anh ta cảm thấy khó hiểu.
Thời mạt thế đã đến được nửa năm, cô con gái út nhà họ Tống này không ngoài hai kết cục, hoặc là không còn nữa, hoặc là còn sống.
Dù là kết cục nào, nhà họ Tống cũng không có thực lực mạnh mẽ, trước hiện thực, đến thành phố C tìm người chẳng khác nào chuyện viển vông.
Biên Lập Nam nghe nói anh cả nhà họ Tống tìm mình, phản ứng đầu tiên là: Đối phương đến để xin anh ta đi tìm con gái út nhà họ Tống.
Điều khiến anh ta bất ngờ là, anh cả nhà họ Tống chỉ muốn tham gia nhiệm vụ này.
“Tôi nhớ anh không thức tỉnh thiên phú bẩm sinh.” Biên Lập Nam nói: “Hơn nữa tôi đã chọn một dị năng giả hệ mộc khác rồi.”
Trong một đội, có một hệ mộc chữa trị là đủ.
Anh ta không nói rằng có rất nhiều hệ mộc đăng ký, mỗi người đều có ít nhất hai thiên phú bẩm sinh.
Ngay cả khi chọn thêm một hệ mộc, anh cả nhà họ Tống cũng không phải là lựa chọn ưu tiên.
Hơn nữa, nhiệm vụ ra ngoài rất nguy hiểm, ngay cả anh ta cũng không chắc có thể toàn mạng trở về.
Ở lại căn cứ, ít nhất tạm thời vẫn an toàn.
Nếu vì nhiệm vụ mà anh cả nhà họ Tống xảy ra chuyện, ba mẹ nhà họ Tống lại là người bình thường... kết quả có thể tưởng tượng được.
Anh cả nhà họ Tống nghe ra ý từ chối khéo léo của Biên Lập Nam, siết chặt tay.
Anh ấy từng là người kế nhiệm tiếp theo của nhà họ Tống, là con cưng của trời, chưa từng cúi đầu trước người khác.
Ngay cả khi đến thời mạt thế, vẫn như vậy.
Thực lực không đủ, để có thể kiếm được tinh hạch, anh ấy đã bắt đầu kinh doanh trong căn cứ.
Nhưng trong tình hình thực lực là trên hết như hiện nay, hiệu quả không được tốt lắm.
Nhưng trong vòng nửa năm, anh ấy đã từ cấp D thăng lên cấp B.
Tốc độ này, đã có thể đè bẹp rất nhiều người rồi.
Anh cả nhà họ Tống im lặng một lúc, đột nhiên đứng dậy, trình diễn dị năng với Biên Lập Nam: “Tôi đã thăng cấp lên cấp B cao cấp, mặc dù không có thiên phú bẩm sinh nhưng trong cùng cấp bậc, khả năng chữa trị của tôi cao hơn người khác."
Biên Lập Nam hơi ngạc nhiên nhướng mày.
Cấp B cao cấp, những hệ mộc khác đăng ký đều là trung cấp hoặc hạ cấp.
Tuy nhiên, càng như vậy, anh ta càng không thể đồng ý.
Trong đầu hiện lên hình ảnh ba mẹ nhà họ Tống, Biên Lập Nam lắc đầu nói: “Xin lỗi.”
Dừng lại một chút, anh ta lại nói:
“Nếu có cơ hội đến thành phố C, tôi sẽ giúp tìm em gái của anh.”
“Cảm ơn ý tốt của Biên chỉ huy, tôi sẽ tự tìm em gái của mình.”
Anh cả nhà họ Tống nói tiếp: “Xin hãy để tôi tham gia nhiệm vụ này, tôi sẽ tuân theo yêu cầu nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi cũng không cần thù lao. Nếu phải đến thành phố biển, khi đi qua thành phố C, tôi hy vọng có thể rời khỏi nhóm."
Đầu ngón tay Biên Lập Nam gõ nhẹ lên đầu gối, anh ta đột nhiên hỏi: "Làm sao anh có thể chắc chắn em gái mình vẫn còn ở thành phố C?”
Anh ta đã kiềm chế không hỏi: Làm sao anh có thể chắc chắn em gái anh vẫn còn sống?
Anh cả nhà họ Tống trả lời anh ta hai chữ: “Trực giác.”
Biên Lập Nam không đưa ra quyết định ngay lập tức, bảo anh ấy về trước.
Mẹ anh ta đã ra đi trong thảm họa này, chỉ còn lại ba.
Anh ta kể lại chuyện này cho ba nghe.
Ba Biên nghe xong thì thở dài: “Lập Nam, nếu mẹ con vẫn còn sống và bị mắc kẹt ở một nơi nào đó không biết sống chết, con có liều mạng đi cứu mẹ không?"
Biên Lập Nam: "Ba, lúc trước ba bảo con cử người đến trường Đại học Minh Đồng, cũng dùng lý do này."
“Nhưng người không đưa về được.” Ba Biên uống một ngụm nước, ánh mắt đục ngầu, nhớ lại chuyện xưa: “Lạc Lạc là vợ chồng lão Tống sinh được khi gần năm mươi tuổi, thật sự là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa."
“Có lẽ con không nhớ, con cũng từng bế con bé lúc còn nhỏ.”
Biên Lập Nam: "..."
“Ba biết bên ngoài nguy hiểm thế nào, con muốn đi làm nhiệm vụ thu thập vũ khí, ba cũng không ngăn cản con, càng không yêu cầu con liều mạng đi cứu ai.” Ba Biên nói: “Nhưng nhà họ Tống muốn nhân cơ hội này đến thành phố C, con hãy đồng ý đi.”
“Nếu người không còn thì vợ chồng lão Tống còn có ba là bạn mà.” Ba Biên giơ tay ngưng tụ một ít nước vào cốc: “Sẽ không để họ thiếu đồ ăn đâu.”
- Ba Biên thức tỉnh dị năng hệ thủy cấp C.
Biên Lập Nam cau mày: “Để cứu đứa nhỏ, đánh đổi đứa lớn, đáng không?"
Ba Biên: “Nhà họ Tống cho là đáng thì là đáng.”
Biên Lập Nam không nói gì nữa.
Ngày hôm sau thông báo với anh cả nhà họ Tống, ba ngày sau lên đường.
Nhận được tin, anh cả nhà họ Tống thở phào nhẹ nhõm.
Thực tế, ba mẹ nhà họ Tống không biết quyết định của anh ấy.
Hai ông bà tuy đã lớn tuổi nhưng trước đây vẫn kiên trì tập thể dục, cơ thể khỏe mạnh hơn nhiều so với những người cùng tuổi.
Thảm họa nổ ra, đặc biệt là sau khi biết tin con gái cưng không rõ sống chết, tinh thần của hai ông bà lập tức suy sụp.
May mà có anh cả nhà họ Tống hệ mộc chữa trị, họ mới bình an vô sự kiên trì được đến bây giờ.
Dù vậy, chỉ trong vòng nửa năm, hai ông bà trông già đi rất nhiều.
Họ không nhàn rỗi ở trong căn phòng được phân phối, mà tìm một công việc bình thường để làm, kiếm một ít tinh hạch.
Anh cả nhà họ Tống cũng không ngăn cản họ.
Có việc để làm cũng tốt, có mục tiêu có động lực, tránh suy nghĩ lung tung.
Mãi đến tối trước ngày lên đường, anh ấy mới nói với hai ông bà: “Con đã đăng ký tham gia nhiệm vụ do Biên Lập Nam giao, không ngoài dự đoán sẽ đi qua thành phố C, đến lúc đó có thể đi tìm Lạc Lạc rồi.”
Rầm một tiếng.
Đũa trong tay mẹ Tống rơi xuống đất, những ngón tay đầy nếp nhăn của bà ấy không ngừng run rẩy, thở dốc, nhìn con trai mà nhất thời không nói nên lời.