Tống Lạc gắp một miếng thịt kho tàu, tất cả mọi người đều nín thở.
Lòng bàn tay Lâm Hướng Chi không hiểu sao lại đổ mồ hôi - anh ta đánh thây ma cũng chưa từng căng thẳng như vậy.
Mọi người đều đang chờ Tống Lạc đánh giá, cô thở dài trong lòng, nhớ đến bạn học lớp trưởng.
Thật ra không khó ăn, chỉ là vẫn kém lớp trưởng một chút, miễn cưỡng được bảy mươi điểm trên một trăm.
May là bây giờ bụng cô đang đói, bảy mươi điểm cũng có thể tăng lên tám mươi điểm.
“Các anh không ăn à?” Thấy mọi người không động đũa, cô khẽ nhướng hàng mi dài.
Mọi người vừa điên cuồng nuốt nước bọt vừa điên cuồng lắc đầu: “Cô ăn trước, cô ăn trước.”
“Không ổn lắm.” Tống Lạc uống một ngụm súp ngô sữa.
Mọi người: “Không không không,
không có gì không ổn cả.”
Tống Lạc khẽ cong mày, không để ý đến họ nữa, cúi đầu ăn cơm.
Họ nhìn vị đại lão này nhanh chóng tiêu diệt thức ăn trên bàn.
Đầu tiên là súp ngô sữa hết, tiếp theo là món hầm, cuối cùng là thịt kho tàu.
Một! Chút! Cũng! Không! Còn!
Họ há hốc mồm nhìn cô gái buông đũa.
Phải biết rằng đây là khẩu phần của bảy người.
Cô thực sự đã ăn hết!
Trong lúc nhất thời, không biết có nên hối hận vì không cùng ăn hay không.
Thức ăn có thể chuyển hóa thành năng lượng - mặc dù rất ít nhưng đối với Tống Lạc đang cạn kiệt dị năng như bây giờ thì vẫn tốt hơn không có.
Ngước mắt nhìn mấy khuôn mặt đáng thương nhìn chằm chằm vào chiếc bàn ăn trống rỗng, cô mỉm cười, tâm trạng khá tốt hỏi: “Các anh muốn ăn gì?”
"Hả?"
“Bít tết, bánh kếp, tôm hùm đất cay, bún chua cay, thịt bò luộc...” Tống Lạc đọc một loạt tên: “Chọn đi.”
Các thành viên trong đội đều ngơ ngác.
Chọn gì đây?
Không thể chọn là có ngay được chứ.
Lâm Hướng Chi có phong thái của đội trưởng, anh ta đưa ra quyết định trước, dõng dạc nói: “Tôi muốn thịt bò luộc.”
Ngay giây tiếp theo, một bàn tay thon thả xinh đẹp khẽ chạm vào bàn, một chậu lớn thịt bò luộc thơm ngon cay nồng bốc hơi nóng hổi xuất hiện, bên trong có rất nhiều lát thịt xếp chồng lên nhau, nhìn thôi đã thấy thèm.
Mọi người: “!!!"
Tống Lạc: “Nó là của anh.”
Không kịp nghĩ tại sao cô đã có sẵn thức ăn mà vẫn phải đưa nguyên liệu cho họ để họ tự làm, Lâm Hướng Chi đã bắt đầu ăn.
Tiểu Lục ôm trái tim sắp nhảy ra ngoài, háo hức: “Đại lão, tôi muốn tôm hùm đất cay!"
Tôm hùm đất cay xuất hiện.
Cậu ta xúc động đến mức sắp khóc.
Điền Chính Dương đầu óc ong ong: “Tôi, tôi muốn một phần mì khô nóng..."
Đó là đặc sản quê anh ta, đã lâu lắm rồi anh ta không được ăn.
Lý Bá Xuyên chọn bít tết, Triệu Lỗi chọn gà rán và coca.
Quan Nguyệt cảm thấy chắc chắn không có phần của mình.
Tống Lạc không g.i.ế.c cô ta đã là nương tay với cô ta rồi.
Vì vậy, khi nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của cô gái “Cô không chọn à?” văng vẳng bên tai, trước mắt cô ta đột nhiên mờ đi, cẩn thận chọn một bát bún chua cay.
Điền Chính Dương vừa ăn vừa khóc, nghẹn ngào nói rằng đã nếm được hương vị quê nhà.
Lời nói của anh ta lập tức gợi lên sự đồng cảm của những người khác, tâm trạng vui vẻ khi ăn cơm ban đầu chuyển thành đủ loại hương vị phức tạp, từng người một đỏ hoe mắt.
Tất nhiên, điều này không làm ảnh hưởng đến việc họ tiếp tục ăn.
Lâm Hướng Chi thấy Tống Lạc cau mày, vội lên tiếng bảo mọi người kiềm chế: “Đàn ông con trai khóc cái gì mà khóc."
Sau đó, anh ta chân thành hỏi Tống Lạc: “Cô có muốn đến nơi nào không?"
Tai mọi người dựng đứng lên.
Tống Lạc cầm một đĩa đồ ngọt đổi được ở [Phố ẩm thực], nhẹ nhàng xoay chiếc nĩa nhỏ trên đó: “Căn cứ.”
“Tuyệt quá!” Tiểu Lục thốt lên: “Đại lão, chúng tôi cũng về căn cứ, vừa hay có thể đi cùng nhau!”
Lâm Hướng Chi không chút biểu cảm đá Tiểu Lục một cái nhưng ý của Tiểu Lục cũng là ý của anh ta.
Chỉ là cậu thiếu niên nói quá thẳng thắn, anh ta sợ sẽ khiến Tống Lạc phản cảm.
Đã nói rồi, anh ta định tô vẽ lại một chút, ít nhất là để đối phương không nghĩ rằng họ muốn lợi dụng cô để có thể an toàn trở về căn cứ.
Được rồi, mặc dù không phải lợi dụng nhưng rõ ràng là đang ôm đùi.
Lâm Hướng Chi cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, đang định mở miệng thì nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô gái vang lên: “Được thôi.”
Trên đường trở về căn cứ, cái đùi này ôm chặt rồi.
Đêm đó, trong đội ngoại trừ Tiểu Lục ngủ ngon nhất, những người khác đều trằn trọc mãi mới ngủ được.
Tiếp theo, sáu người Lâm Hướng Chi cảm nhận được hạnh phúc chưa từng có.
Trên đường trở về căn cứ, hầu như không gặp phải quái vật, ngay cả khi gặp thì chúng cũng tự tránh đi.
Tống Lạc vẫn luôn ngủ, đến giờ ăn sẽ cho họ đặt món ăn, nhưng cô lại thích ăn cơm họ làm.
Họ đã gặp phải một vài đợt thây ma, dễ dàng tiêu diệt chúng và lấy được tinh hạch.
Đi qua một số thành phố nhỏ đã thất thủ, họ từ bỏ việc vào trong để khám phá và đi vòng đường khác, cuối cùng sau ba ngày thì đến căn cứ.
Bức tường thành cao lớn bao quanh căn cứ, trên tường thành có gai nhọn lạnh lẽo và lưới điện.
Cứ mười mét lại có một chiến sĩ cầm s.ú.n.g canh gác, ngoài ra còn có rất nhiều thiết bị giám sát điện tử.
Căn cứ này trước ngày mạt thế vốn là một căn cứ quân sự lớn nổi tiếng, sau ngày mạt thế đã trở thành pháo đài an toàn của loài người, sau khi được nhiều dị năng giả cải tạo, nó đã trở thành như bây giờ.
Dưới chân tường thành có hai cổng, một vào một ra, xung quanh đều là những chiến sĩ cầm vũ khí mặc quân phục tác chiến dày, năm người một đội tuần tra nghiêm ngặt.
Xe của đội Lâm Hướng Chi dừng ở khu vực quy định, khi trở về căn cứ, người và xe cần phải tách ra để kiểm tra nghiêm ngặt.
Sau khi xuống xe, nhân viên ghi chép không ngẩng đầu lên, lấy sổ đăng ký ra, các thành viên của đội Thuận Phong lần lượt quét khuôn mặt và ký tên.
Khi nhìn thấy Tống Lạc, nhân viên ghi chép sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được nhìn thêm vài lần.
“Cô ấy là...”
Lâm Hướng Chi: “Chúng tôi gặp trên đường.”
Nhân viên ghi chép suy nghĩ một chút, nói với Tống Lạc: “Lần đầu vào căn cứ thì xếp hàng ở đó.”
Anh ta chỉ vào biển báo có ghi [Lần đầu vào căn cứ), ở đó đã có một hàng người không dài không ngắn.
Nhân viên ghi chép lại nói với Lâm Hướng Chi: “Cẩn thận một chút.”
Đây là lời nhắc nhở thiện ý.
Nếu trong đội có thành viên nào quá xinh đẹp mà không có thực lực tương ứng thì không phải là chuyện tốt.
Lâm Hướng Chi cười cười.
Tống Lạc cần vào hàng “Lần đầu vào căn cứ”, sáu người Lâm Hướng Chi thì đi đến hàng “Trở về căn cứ.”
Lần đầu vào căn cứ ngoài việc kiểm tra xem có bị cắn không, nếu là dị năng giả thì còn phải kiểm tra cấp độ dị năng.
Có cấp độ thì sẽ dễ dàng hơn khi tìm việc làm hoặc nhận nhiệm vụ ở hội trường nhiệm vụ trong căn cứ.